Dương Bách Xuyên nghiêng đầu nhìn, đúng là Ruth giẫm lên đôi giày cao gót xuống tầng. Mái tóc ướt nhẹp, cô ta mặc một chiếc váy ngắn để lộ đôi chân dài trắng nõn cực kỳ quyến rũ.
“Dương thân ái, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau.”
Ruth đi xuống lầu, tươi cười ngồi xuống đối diện Dương Bách Xuyên. Một người già nua bưng một tách cà phê đặt trước mặt cô ta.
Ruth vẫy tay ra hiệu cho đối phương lui đi.
Sau đó cô ta nhìn Dương Bách Xuyên, đôi mắt xanh cực kỳ cuốn hút.
Từ lúc Ruth xuống lầu đến giờ, Dương Bách Xuyên vẫn luôn im lặng, hai chân gác lên bàn, nhìn Ruth với vẻ nghiền ngẫm.
Hiện tại anh có thể khẳng định giữa mình và Ruth có cộng hưởng huyết mạch. Nói cách khác, anh chỉ cần niệm trong đầu là có thể khuấy động giọt máu của anh trong cơ thể Ruth.
Ngoài ra, Ruth quả thật rất mạnh, khí tức không kém anh.
Dương Bách Xuyên híp mắt hỏi: “Liễu Linh Linh đâu?”
Ruth đặt tách cà phê xuống: “Dương thân ái…”
Dương Bách Xuyên xua tay: “Dừng dừng dừng! Trả lời tôi, Liễu Linh Linh đâu?”
“Không ở lâu đài cổ.” Ruth nhếch miệng cười, nhìn Dương Bách Xuyên.
“Không ở…?” Dương Bách Xuyên ngân giọng. Quả thật trong linh thức anh không nhìn thấy Liễu Linh Linh. Anh lập tức niệm trong lòng, vảy rồng bay ra khỏi cơ thể chém về phía Ruth.
Không ra tay thì cô nàng phương Tây này sẽ không thành thật. Hơn nữa, Dương Bách Xuyên cũng biết cô ta trắng trợn gọi mình đến lâu đài cổ nhất định là có chỗ dựa, nhưng anh cũng không phải ăn chay.
Tia sáng vàng lóe lên, Ruth biến sắc, lập tức biến mất trên sofa.
Ầm!
Vảy rồng mạnh mẽ tấn công, sofa chia năm xẻ bảy.
“Dương thân ái, cậu không phải là đối thủ của tôi.” Ruth bay lơ lửng ở một góc phòng khách, khóe môi treo nụ cười, vừa nhìn Dương Bách Xuyên vừa nói.
“Ha ha, vậy ư?” Đúng là cô nàng quỷ hút máu này đã mạnh gấp đôi lúc ở mộ Vũ Hầu, nhưng… cô ta quên rằng trong cơ thể mình có một giọt máu của Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên thầm niệm trong lòng, cảm ứng cộng hưởng huyết mạch rồi kích hoạt giọt máu trong cơ thể Ruth.
Ruth đang tươi cười lập tức rơi từ trên không trung xuống.
“Á! Gừ!”
Hai mắt Ruth đỏ như máu. Sau khi rơi xuống đất, gương mặt cô ta vặn vẹo đầy đau đớn. Cô ta hét lên một tiếng, trên lưng xuất hiện một đôi cánh dơi khổng lồ đỏ như máu.
“Dừng lại… Gừ!”
Ruth lộ vẻ đau đớn, chật vật thốt ra một tiếng “dừng lại”, sau đó lại gào thét trong đau đớn.
Dương Bách Xuyên đang thúc giục giọt máu của mình. Một giọt máu anh để lại trong cơ thể Ruth tương đương với nắm giữ tử huyệt của cô ta.