Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1640



Sau khi uống ba bát rượu Khỉ, Bạch Tố đột nhiên lên tiếng: “Tiểu thúc này, Nhân tộc các đệ hầu hết đều thông minh, ta thấy tiểu thúc nói năng như học giả trên triều đình. Hôm nay mẫu tử ta thoát hiểm, đệ và phu quân kết bái, chi bằng mời tiểu thúc đặt tên cho hai đứa bé có được không?”  

“Được được được, nên thế! Huynh là Yêu tộc thô lỗ, không giỏi văn vẻ, xin nhờ hiền đệ đặt tên cho đứa bé.” Bạch Khởi lập tức mỉm cười tán thành.  

“Ừm!” Dương Bách Xuyên thoáng sửng sốt. Nhưng đặt tên thôi mà, không làm khó được mình. Hắn tươi cười bảo: “Hai đứa bé là sinh đôi, chịu ảnh hưởng bởi sức mạnh của Huyền Sương Mãng Xà và Xích Diễm Cự Ưng mà vẫn bình an, điều này chứng tỏ hai đứa nhỏ mệnh cứng và may mắn. Vừa khéo chúng là một nam một nữ, Nhân tộc bọn đệ gọi là song sinh long phượng, long phượng trình tường (*). Đệ thấy nên đặt tên cho bé trai là Bạch Long, bé gái là Bạch Phượng, ngụ ý long phượng trình tường, gặp dữ hóa lành. Không biết đại ca và tẩu tẩu thấy sao?”   

(*) Long phượng trình tường (rồng, phượng báo điềm lành) khi nói về hạnh phúc lứa đôi, sự may mắn, thịnh vượng về công danh, tài lộc và địa vị xã hội.   

“Bạch Long Bạch Phượng? Long phượng trình tường?”  

Vợ chồng Bạch Khởi khẽ lặp lại.  

Sau đó hai vợ chồng nở nụ cười, Bạch Khởi cười sang sảng: “Hay hay hay! Bạch Long Bạch Phượng, long phượng trình tường. Trước đây huynh từng nghe nói Nhân tộc mong con mình thành rồng thành phượng, ngụ ý rất tốt đẹp. Hai cái tên này rất hay, vẫn là hiền đệ có học vấn, ha ha ha!”  

Bạch Khởi nói xong, Bạch Tố chợt xen lời: “Thiếp còn có một vấn đề mong tiểu thúc cho ý kiến.”  

“Mời tẩu tẩu nói.” Dương Bách Xuyên gật đầu.  

“Hai đứa trẻ là song sinh long phượng, nhưng không biết nên phân biệt lớn nhỏ thế nào?” Bạch Tố hỏi.  

Dương Bách Xuyên cũng mờ mịt. Lúc đó hắn chỉ lo cứu hai bé vượn trắng trong bụng Bạch Tố, hai đứa được lấy ra khỏi bụng mẹ gần như cùng lúc. Thật sự là hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề ai lớn ai nhỏ, bây giờ Bạch Tố hỏi vậy đúng là làm khó hắn. Dương Bách Xuyên hơi rầu rĩ.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 101: 101: Nhận Lệnh

Lúc này, tiểu hòa thượng nói leo: “Lão đại, đơn giản ấy mà. Nhân tộc chúng ta chú trọng tôn ti trái phải, đứa bên tay trái ngươi là lớn, đứa bên tay phải ngươi là nhỏ.”  

“Ồ, Tiểu Phàm thông minh đấy, ha ha ha!” Dương Bách Xuyên lập tức khen ngợi tiểu hòa thượng.  

Thứ tự lớn bé của hai đứa nhỏ được quyết định theo ý của tiểu hòa thượng. Lúc đó Dương Bách Xuyên lấy Bạch Long và Bạch Phượng ra cùng lúc, bên trái là Bạch Long, bên phải là Bạch Phượng.  

Vì vậy Bạch Long là ca ca, Bạch Phượng là muội muội.  

Tiểu hòa thượng không thể ngờ rằng bởi vì ý tưởng tôn ti trái phải này của hắn mà sau này bị Bạch Phượng giày vò gần chết, nhưng đó là chuyện sau này.  

Tiếp đó mọi người nói tới chuyện nhóm Dương Bách Xuyên xuất hiện ở núi Đường Đình.  

Bạch Khởi hỏi: “À phải rồi hiền đệ, tuy núi Đường Đình không lớn như núi non trong địa hạt Đại Hoang nhưng cũng không phải là dãy núi bình thường, có nhiều thú dữ và Yêu tộc, Nhân tộc các đệ rất ít khi đến núi Đường Đình. Không phải vi huynh chê các đệ đâu, nhưng tu vi của bốn người các đệ không cao lắm, sao lại tùy tiện chạy vào sâu trong núi Đường Đình?”  

Nghe Bạch Khởi hỏi vấn đề này, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi rồi kể lại những gì mình đã trải qua. Đồng thời hắn còn nhờ Bạch Khởi giúp đỡ hỏi thăm về con chồn, dù sao Yêu tộc rộng lớn nhiều loài, con chồn cũng là Yêu tộc.  

Vợ chồng Bạch Khởi vỗ ngực đảm bảo nhất định sẽ giúp đỡ, còn nói với Dương Bách Xuyên: “Hiền đệ cứ ở lại động phủ của đại ca. Có vi huynh ở đây, cho dù là lão quái Nguyên Anh đến thì vi sư cũng có thể bảo vệ đệ an toàn, chứ đừng nói chi đến thành chủ thành Chiêu Dao là Kim Đan đại viên mãn.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 86: Chương 86

“Cảm ơn ý tốt của đại ca. Bọn đệ chuẩn bị rời khỏi đây đến Tán Tu Trần, đệ còn phải đi tìm đồ đệ và những người khác, không thể ở mãi trong núi được.” Dương Bách Xuyên đáp lời.  

“Vậy thì không vội, trước tiên cứ ở lại mấy ngày rồi tính tiếp.” Bạch Khởi giữ chân.  

“Vâng, vậy thì đệ quấy rầy đại ca mấy hôm.”  

Bạch Khởi trợn mắt nói: “Giờ chúng ta đã là huynh đệ, sau này không được khách sáo!”  

“Vâng…” Dương Bách Xuyên đang định trả lời thì toàn thân bỗng run lên, hắn cảm nhận được không gian bình Càn Khôn hơi chấn động, Hầu Đậu Đậu đã tỉnh lại. Hơn nữa lúc này cả người nó lấp lánh ánh sáng vàng, đứng dưới cây đào trên ngọn núi gầm rú.  

“Gừ gừ!” Tiếng kêu của Hầu Đậu Đậu đã thay đổi. Trước kia nó kêu “kéc kéc”, bây giờ biến thành tiếng rú. Dương Bách Xuyên vừa nhìn là biết Hầu Đậu Đậu thấy quả đào trên cây đã biến mất nên nổi giận.  

Hắn cười thầm trong lòng, suy nghĩ chốc lát rồi gọi Hầu Đậu Đậu trong không gian bình Càn Khôn ra. Hắn nghĩ Hầu Đậu Đậu cũng là tộc Viên Hầu giống đại ca Bạch Khởi, cho nó ra ngoài gặp mặt cũng tốt.  

Trong đại điện, Bạch Khởi đang nói chuyện với Dương Bách Xuyên thì thấy đối phương nhắm mắt lại không nói nữa. Mọi người đều biết người tu đạo có thể tiến vào trạng thái tu luyện mọi lúc mọi nơi, hắn ta còn tưởng Dương Bách Xuyên đang tu luyện.  

Nào ngờ một giây sau, bên cạnh Dương Bách Xuyên lóe lên một quầng sáng vàng. Bạch Khởi giật mình, toàn thân căng thẳng. Nhưng sau khi nhìn rõ con khỉ lông vàng xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên, hắn ta lập tức trợn to mắt.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Dương Bách Xuyên đã coi Bạch Khởi là người một nhà nên không kiêng kỵ hắn ta, thẳng thắn nói: “Đại ca, đây là linh thú của đệ. Vừa rồi đệ phát hiện huyết mạch của nó đã tiến hóa, bèn thả nó ra ngoài hít thở không khí. À phải rồi, nó tên là Hầu Đậu Đậu.”  

Dương Bách Xuyên đang nói thì phát hiện đại ca Bạch Khởi run rẩy cả người, mắt dán chặt vào Hầu Đậu Đậu, dường như có gì đó bất thường.

Mà lúc này, Hầu Đậu Đậu vừa ra ngoài cũng nhìn thấy Bạch Khởi. Dương Bách Xuyên nhận thấy trên người nó toát ra khí thế vô hình.  

Khí tức rất đặc biệt.  

Đột nhiên hắn nghĩ tới phần giới thiệu đẳng cấp yêu thú trong truyền thừa của sư phụ.  

Trong truyền thừa nói giữa yêu thú và yêu thú có uy áp huyết mạch tự nhiên. Nhất là giữa đồng loại, loại uy áp huyết mạch vô hình này là rõ ràng nhất.  

Huyết mạch của yêu thú cấp cao trời sinh áp chế huyết mạch của yêu thú cấp thấp, thể hiện rất rõ giữa đồng loại đồng tộc. Điều này không liên quan đến tu vi thực lực, chỉ là ưu thế tự nhiên mà đẳng cấp thiên phú huyết mạch mang lại.  

Hầu Đậu Đậu là loài khỉ, đại ca Bạch Khởi cũng là loài khỉ.  

Lẽ nào giữa hai người có mối liên hệ nào đó?  

Dương Bách Xuyên cho là như thế.  

Đúng lúc này, một cảnh tượng bất ngờ xảy ra.  

Bịch bịch!  

Hai tiếng “bịch” vang lên liên tiếp, là vợ chồng đại ca Bạch Khởi cùng quỳ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên giật mình, đang định đỡ hai người họ dậy thì nghe thấy đại ca Bạch Khởi lên tiếng. Bấy giờ Dương Bách Xuyên mới biết vợ chồng họ không quỳ mình, mà quỳ Hầu Đậu Đậu bên cạnh mình. Buồn ơi là sầu!  

Hắn chỉ nghe thấy đại ca Bạch Khởi lên tiếng, nhưng không phải tiếng người mà là tiếng thú.  

“Hú, hú hú, hú hú…”  

âm lượng không lớn, chỉ như nói chuyện bình thường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.