Khi Diệp Vô Tâm nói xong, đám cao thủ Nguyên Anh bên Lê Nặc cũng bàn bạc xong. Bọn họ đã quyết định thời gian, sáng sớm mai sẽ xuất phát đi núi La Phù.
Người tu chân đi xa không phiền phức như người phàm. Sau khi quyết định thời gian, mọi người sôi nổi tạm biệt rồi rời đi. Diệp Vô Tâm cũng bị Diệp Vô Đạo gọi đi. Trước khi đi, Diệp Vô Đạo còn hừ mũi nhìn Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cảm thấy ánh mắt của Diệp Vô Đạo khó chịu như thể mình muốn lừa mất con gái của ông ta. Dương Bách Xuyên chỉ đành cười gượng. Hắn chỉ hỏi Diệp Vô Tâm mấy câu thôi mà, có đến mức ấy không?
“Đừng nhìn nữa, người đã đi xa rồi. Muốn theo đuổi người ta à, Lê Nặc ta cảm thấy ngươi đừng mơ nữa. Thương hội Thiên Diệp là thương hội lớn nhất Sơn Hải Giới, là thế lực gia tộc, thân phận của Diệp Vô Tâm không đơn giản đâu.”
Trong lúc Dương Bách Xuyên bần thần, giọng nói ung dung xen lẫn tiếng cười của Lê Nặc vang lên sau lưng.
“Hix!” Lê Nặc nói vậy làm mặt Dương Bách Xuyên đỏ bừng.
“Thành chủ đại nhân, ta…” Dương Bách Xuyên muốn giải thích một câu.
Lê Nặc nở nụ cười hiếm hoi: “Không cần giải thích. Trong thành Tán Tu có rất nhiều người muốn theo đuổi Diệp Vô Tâm, tình yêu nam nữ là chuyện thường tình mà. Tuy nhiên, muốn Diệp Vô Tâm làm đạo lữ của ngươi thì thân phận thành chủ thành Tán Tu của ngươi vẫn chưa đủ. Ha ha, không nói nữa, mặt ngươi thành quả táo rồi kìa!”
Lê Nặc trêu chọc Dương Bách Xuyên, sau đó nói sang chuyện khác: “Dương Bách Xuyên, hãy nói thật với ta có phải ngươi cấu kết với Yêu tộc không?”
Lê Nặc hỏi xong câu này, Dương Bách Xuyên thấy khí tức mạnh mẽ trên người đối phương khóa chặt lấy mình. Anh giật thọt, thầm nghĩ: “Người phụ nữ này bị điên à, vừa rồi còn tươi cười, một giây sau đã trở mặt, lẽ nào bà ta muốn giết mình?”
Đối diện với ánh mắt như lưỡi dao của Lê Nặc, thật ra Dương Bách Xuyên cũng không sợ hãi, cẩn thận nghĩ lại, nếu Lê Nặc muốn giết hắn thì cần gì phải đợi đến bây giờ?
Về phần lén lút thông đồng với Yêu tộc gì đó, Dương Bách Xuyên cũng không có gì kiêng kị, cái gì gọi là lén lút thông đồng?
Sư phụ Vân Thiên Tà đã từng nói, Tu Chân Giới mênh mông có một số thế giới, loài người cũng không phải là linh trưởng của vạn vật.
Cho nên nói Vân Thiên Tà đối với hắn yêu cầu rất tốt, muốn đi xa hơn trên con đường tu chân cũng không cần có chủng tộc gì, tất cả mọi người đều là sinh linh có trí tuệ thông suốt, mục đích cuối cùng đều là theo đuổi thiên đạo, thật ra đều là bình đẳng.
Yêu tộc có thể thông qua tu luyện miệng để nói tiếng người, hóa thành người, có gì khác với con người đâu, tóm lại cầu đạo là ở tâm không phải ngoài da.
Ở trong lòng Dương Bách Xuyên yêu có tốt xấu, người cũng như thế.
Hắn hiểu được Lê Nặc hỏi chuyện thông đồng với yêu, khẳng định là biết chuyện hắn và đại ca Bạch Khởi, nhưng mà… Vậy thì sao?
Dưới sự chứng kiến của thiên đạo, hắn chưa bao giờ làm trò đùa.
Hắn thản nhiên nói: “Lén lút thông đồng? Ha ha, không khó nghe như Lê thành chủ nói, chính xác mà nói là kết giao, trên đường đi thành Tán Tu, ta xuyên qua núi Đường Đình đụng phải một cặp vợ chồng vượn trắng… Cuối cùng đã kết bái giao tình với vượn trắng Bạch Khởi, nếu như Lê Thành chủ yếu muốn giao ta cho Âm Dương Tông, ta cũng hết cách.”
Giờ phút này Dương Bách Xuyên chính là thịt heo chết không sợ nước sôi.
“Ngươi quả nhiên đã thông đồng với yêu, thật to gan ~” Giọng điệu Lê Nặc lại lạnh thêm vài phần, sát ý toàn thân tăng vọt.
Dương Bách Xuyên cảm nhận được sát ý toàn thân Lê Nặc phóng lên trời, hắn cũng vận chuyển chân khí trong cơ thể, đã chuẩn bị tốt để liều chết, cho dù chết cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Lời thề có thiên đạo làm chứng, không cho phép hắn ngay cả quan hệ kết bái đại ca của mình cũng không thừa nhận, nếu thật sự phân rõ giới hạn với Bạch Khởi, vậy hắn không phải là Dương Bách Xuyên.
Ai ngờ trong nháy mắt khóe miệng Lê Nặc đột nhiên có ý cười, mà sát khí thực chất hóa cũng lập tức tiêu tan không còn, giống như bà chưa từng phóng thích sát ý vậy.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên khó hiểu, mẹ nó, cái này rốt cuộc là đánh hay không đánh đây?
Lúc này chỉ nghe Lê Nặc cười nói: “Được rồi, đừng căng thẳng, ta quả nhiên không nhìn lầm người, ngươi rất thản nhiên, cũng trọng tình nghĩa, dám làm dám nhận.”
“Lê thành chủ, ngươi có ý gì?” Dương Bách Xuyên cau mày nói.
“Dương đạo hữu đừng thấy lạ, ta đã tuyên bố ngươi là Thành chủ thành Tán Tu ở trước mặt mọi người, đương nhiên phải khảo nghiệm một phen, hiện tại xem ra ta không nhìn lầm ngươi. Ngươi yên tâm, thành Tán Tu ta sẽ không quản ngươi kết giao với ai, thành Tán Tu thành lập chính là để tạo một chỗ đừng cho những người cùng đường. Con người mà, thật ra sinh ra sẽ không có ác nhân, đều là bị hoàn cảnh bức ra, cho nên thành Tán Tu chứa chấp bất luận kẻ nào, chỉ cần bọn họ tuân thủ quy tắc của thành Tán Tu là được.
Nếu như ta thật sự giao ngươi ra ngoài, vậy ta cũng sẽ không ở thành Tán Tu mấy trăm năm, nghiêm túc mà nói, thật ra ta cũng có bằng hữu Yêu tộc, vừa rồi cố ý thăm dò ngươi chỉ là nhìn xem ngươi có thể bán đứng hay là nói trong lúc nguy khó ngươi có chối bỏ bằng hữu Yêu tộc của ngươi hay không.