“Được, vậy thì lát nữa trâu lửa một sừng đến đây, mọi người hãy nghe tôi chỉ huy, đừng lóng ngóng trong lúc quan trọng.”
“Cậu tự lo cho chính mình đi!” Chiêm Khánh Nhân không quên đấu võ mồm với Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên đã biết tính Chiêm Khánh Nhân, không thèm để ý.
Tất nhiên anh hiểu biết về trâu lửa một sừng không phải vì anh đã gặp trên trái đất. Thật ra trên trái đất không có ghi chép về trâu lửa một sừng.
Anh tìm hiểu trong điển tịch tu chân nên mới biết.
Trong điển tịch tu chân sư phụ truyền cho có điển tịch về yêu thú, do đó Dương Bách Xuyên vừa nhìn trâu lửa một sừng là nhận ra ngay.
Kỳ thực thứ anh coi trọng nhất là chiếc sừng duy nhất, hoặc nói là cái bướu trên đỉnh đầu trâu lửa một sừng. Tu vi của trâu lửa một sừng đặc biệt ở chỗ yêu lực tinh thuần và mạnh mẽ, sừng của nó là một trong những nguyên liệu chính để luyện chế đan Độ Kiếp Kim Đan kỳ. Chỉ cần giết trâu lửa một sừng và lấy bướu của nó, thì Dương Bách Xuyên đã có hơn phân nửa nguyên liệu luyện chế đan Độ Kiếp Kim Đan kỳ.
Còn đan dược tăng tu vi mà anh hứa hẹn với đám Chiêm Khánh Nhân cũng không phải nói dối. Chỉ cần dùng máu của trâu lửa là có thể luyện chế được một loại đan dược nâng cao tu vi, hơn nữa có tác dụng ngang ngửa đan Thiên Nguyên.
Cho dù không luyện chế được thì Dương Bách Xuyên cũng có đan Thiên Nguyên, đến lúc đó đưa cho bọn họ một viên là được. Sở dĩ anh nói với bọn họ như vậy là để bọn họ phối hợp giết trâu lửa một sừng.
Nếu bắt một mình Dương Bách Xuyên đối phó với trâu lửa một sừng thì anh cũng bó tay.
Đừng thấy anh nói nhẹ nhàng mà nhầm, thật ra trong lòng cũng rất lo lắng. Các loài được ghi chép trong điển tịch yêu thú giới tu chân dù là yêu thú cấp thấp cũng không phải đèn cạn dầu.
Một khi chính thức giao đấu, tốc độ của trâu lửa một sừng hơi chậm, nhưng khả năng phòng ngự rất mạnh.
Mà Dương Bách Xuyên có tự tin bởi vì hiện tại anh có tốc độ của Chỉ Xích Thiên Nhai Công, đã lĩnh ngộ được tầng thứ nhất Mị Ảnh Cảnh.
Vừa hay chiếm ưu thế khi đấu với trâu lửa một sừng.
Mặt khác, da của trâu lửa một sừng là nguyên liệu cao cấp để luyện chế bùa chú và chiến giáp, đây cũng là điểm hấp dẫn Dương Bách Xuyên.
Trong lúc anh và mấy người Chiêm Khánh Nhân nói chuyện, trâu lửa một sừng đã đến gần bọn họ, chỉ còn cách bốn mét.
Dương Bách Xuyên híp mắt lại, đang định lên tiếng chỉ huy thì nhìn thấy mũi của trâu lửa một sừng phun ra một làn khói xanh dày đặc.
Trâu lửa một sừng còn có một thần thông khác là lửa.
Anh lập tức hét to: “Có lửa, mọi người mau tản…”
Rầm!
Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong chữ cuối cùng, trâu lửa một sừng đã há miệng phun ra một quả cầu lửa ập đến trước mặt bọn họ.
Sáu người vẫn đứng theo trận Lục Hợp, trâu lửa một sừng phun ra một quả cầu lửa to bự, ai nấy đều trúng chiêu.
“Đờ mờ!” Trần Trầm Hương mất bay mái tóc, may mà người không sao. Anh ta không nhịn được chửi thề.
“A Di Đà Phật!” Tiểu hòa thượng Liễu Phàm lăn ra đất, lông mi cháy rụi.
“Dương điên, tôi không để yên cho cậu đâu, sao cậu không nói sớm là con súc sinh này có thể phun lửa?” Chiêm Khánh Nhân mắng.
Mai Thi Dĩnh được Dương Bách Xuyên chắn lửa cho nên không sao hết.
Nhưng Hồ Tiên Nhi thì quần áo bị cháy thành nhiều lỗ to, để lộ làn da trắng như tuyết. Nếu không phải cô ta dùng chân nguyên bảo vệ toàn thân thì da đã bị đốt cháy.
Về phần Dương Bách Xuyên, vốn dĩ lúc cứu hai đồ đệ, tóc anh đã bị đốt cháy khi tu luyện thuật Khống Lôi trong sấm sét dưới đáy vực sâu, lần này mấy cọng tóc còn lại cũng cháy sạch, biến thành tên trọc đầu.
Nghe thấy Chiêm Khánh Nhân mắng, anh lúng túng nói: “Khụ khụ, tôi quên mất. Chỉ là ngoài ý muốn thôi, ha ha!”
“Ngoài ý muốn này của cậu sẽ chết người đấy biết không hả?” Chiêm Khánh Nhân liếc mắt nói.
Dương Bách Xuyên thật sự đã quên hai chữ Xích Diễm của trâu lửa một sừng, phun lửa một cái quên sạch sẽ, khiến cho mấy người đều đầy chật vật.
Hơn nữa ngọn lửa mà trâu lửa một sừng phun ra không phải lửa bình thường mà còn mạnh hơn chân hỏa của Dương Bách Xuyên một bậc.
Không kịp đề phòng mà!
Lúc này Dương Bách Xuyên không kịp đấu võ mồm với Chiêm Khánh Nhân, bởi vì trâu lửa một sừng đã chạy tới trước mặt.
Anh vội vàng nói với Chiêm Khánh Nhân: “Bớt nói nhảm đi bên trái cho anh!”
Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong tiếp tục bảo: “Tiểu hòa thượng bên phải cho cậu, Trần Trầm Hương vòng ra phía sau trâu Xích Diễm, Mai Thi Dĩnh, Hồ Tiên Nhi trợ giúp.”
Theo sắp xếp của Dương Bách Xuyên mọi người nhao nhao vào chỗ, chính diện Dương Bách Xuyên để lại cho chính anh.