Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 68



Trang Viễn có thích Lam Diệc Phi hay không, chẳng ai có thể chém đinh chặt sắt trả lời. Đừng nói các bạn ở Trung học số 9, với cả đám trường con em cán bộ lớn lên cùng các cậu ấy từ nhỏ như bọn tôi, đây cũng là một bí ẩn.

Thế nhưng, rõ ràng là nếu Trang Viễn có thích bạn nữ nào, thì khả năng lớn nhất chắc chắn là Diệc Phi.

Hai người họ là thanh mai trúc mã, mẹ chơi với nhau rất thân. Trước khi chuyển tới khu nhà số 13, vì nhiều nguyên nhân gia đình nên Trang Viễn hầu như không tới nhà trẻ, suốt một thời gian dài cậu ấy chỉ có mỗi một người bạn là Diệc Phi. Theo thời gian hai người lớn lên, đứng cạnh nhau chẳng khác gì bức tranh cậu trai bên hoa, là một cặp kim đồng ngọc nữ mà mọi người đều ngước nhìn.

Nhưng mà thật sự hiểu hai người thì sẽ biết, cả hai hầu như chỉ gặp nhau trong các hoạt động tập thể của bọn tôi, chưa bao giờ hẹn đi đâu riêng. Diệc Phi rất tốt với Trang Viễn, nhưng có vẻ còn ân cần với Quan Siêu hơn. Trang Viễn đối xử hiền hoà với Diệc Phi, nhưng thật ra cũng chả khác gì với Niệm Từ, Minh Vũ hay là tôi.

Chỉ là ấy, thi thoảng vẫn có những lúc, ví dụ như trên sân khi nãy, cả hai tự nhiên tách hẳn thành một thế giới riêng, có những cử chỉ rất thân mật, khiến người ta thấy không nắm được.

Nếu mà hai người họ đường hoàng thể hiện ra là thích nhau thì tốt rồi… Nhưng mà nếu thật như vậy, thì sẽ có nhiều người đau lòng lắm.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 5 - Chương 129: Dắt tay

Tôi nhìn Minh Vũ, lại nhớ ra mình cũng thích Trang Viễn nữa, cảm thấy cậu ấy đừng công khai mình thích ai thì tốt hơn, không thì chúng tôi đều sẽ không vui.

Khả Tâm hỏi: “Vậy là các cậu đều thích kiểu con trai như Trang Viễn à?” Băng Tinh bỗng dưng mắc cỡ: “Cậu ấy đẹp trai thật sự, tính cách cũng tốt.”

“Cậu ấy rất thông minh.” Minh Vũ thở dài, “Thông minh nhưng lại không làm người ta thấy ghét.”

Băng Tinh trìu mến thêm một câu: “Tớ chưa bao giờ thấy bạn trai nào hiền hoà hơn cậu ấy, lần trước tớ qua lớp số 6 tìm Liêu Tinh, cậu ấy giúp tớ gọi Liêu Tinh ra, còn nói với tớ “Đợi một chút nhé”, con trai mà sao hiền hoà quá chừng.”

Tôi tự nhiên nhớ lại hồi còn nhỏ lúc tập nghe viết, cách cậu ấy lặp lại hai lần chữ “table”…

Thôi thì, hiền hoà thì cũng đúng ấy, nhưng cũng cứng đầu theo ý mình lắm không phải vừa. Nhưng mà vẫn kiên nhẫn, chú ý hơn so với Tưởng Dực…

“Nhưng mà cậu ấy hiền theo kiểu lành lạnh ấy.” Khả Tâm nói, “Trừ lúc ở cùng với các cậu, tớ hiếm khi thấy cậu ấy cười với ai lắm.” “Tớ thấy cậu ấy cũng hay cười lắm mà.” Tôi nhớ lại.

“Cái đó là cười mỉm thôi, lễ độ quá mức, thấy xa cách ấy.”

“Đâu thể đòi ai cũng suốt ngày toe toét dở hơi biết bơi như Quan Siêu.” Tôi chun mũi.

“Quan Siêu làm sao?” San San không vui rồi nhé, “Thà vậy còn hơn cái mặt cau có từ sáng tới tối của Tưởng Dực.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2

Tưởng đại gia cau có bao giờ cơ? Tôi còn chưa nói, Giai Giao đã chen vào: “Tưởng Dực không thích cười mới đẹp trai! Siêu ngầu ấy!” “Hồi xưa gu cậu không phải kiểu hay cười như Liêu Tinh à?” Băng Tinh thắc mắc.

“Liêu Tinh thích người ta rồi, tớ thích cậu ấy chi nữa!” Giai Giao hết sức hùng hồn: “Đúng không Doanh Tử?” Cũng khá đúng ấy, nhưng mà…

“Hỏi tớ làm chi?” Tôi bực mình. “Không phải cậu thích Liêu Tinh à?” “Tớ thích Trang Viễn!” A ha.

Không khí yên tĩnh mấy giây.

Minh Vũ mặt toàn vạch đen, Niệm Từ cười bảo, “Các cậu chú ý xem đấu banh đi thì hơn.”

Trên sân, Tưởng Dực lại vừa ăn một quả, Giai Giao quăng tôi sang bên, nhảy cẫng lên la to: “Oa oa oa oa bàn đẹp quá Tưởng Dực đẹp trai quá!”

Trong lúc đám con gái túm tụm buôn chuyện, hai bên đội đương ngang tài ngang sức kèn cựa nhau, cách biệt chẳng khi nào vượt quá ba điểm, bấy giờ đang là 11:9. Đội lớp số 6 dẫn trước một chút.

Tưởng Dực và Quan Siêu lên gân thế này kể cũng ít thấy, Liêu Tinh và Ngũ Đức thì kình địch nhau mãi rồi, còn thêm một Trang Viễn chả rõ tại sao cũng tới luôn, chơi sặc gạch, không khí cả sân cứ gọi là nóng hầm hập. Người duy nhất đến chơi phụ là Quách Tĩnh ôm bóng đứng giữa sân, chờ nhịp điệu ổn định lại, sau đó giơ tay trái hô to: “Thêm cú nữa!”

Chẳng chờ cậu ấy dứt lời, Quan Siêu đã giáp lá cà xông đến, Quách Tĩnh hơi đổi hướng tay, banh rời tay bay đến chỗ Lục Hằng. Lục Hằng nhanh chóng xoay người, nhưng ngay trước mặt lại là Liêu Tinh đã sớm đợi ở đó từ trước. Hai bên đụng độ, Lục Hằng yếu thế hơn, Liêu Tinh vừa toan giật bóng, không ngờ Lục Hằng lại chuyển véo trái banh ra sau.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tưởng Dực như bóng ma từ đằng sau xuất hiện tiếp ứng cho Lục Hằng, nhận banh xong, cậu ấy nhanh chóng chọc ngay vào vòng cấm của lớp số 6, quăng banh vào rổ. Người xem trên khán đài rộ lên: “Nhanh quá!”

Thế mà, vẫn còn có người nhanh hơn. Liêu Tinh bấy giờ đã rút về tới dưới vành rổ, tung người lên ngăn bóng.

Xung quanh hú hét ầm ĩ, ai ngờ Tưởng Dực chẳng luống cuống chút nào, bật còn cao hơn cả bình thường. Trên khán đài, Khâu Hàng buột miệng la to: “Úp rổ! Cậu ấy định úp rổ!”

Quả nhiên! Dưới vành rổ hai cậu con trai đụng độ kịch liệt, tuy vậy người sớm định trước như Tưởng Dực liều hơn hẳn, trái banh bị một tay móc đưa vào rổ. Liêu Tinh và cậu ấy đồng thời đáp xuống, cả hai đều bật quá sức, mỗi người phải lui lại mấy bước. Cả sân banh như nứt ra vì tiếng reo hò.

Vào trận 10 phút, Tưởng Dực úp rổ ăn điểm, quân bình tỷ số hai đội.

Bên cạnh tôi mọi người đã la hăng đến chả còn phân biệt ai với ai, tôi cũng nhảy tưng lên theo, hô lớn: “Tưởng Dực quá tuyệt vời!”

Khuôn mặt nãy giờ vẫn một vẻ của Tưởng Dực cuối cùng cũng toét ra nụ cười, cậu ấy quay về hướng khán đài giơ cao tay chữ V.

========


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.