Lúc ôm Dương Bách Xuyên bật khóc, Viên Kim Phượng mới phát hiện thì ra loại cảm giác này lại tốt đẹp như thế, trước kia cô không biết có nên yêu người đàn ông nhỏ hơn mình mấy tuổi này không, thế nhưng bẵng đi một thời gian xa cách, lúc gặp lại, bả vai yên bình nhưng tràn ngập sức mạnh của anh khiến cô cảm giác được sự an toàn xưa nay chưa từng có.
Chờ Viên Kim Phượng khóc một hồi, Dương Bách Xuyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, đau lòng nói: “Chị Kim Phượng đừng khóc, có em ở đây, ai cũng không được ức hiếp chị!” Trong lòng lại thầm nói, bố mày nhất định phải đánh tên cháu trai chó má Nhậm Tra kia thành đầu heo.
Viên Kim Phượng lau nước mắt hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Lúc này cô mới nhớ tới việc Dương Bách Xuyên đảo Hồng Kông.
“Tết chị không về, em gọi điện cũng không nghe máy, thật sự nhớ chị quá nên mới bay đến đảo Hồng Kông tìm chị, còn nữa, sao chị không gọi điện cho em?” Nửa câu đầu của Dương Bách Xuyên đầy trêu chọc, nửa câu sau lại giả vờ tức giận.
Nghe ra ý trách cứ của anh, trong lòng Viên Kim Phượng hơi hoảng hốt: “Không, không phải, chị vốn định gọi điện thoại cho em nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện, chị…”
Lúc này Dương Bách Xuyên bỗng nhếch miệng cười, đột nhiên hôn lên môi Viên Kim Phượng, tất nhiên anh biết cô muốn nói gì, cũng biết nguyên nhân vì kiện tụng nên cô mới không liên lạc với mình.
Anh cũng hiểu cô sợ bản thân khắc người thân, liên lụy đến anh nên không muốn liên lạc, tránh mang lại rắc rối, tâm tư nhỏ này của cô, sao Dương Bách Xuyên có thể không rõ.
“Em…”
Miệng bị Dương Bách Xuyên bịt kín, Viên Kim Phượng đành nuốt tất cả lời định nói xuống bụng, trong miệng chỉ còn lại tiếng nức nhở khe khẽ.
Tất cả nhớ nhung, mong mỏi đều tan chảy trong nụ hôn trìu mến này…
Ngay khi hai người đang hôn nhau say đắm, một tiếng ho khan bất ngờ vang lên.
“Khụ khụ ~”
Tiếng ho bất ngờ khiến hai người như chim sợ cành cong, lập tức tách ra.
Sắc mặt Viên Kim Phượng đỏ bừng như táo chín, trong khi đó vẻ mặt Dương Bách Xuyên lại nhanh chóng khôi phục bình thường, nhìn ra sau thì thấy là mẹ cô, Miêu Thúy Hoa đứng cách đó không xa, chẳng biết bà ấy xuất hiện từ khi nào.
Viên Kim Phương dẫn ba mẹ đi du lịch, vẫn luôn ở đảo Hồng Kông đến tận bây giờ
Dương Bách Xuyên nhìn thấy Miêu Thúy Hoa thì xấu hổ chào: “Dì Thúy Hoa…”
Miêu Thúy Hoa vốn đi ra tìm con gái, kết quả lại thấy Viên Kim Phượng cùng một người đàn ông, ban ngày ban mặt lại ở đây… làm chuyện đó, trong lòng lập tức nổi giận. Bà ấy là người nông dân, tư tưởng vẫn còn khá phong kiến, chạy ra khỏi phòng định mắng một trận nhưng sau khi đi ra lại phát hiện người đang ở bên cạnh con gái mình là Dương Bách Xuyên.
Lúc trước hai chân bà ấy bị liệt, chính Dương Bách Xuyên đã chữa khỏi, trong lòng Miêu Thúy Hoa vô cùng cảm kích anh. Bà ấy từng nghĩ vô số lần, nếu Dương Bách Xuyên trở thành con rể của mình thì tốt biết bao nhỉ?
Đáng tiếc, Miêu Thúy Hoa biết việc này hơi không thực tế, bởi vì con gái Viên Kim Phượng đã từng trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại.
Cuộc hôn nhân đầu tiên còn chưa động phòng với chồng, tên quỷ đoản mệnh kia đã qua đời làm con gái trở thành bà góa vang danh khắp mười thôn tám xã, tuổi còn nhỏ đã phải gánh trên vai áp lực cực lớn.
Về sau con gái ra ngoài làm việc, sau đó lại gả cho một lão già đã bảy mươi tuổi, tuy hiện tại đối phương đã chết, con gái cũng kế thừa gia sản của lão doanh nhân Hồng Kông kia nhưng thanh danh ở quê nhà đã bị hủy diệt hoàn toàn, cái gì sao chổi chuyển thế, bà góa, con giáp thứ mười ba các loại… Một đống tin đồn đủ thể loại bay đầy trời.
Còn Dương Bách Xuyên thì sao?
Là sinh viên đại học mấy chục năm mới có của thôn họ Dương, cộng thêm một thân y thuật tài giỏi, mấu chốt là anh còn nhỏ hơn Viên Kim Phượng mấy tuổi. Dưới đủ loại nguyên nhân này, Miêu Thúy Hoa biết để Dương Bách Xuyên làm con rể của mình chẳng khác gì người si nói mộng.
Thế nhưng hiện tại nhìn thấy một màn trước mắt, xem ra vẫn có hy vọng!