Lúc này, Cổ Từ tông Hàn Phong cầm gương sáng trong tay, chiếu sáng sơn động, tìm tòi nơi này. Qua hồi lâu, chỉ nghe “vù”, bị cột sáng của gương sáng chiếu rọi, có một góc xuất hiện một luồng sương máu. Khi luồng sương máu này xuất hiện thì lập tức bỏ chạy về phía bắc.
– Sở tướng quân, hướng bắc.
Hàn Phong quát lớn, chỉ đường cho Sở Thanh Lăng.
– Trốn đi đâu.
Sở Thanh Lăng quát lên, đuổi theo phương hướng sương máu bỏ chạy. Không còn nghi ngờ, gương sáng của Hàn Phong có thể tìm kiếm dấu vết của Huyết Nhân Sâm, khiến Huyết Nhân Sâm không chỗ náu mình.
Nhìn thấy Sở Thanh Lăng đuổi theo hướng bắc, không ít người cũng đuổi theo đằng sau Sở Thanh Lăng.
Tuy bọn họ chưa chắc đoạt được Huyết Nhân Sâm thế nhưng lỡ như Huyết Nhân Sâm rụng một, hai nhánh rễ thì bọn họ cũng có thể mò được mốt chút lợi ích. Huống chi, tới lúc đó có thể trợ giúp Sở Thanh Lăng một chút sức lực, chẳng phải cũng là một công lao lớn?
Huyết Nhân Sâm bỏ chạy về phía bắc. Bản lĩnh chạy trốn của nó rất mạnh, thế nhưng Hàn Phong đứng chỗ cao, cầm gương sáng truy tìm. Vì vậy bất luận Huyết Nhân Sâm bỏ chạy như thế nào cũng đều bị phát hiện hành tung.
Dưới sự chỉ dẫn của Hàn Phong, Sở Thanh Lăng điên cuồng đuổi theo Huyết Nhân Sâm, những người khác bám theo sau, ai cũng muốn chia nửa chén canh.
Nhìn thấy Hàn Phong giúp Sở Thanh Lăng truy tìm Huyết Nhân Sâm khiến một ít lão tổ của Thượng bộ, Thánh viện lén thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Cổ Từ tông không tới đây vì tổ khí mà là được Sở Thanh Lăng mời tới đuổi bắt Huyết Nhân Sâm.
Bị tấm gương của Hàn Phong chiếu sáng, Huyết Nhân Sâm không nơi náu mình, suốt chặn đường chạy về hướng bắc luôn bị phát hiện hành tung, căn bản không thể ẩn náu.
– Không ổn, nó bỏ chạy tới hố lớn!
Nhìn thấy Huyết Nhân Sâm chạy về hướng bắc, có cường giả thế hệ trước giật mình nói:
– Chẳng lẽ nó muốn trốn vào hố lớn? Nếu như nó trốn vào hố lớn thì phiền phức rồi.
– Đi, chúng ta đi đường tắt, bao vây Khuyết Nha Sơn!
Nhìn thấy Huyết Nhân Sâm chạy về hướng bắc, chạy về hố lớn, Ngân Hồ Từ Trí Kiệt cùng Kinh Sư Thiếu Bảo Trần Thư Vĩ không đuổi theo phía sau Huyết Nhân Sâm nữa mà mang theo binh mã đi lối tắt.
Trong giây lát, rất nhiều đại đội binh mã xuất hiện bên ngoài Khuyết Nha Sơn. Thậm chí đám người Từ Trí Kiệt còn chặn hẳn lối vào như hình răng khuyết, chờ đợi Huyết Nhân Sâm chạy trốn tới nơi này.
– Đến rồi —
Từ xa, mọi người đã có thể nhìn thấy Hàn Phong cầm gương chiếu tới nơi này, thỉnh thoảng có sương máu xuất hiện. Không còn nghi ngờ, Huyết Nhân Sâm đang chạy về phía hố lớn, còn Sở Thanh Lăng thì theo sát đằng sau Huyết Nhân Sâm không chịu từ bỏ, nhất định phải bắt được Huyết Nhân Sâm.
Các đội nhân mã bày thiên la địa võng ở bên ngoài Khuyết Nha Sơn nhìn thấy Huyết Nhân Sâm chạy trốn về hướng này, ai nấy đều căng thẳng. Bọn họ thắt chặt tinh thần, chuẩn bị bắt giữ Huyết Nhân Sâm.
Mắt thấy Huyết Nhân Sâm chạy tới phía trước các đội nhân mã, bỗng “vù” một cái, sợi sương máu lúc ẩn lúc hiện đột nhiên biến mất không còn tung tích.
Hàn Phong cũng không khỏi kinh ngạc, cầm gương sáng quét qua quét lại. Thế nhưng dù hắn chiếu khắp khe núi này thì cũng không thể phát hiện hình bóng của Huyết Nhân Sâm.
– Trong này có huyền cơ, có thứ mạnh hơn che đậy tấm gương của ta, thứ này rất mạnh mẽ.
Không phát hiện Huyết Nhân Sâm, Hàn Phong giật mình, nói ngay với Sở Thanh Lăng:
– Tấm gương này của ta là bảo vật của Cuồng Cổ Chân Đế để lại, thế gian này không có nhiều thứ có thể che đậy nó.
Người nói vô tâm, người nghe có ý. Hàn Phong chỉ thuận miệng nhắc nhở Sở Thanh Lăng, thế nhưng câu nói này rơi vào tai một số lão tổ thì như sấm rền, chẳng hạn như lão tổ Thánh viện, lão tổ Thường bộ.
Cuồng Cổ Chân Đế là ai? Hắn được hậu nhân ca tụng là người mạnh nhất Cuồng Đình đạo thống sau Cuồng Tổ. Bảo vật hắn để lại bị che đậy, như vậy chỉ có một lý do, đó là có người còn mạnh hơn Cuồng Cổ Chân Đế!
Trong lịch sử Cuồng Đình đạo thống chỉ có một người mạnh hơn Cuồng Cổ Chân Đế — Cuồng Tổ!
Tổ khí!
Vì vậy, vừa nghe Hàn Phong nói như vậy, những lão tổ Thánh viện, Thượng bộ đều nghĩ ngay tới một thứ, đó chính là tổ khí mà Cuồng Đình đạo thống làm mất! Đây cũng là lý do thực sự mà đại đội binh mã cắm trại ở nơi này.
– Cắm trại!
Khi Từ Trí Kiệt cùng Trần Thư Vĩ còn chưa kịp phản ứng, lão tổ của bọn họ lập tức truyền lệnh, ra lệnh toàn bộ binh mã cắm trại ở nơi này, chiếm lấy địa thế có lợi nhất. Một khi tìm được tổ khí, bọn họ sẽ vượt lên cướp đoạt đầu tiên.
So với Thượng bộ cùng Thánh viện, Sở Thanh Lăng không có hứng thú với tổ khí, nàng cần Huyết Nhân Sâm hơn hết thảy. Cho nên nàng tiếp tục tìm kiếm hành tung của Huyết Nhân Sâm.
– Huyết Nhân Sâm nhất định trốn xung quanh đây. Chúng ta cũng cắm trại ở đây, tìm kiếm một phen.
Nhìn thấy binh mã của Thượng bộ, Thánh viện đều cắm trại ở nơi này, những đội binh mã khác cũng vội vàng cắm trại theo.
Chỉ là, những đội binh mã khác đều đang tìm kiếm hành tung của Huyết Nhân Sâm, còn Thượng bộ, Thánh viện thì án binh bất động. Bọn họ đang chờ đợi tổ khí! Mục đích thật sự của bọn họ là tổ khí, Huyết Nhân Sâm chỉ nhân tiện mà thôi.
“Đùng —“
Ngay khi các đội nhân mã cắm trại ngoài Khuyết Nha Sơn thì đột có một đội người cưỡi ngựa xông tới một ngọn núi ở Khuyết Nha Sơn, đánh tan cửa núi, một hang đá xuất hiện.
– Bành gia trang, trang chủ Bành gia!
Nhìn đội nhân mã chiếm lĩnh ngọn núi đó, rất nhiều người nhận ra đội nhân mã này.
Dương Thăng Bình vốn đang canh giữ ngoài hang đá hộ pháp cho Lý Thất Dạ nhìn thấy nhiều đội nhân mã bao vây Khuyết Nha Sơn như vậy, hắn sợ có chuyện nên lén lút sử dụng thủ đoạn che dấu sơn động.
Dương Thăng Bình cho rằng Lý Thất Dạ đang tu luyện. Hắn sợ bị người khác phát hiện, lỡ như có người xông vào làm Lý Thất Dạ tẩu hỏa nhập ma thì sao?
Thế nhưng thủ đoạn của Dương Thăng Bình không thể lừa gạt mọi người, nhất là người có tâm lần theo hành tung của Lý Thất Dạ!
Không còn nghi ngờ, Bành gia trang có tâm lần theo hành tung của Lý Thất Dạ. Thiểu trang chủ của bọn họ chết trong tay Lý Thất Dạ, Bành gia trang thề không bỏ qua, nhất là lão trang chủ Bành gia trang càng thề thốt muốn lóc da lóc thịt Lý Thất Dạ, muốn cắt đầu Lý Thất Dạ bái tế con trai của hắn.
Cũng khó trách lão trang chủ Bành gia trang lại hận Lý Thất Dạ thấu xương như vậy. Hắn chỉ có mỗi một đứa con trai như vậy, còn là tuổi già mới có con. Hắn cực kỳ cưng chiều Bành Uy Cẩm, thế nhưng lại chết trong tay một tiểu bối vô danh, hắn há chịu để yên? Hắn nhất định lóc da lóc thịt Lý Thất Dạ!
Bành gia trang đánh nát cửa núi của Dương Thăng Bình, hang đá chớp mắt bại lộ.
Trong nháy mắt, đệ tử của Bành gia trang bao vây hang đá, chặt chẽ tới mức một giọt nước cũng không thể lọt qua, ngay cả con muỗi cũng không chạy trốn được.
Nhìn thấy đệ tử Bành gia trang vây nhốt hang đá, Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh không khỏi biến sắc, tim đập thình thịch. Dương Thăng Bình lập tức đưa tay đè trường kiếm.