*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là Vương Nghệ Lâm dùng kiếm đâm phía sau lưng anh, bị một kiếm của Dương Bách Xuyên trực tiếp chặt đứt thanh kiếm trong tay cô ta, sau đó giế t chết cô ta.
Lúc này cả hai người phụ nữ của Trần Bách Vạn đã chết dưới kiếm của Dương Bách Xuyên, nhưng Trần Bách Vanh đã nhảy vào trong bóng tối đen nhánh.
Nhìn sông ngầm sâu thẳm không chút gợn sóng, Dương Bách Xuyên cũng không nhảy xuống nước đi tìm Trần Bách Vạn. Nơi này là sông ngầm, có lẽ có sinh vật nào đó tồn tại, không đáng mạo hiểm với một nơi không biết.
Hơn nữa Trần Bách Vạn nhảy vào sông ngầm có thể giữ được mạng sống hay không vẫn còn là ẩn số, anh chỉ cần canh giữ trên bờ quan sát. Nếu anh ra hiện ra khỏi mặt nước sẽ dùng kiếm chém chết anh ta, nếu không ra, Dương Bách Xuyên cảm thấy tỷ lệ sống sót trong sông ngầm là rất nhỏ.
Nhìn hai người phụ nữ chết dưới mũi kiếm của mình, Dương Bách Xuyên thở dài, dùng Chân Nguyen Ly Hỏa đốt cháy thi thể của bọn họ.
Thật ra trong lòng anh không quá nguyện ý giết phụ nữ, người phụ nữ đầu tiên bị Trần Bách Vạn đẩy ra lại đâm thẳng vào mũi kiếm của anh.
Người phụ nữ thứ hai, Vương Nghệ Lâm, cô ta muốn ám sát anh nên đã bị giế t chết trong tư thế vung kiếm.
Nghe thấy tiếng bước chân của Khâu Vân từ nơi xa truyền đến, Dương Bách Xuyên phất tay thu nạp mấy cái rương nhỏ được buộc chặt trên thuyền nhỏ vào trong không gian Càn Khôn. Anh không muốn để Khâu Vân nhìn thấy anh sử dụng không gian Càn Khôn.
Lúc trước nghe được Trần Bách Vạn nói đến vàng, có lẽ bốn cái rương này chính là của cải Trần Bách Vạn tích lũy, tiền tài đưa đến cửa việc gì không lấy.
Chờ Khâu Vân đến, hai người cầm đèn pin trên mặt đất quan sát mặt nước trong sông ngầm, xem xem Trần Bách Vạn có chui ra hay không!
Đợi hơn nửa giờ, trong sông ngầm không hề có bọt sóng nổi lên.
Vì tìm kiếm tung tích của Trần Bách Vạn, Dương Bách Xuyên đã đi một vòng dọc theo sông ngầm. Khi anh dừng ở một nơi tương đối cao, đột nhiên linh thức truyền đến sự dao động mờ mịt của linh khí.
Cầm đèn pin chiếu sáng xuyên qua, phát hiện ở trong vách núi đối diện bên kia sông có sự dao động của linh khí.
Không gian bên kia sông ngầm hình như rất lớn, hơn nữa nham thạch trong hang động đá vôi có màu sắc đen nhánh như mực, nhìn tư xa không khác gì một không gian đen tối vô hạn không có điểm dừng.
Đột nhiên trong đầu của Dương Bách Xuyên xẹt qua một suy nghĩ, nhớ đến hai câu thơ tình chị gái Khâu Vận đọc trước khi chết.
Tình trong chín biển vắng, ái là đóa hoa cuối bờ bên kia!
Không biết có liên quan đến bảo tàng hay không?
Ban đầu nghe thấy hai câu thơ tình, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy chẳng ra sao, nó không giống thơ tình mà dường như lờ mờ ám chỉ gì đó.
Bây giờ nhìn cảnh tượng bên kia sông ngầm, Dương Bách Xuyên chợt nghĩ tới hai câu thơ tình này.
Tình tan thành nước chảy nơi tăm tối, yêu là hoa cuối bên kia bờ!
Vế đầu có hai từ “tăm tối” và “nước chảy”. Sông ngầm có nước, mà vách hang đá vôi đen như mực bên kia bờ sông cùng với khung cảnh u ám dưới lòng đất, dường như có thể miêu tả bằng hai chữ “tăm tối”.
Vế thứ hai càng hợp với hoàn cảnh hiện tại, thoạt trông vách đá bên kia sông ngầm tựa như bóng tối vô biên không có tận cùng.
Hai câu thơ tình rất tương đồng với khung cảnh nơi này, phải chăng đây chính là manh mối về kho báu mà tổ tiên của Khưu Vân để lại.