*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Áp lực kiểu này Triệu Viễn Thành còn chưa từng cảm nhận được từ trên người ông cụ ở nhà, giống như hủy thiên diệt địa, chỉ vừa mới đối mặt mà ông ta đã hỏng mất, không kiềm chế được quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên, hơn nữa còn không thể nói được một câu nao.
Hiện tại Triệu Viễn Thành vô cùng tin tưởng lời nói Dương Bách Xuyên là Tiên Thiên trong truyền thuyết mà Triệu Vũ Linh nhắc tới lần trước rồi. Đối phương đặc biệt hùng mạnh, ông ta sợ vỡ mật, cảm giác áp lực này sẽ ép bản thân thành một đống thịt nhão bất cứ lúc nào.
Tuy rằng Triệu Viễn Thành chưa từng gặp hay tiếp xúc với Tiên Thiên trong truyền thuyết, thế nhưng ông ta cảm thấy ở giây phút này, Tiên Thiên cũng chỉ có thể mà thôi, Dương Bách Xuyên mới chính là yêu nghiệt!
Yêu nghiệt không thể trêu chọc.
Triệu Viễn Thành muốn xin tha nhưng lại hoảng sợ nhận ra, ông ta không mở miệng được.
Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy Triệu Viễn Thành quỳ xuống thì cười phá lên, không phải ông rất thích giả vờ lợi hại à?
Diễn tiếp tôi xem nào?
Trong lòng anh đặc biệt vui sướng
Triệu Viễn Thành ông muốn giả ngầu đúng không, được thôi, tôi cho ông giả đấy?
Hiện tại trợn mắt làm gì, đã biết rõ sự lợi hại của ông đây chưa?
Trong lòng nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên biết thời điểm bản thân tới rồi, anh tiến lên một bước, cố ý gằn giọng hỏi: “Lão già kia, có tin tôi một tát đập chết ông không?”
Dương Bách Xuyên vừa nói vừa giơ tay lên, giả vờ chuẩn bị đánh.
Lúc này Triệu Viễn Thành sợ hãi sắp khóc, dưới áp bách cường đại ông ta hoàn toàn không thể mở miệng. Đối mặt với dáng vẻ giơ tay muốn đánh mình của Dương Bách Xuyên, ông ta hoảng sợ thật. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại nói không nên lời, trong lòng đã gấp đến mức sắc mặt chuyển sang màu gan heo.
Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên giơ bàn tay lên, Triệu Viễn Thành đều tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chờ cái tát của đối phương giáng xuống.
Đúng lúc này hậu, ba Triệu Nam, Triệu Viễn Hiền ở bên cạnh cũng đang hoảng sợ, thấy Dương Bách Xuyên muốn tát đánh chết Triệu Viễn Thành, cuối cùng cũng không nhịn được.
“Con rể, con rể bớt giận, bớt giận~” Nói thế nào thì Triệu Viễn Thành cũng là anh hai của ông ấy, ông ấy không thể nhìn ông ta bị Dương Bách Xuyên tát chết được.
Triệu Nam và Triệu Vũ Linh cũng lau mồ hôi, thật sự sợ Dương Bách Xuyên một chưởng đánh chết Triệu Viễn Thành.
Người trong cuộc Triệu Viễn Thành nghe thấy em ba Triệu Viễn Hiền xin tha cho mình, trong lòng lập tức cảm động muốn khóc, cho tới nay ông ta rất khinh thường em ba Triệu Viễn Hiền này. Hiện tại xem ra ông ta sai rồi, cuối cùng vẫn là anh em ruột thịt, trong lòng nghĩ chỉ cần tránh được một kiếp này, trở về nhất định sẽ đối xử tốt với Triệu Viễn Hiền.
Trong lòng Dương Bách Xuyên mừng rỡ, nhìn thấy vẻ sợ hãi của Triệu Viễn Thành, tự nhiên biết rõ ông ta đã sợ, hiệu quả đã đạt được, anh bảo sư phụ thu lại uy áp thần thức.
Trên thực tế Dương Bách Xuyên chỉ hù dọa Triệu Viễn Thành, không có khả năng thật sự đánh chết ông ta, bằng không về sau không thể đối mặt với Triệu Nam.
Đúng lúc này, Triệu Nam cũng lên tiếng kêu Dương Bách Xuyên dừng tay.
Trong lòng anh cười lớn nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hôm nay xem trên mặt mũi của Nam Nam và bác trai Triệu bỏ qua cho ông, lần sau còn phách lối như thế nữa, chém chết không tha.
Còn nữa, nhớ kỹ cho tôi, đừng có ý đồ với Nam Nam, về sau cũng răn dạy cô ấy. Triệu Nam là người phụ nữ của tôi, tôi còn không nỡ nặng lời với cô ấy, ông thì tính là cái thá gì?”
Những lời này của Dương Bách Xuyên vào tai Triệu Nam làm sắc mặt cô ấy đỏ bừng, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ ngọt ngào.