Trận chém giết được mở màn, mấy ngàn ma nhân bao vây Thẩm Ly và Ma quân ở
giữa, Phù Sinh bay trên không trung, lạnh lùng nhìn xuống bên dưới ngắm
cảnh tượng Thẩm Ly múa ngân thương máu bay tung tóe.
Thương của nàng cực nóng, sau khi đâm vào thân thể ma nhân, ma nhân liền bùng
cháy, ma nhân bị lửa đốt thành tro bụi ngày càng nhiều, nhưng Phù Sinh
lại không hề nóng vội, hắn đang chờ, chờ Thẩm Ly vốn chưa hồi phục toàn
bộ pháp lực sức cùng lực kiệt.
Hiển nhiên ngọn lửa này rất tiêu hao thể lực, chỉ có một khắc mà sắc mặt
Thẩm Ly đã khẽ tái đi, nhưng ma nhân kia giống như vĩnh viễn không giết
hết
được, từng đợt từng đợt ùa tới. Thẩm Mộc Nguyệt thấy vậy, bà quẹt máu trên
khóe môi, kết ấn dưới đất, pháp lực mạnh mẽ càn hết ma nhân bên ngoài trận
pháp hình tròn. Bà nặng nề ho, máu đen lại phun xuống đất, bà không
ngẩng đầu nói: “Giết Phù Sinh!” Biết không khuyên được Thẩm Ly rời đi,
bà phải thay đổi chiến thuật, chỉ huy Thẩm Ly. “Đám người này không có ý thức, giết hắn
rồi ma nhân sẽ như một đống cát chảy.”
Thẩm Ly ngẩng đầu nhìn lên, Phù Sinh đang đứng trên cao, ánh mắt lạnh lẽo.
Thẩm Ly quay đầu nhìn Ma quân, nghiến răng nói: “Sư phụ hãy cố chống
chọi.” Có trận pháp ngăn cản, Thẩm Ly tạm thời yên tâm, tung mình nhảy
lên, rời khỏi Thẩm Mộc Nguyệt.
Phù Sinh vừa thấy mắt hoa lên, ngân thương của Thẩm Ly đã giết tới trước
mặt, hắn nâng kiếm lên đỡ, sức mạnh của Phù Sinh không yếu, nhưng nay
phản ứng của Thẩm Ly đã nhạy bén hơn trước rất nhiều lần, binh khí tiếp
xúc, chỉ ba bốn chiêu, ngân thương của Thẩm Ly đã cắm vào ngực hắn,
nhưng trên mặt Phù Sinh không hề tỏ vẻ đau đớn, mắt hắn chỉ toàn sự điên cuồng, dường như đang chờ đợi điều gì.
Thẩm Ly cảm thấy không hay, đang định rút thương lại, bỗng cảm thấy ánh sáng sau lưng tối đi.
Tiếng “Cẩn thận!” của Ma quân còn chưa truyền đến tai, Thẩm Ly quay đầu nhìn
thấy cái miệng đầy máu đã há to, là con Yêu long bị đánh ngất lúc nãy
tỉnh lại, nó há miệng, chuẩn bị nuốt nàng vào bụng, tiếng cười điên
cuồng của Phù Sinh và mùi máu tanh trong miệng Yêu long bao phủ năm giác quan của Thẩm Ly. Tròng mắt nàng co rút lại, trong khoảnh khắc này,
bỗng có tiếng gió thổi đến, giống như tất cả mọi thứ đều dừng lại, một
vòng tay quen thuộc ôm lấy nàng vào ngực, mùi hương nhàn nhạt gần như
không thể ngửi thấy kia xua tan tất cả tanh hôi một cách thần kỳ.
Cánh tay của nam nhân đặt ở eo siết chặt lấy nàng, lòng bàn tay của thần
minh áo trắng ngưng tụ khí lạnh, đóng băng cái miệng đang há to kia, Yêu long bị đông thành một quả cầu băng, sắc mặt Hành Chỉ lạnh lẽo, nhàn
nhạt thốt ra một chữ “Phá”, đầu Yêu long bị đóng băng lập tức nứt vỡ,
chi nghe một tiếng động cực lớn vang lên, đầu Yêu long bị nổ tung, thần
lực vẫn chưa giảm xuyên qua cả người Yêu long, xé nó ra thành từng mảnh
vụn, máu thịt tung tóe văng khắp trời, đến khi tất cả rơi xuống, chúng
nhân đang ngây ngốc
mới bàng hoàng sực tỉnh.
Phù Sinh không cam lòng nghiến răng, bất chấp ngân thương của Thẩm Ly vẫn
còn xuyên qua ngực mình, hắn nhảy lùi về phía sau, máu tươi trào ra,
nhưng không phải màu đỏ tươi mà là màu xanh đen, hắn đứng ở xa xa, tay
ngưng tụ pháp lực úp lên ngực, chờ vết thương từ từ liền lại. Hắn ngước
mắt nhìn, Hành Chỉ ở bên kia không hề nhìn hắn lấy một lần, ánh mắt trầm xuống nhìn người trong lòng mình.
Thẩm Ly thấy Phù Sinh chạy xa, bất giác muốn đuổi theo, nhưng bàn tay ở eo
dùng lực giữ lại, siết chặt lấy nàng, khiến nàng không thể động đậy được nữa. Thẩm Ly ngẩng đầu lên, thấy Hành Chỉ vẻ mặt lạnh băng nhìn mình,
lưng Thẩm Ly bất giác cứng đờ, lòng bỗng dậy lên vài phần áy náy, tròng
mắt nàng đảo đảo nhìn trái nhìn phải, sắc mặt không biết làm sao thật
giống trẻ con khi làm chuyện xấu. Hành Chỉ thấy nàng như vậy, dù lòng
đang bốc lửa ngút trời, cũng đành hóa thành một tiếng thở dài, cười khổ: “Song chắn của Chỉ thủy
thuật mà cũng làm tan chảy được, nàng đúng là ngày càng bản lĩnh.”
Thẩm Ly ho húng hắng: “Thần quân quá khen.” Giữa chốn đông người mà bị Hành
Chỉ ôm như vậy, lòng Thẩm Ly cảm thấy không được tự nhiên, nàng khẽ lắc
người, muốn thoát khỏi gọng kềm của Hành Chỉ, nhưng không ngờ Hành Chỉ
lại càng ôm nàng chặt hơn, một tay kia nâng cằm Thẩm Ly, ép nàng ngước
lên nhìn hắn.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
“Thẩm Ly, ta dùng hết mọi cách để cứu mạng nàng, không phải để nàng
tiếp tục đi vào chỗ chết.”
Thẩm Ly ngây ra, hai mất tự nhiên dời mắt: “Ta sẽ tự bảo vệ mình Ta
cũng đâu quý giá như chàng nghĩ”
Ý cười trên mặt Hành Chỉ không còn, hắn thẳng thừng ngắt lời Thẩm Ly
“Nàng quý giá hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.” Nhìn bộ dạng ngây ngốc
của Thẩm Ly, Hành Chỉ im lặng trong chốc lát, cuối cùng chỉ đành bất lực bật cười, vỗ đầu nàng: “Lúc nên trốn sau lưng để được bảo vệ, tốt xấu
gì nàng cũng
nên phối hợp một chút chứ, cho ta một cơ hội không được sao?”
Thẩm Ly bị hắn vỗ phải gật đầu liên tiếp, vô tình nhìn thấy trận pháp của
Ma quân bên dưới đang nhỏ dần, lòng nàng bỗng thắt lại, buột miệng nói:
“Bây giờ không được.” Ngân thương hiện lên trong tay, Hành Chỉ buông
nàng
ra nhưng vẫn giữ nàng sau lưng: “Bắt đầu từ bây giờ đi.”
Ánh mắt hắn nhàn nhã rơi trên người Phù Sinh, cười nói: “Ta không thích kẻ
đeo bám mãi không thôi, cũng không thích chuyện dây dưa không dứt, bất
kể các hạ có ý đồ gì, hôm nay cũng đều phải kết thúc.” Hắn cười cười,
giọng
điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Tự tận, hay để ta ra tay?”
Vết thương của Phù Sinh hồi phục cực nhanh, lúc này trên ngực đã không còn
vết tích gì, hắn cười khàng khặc: “Tam giới này có ai không biết uy lục
của Thần quân, sao ta có thể dám ra tay với ngài.” Hắn nhìn Hành chỉ,
“Chỉ là chuyện đến nước này mà bắt ta tự tận… bảo ta làm sao cam” Hắn chưa dứt lời, cây sáo ngắn trong tay lại phát ra tiếng, ma nhân bên
dưới nhìn lên, lập tức thay đổi mục tiêu.
Ma nhân bay lên trên, bỏ trống chỗ Ma quân phía dưới, Ma quân dường như
không còn sức chống đỡ, trận pháp bị phá, thân hình bà ngã về phía trước ngất đi. Thẩm Ly cả kinh, Hành Chỉ nói: “Bảo vệ Ma quân, đưa đến Thiên
ngoại thiên, xử lý xong chuyện ở đây ta sẽ về tìm nàng.”
Thẩm Ly cắn răng, lòng tuy vẫn chưa bỏ được người ở Ma giới, nhưng lúc này nàng chỉ đành vậy.
Nàng lắc người rời khỏi Hành Chỉ, vừa lại gần Ma quân, Phù Sinh bỗng nhếch
môi cười quỷ dị: “Thần quân quan tâm Thẩm Ly, ngài tưởng ta không liệu
được là ngài sẽ đến sao…” Hắn vừa dứt lời, lòng Hành Chỉ bỗng lóe lên ý nghĩ không may, nhìn xuống dưới, chợt thấy một bóng đen âm thầm xuất
hiện sau lưng Thẩm Ly. Lúc này Thẩm Ly đang dìu Ma quân, bóng đen kia
bỗng đưa tay bịt mũi nàng, không biết trong lòng bàn tay hắn có gì, Thẩm Ly không kịp giãy dụa một lần, hai mắt nhắm lại ngã vào ngực người phía sau.
Phù Sinh cười lớn: “Tâm nguyện ngàn năm! Tâm nguyện ngàn năm cuối cùng cũng thành rồi! Ha ha ha!” Bộ dạng điên cuồng kia giống như vui mừng đến
phát điên. Nhưng tiếng cười của hắn đang lên cao bỗng chợt dừng lại,
một thanh băng bén nhọn xuyên qua tim, Hành Chỉ không biết đã đứng trước
mặt hắn từ lúc nào, mặt không biểu hiện, giọng nói lạnh lùng, “Đưa Thẩm Ly
đi đâu?”
Ngực Phù Sinh trào ra máu đen, rơi trên thanh băng trong suốt, hắn nhìn Hành Chỉ nhếch môi cười: “Với bản lĩnh của Thần quân sao lại không đoán ra
được chứ.” Hắn khàn giọng nói, “Ta muốn cô ta thay thế phong ấn Hỏa,
muốn cô ta trở thành vật chôn theo khi Khư Thiên Uyên sụp đổ! Nhìn nữ
nhân mình
yêu chết trong phong ấn mình tạo ra, Thần quân cảm thấy thế nào? Ha ha!”
Ánh mắt Hành Chỉ lạnh lẻo, vô số thanh băng mỏng như ngân châm đâm vào tất
cả mệnh mạch trên người Phù Sinh, toàn thân Phù Sinh bất giác co giật,
nhưng khóe miệng vẫn cong lên nụ cười điên cuồng. Hành Chỉ quay người
rời đi, với tốc độ của hắn nhất định có thể đến Khư Thiên Uyên trước
bóng đen kia, nhưng thân hình hắn bỗng bị giữ lại, toàn thân Phù Sinh
bốc lên Ma khí níu lấy gót chân Hành Chỉ: “Ta không để ngài đi đâu.
Trước khi Thẩm Ly thành công trở thành phong ấn, ngài không tới được chỗ cô ta đâu.” Ma nhân vây lại, ý đồ dùng Xa luân chiến níu giữ chân Hành
Chỉ. (Xa luân chiến –
đánh luân phiên, cậy đông hiếp yếu)
Mắt Hành Chỉ dậy lên sát khí, cơn giận của thần minh khiến trời đất cũng
phải khóc than, tiếng gió rít gào, thổi bay thanh âm như vọng đến từ Địa ngục
của hắn: “Muốn chết!”
Chỉ thủy thuật quét qua, rửa sạch đất trời.
Lúc này Thẩm Ly đã hoàn toàn không biết ở Ma cung xảy ra chuyện gì,
chướng độc lan tỏa trong cơ thể nàng, nàng biết loại độc này, lần trước ở
thành Dương Châu của Nhân giới Phù Sinh đã từng dùng với nàng, lúc đó đã được Hành Chỉ trị khỏi, nhưng bây giờ… độc này lại được Phù Sinh
luyện lợi
hại hơn thêm!
Thẩm Ly nghiến răng, liếc mắt nhìn người đang ôm mình chạy đi.
Đôi mắt hắn vô thần, trên mặt là vô số vằn đỏ, răng nanh rất dài, gần giống
như răng nanh của loài thú, nhưng dù cho người này có biến thành bộ dạng thế nào, Thẩm Ly vẫn nhận ra hắn…
“Mặc Phương!” cổ họng nàng nặn ra hai chữ này. Thân hình Mặc Phương
chậm lại trong một khắc, nhưng cũng chỉ trong một khắc đó thôi, gương mặt
không hề biểu hiện của hắn tiếp tục mang Thẩm Ly tiến về phía Khư Thiên
Uyên, giống như các ma nhân khác, không hề có ý thức, chỉ nghe lệnh hành sự.
Nhớ đến dáng vẻ Mặc Phương khi đưa nàng ra khỏi địa lao lần trước, Thẩm Ly
chỉ cảm thấy lòng bi thương, nàng khó nhọc nói: “Tại sao lại cam tâm
biến
thành như vậy…”
Ánh mắt đỏ rực dường như xúc động, nhìn Thẩm Ly, nhưng thân hình hắn vẫn
liếp tục đi về phía trước, tốc độ cưỡi mây nhanh đến mức Thẩm Ly cũng
không dám tin. Sau khi biến thành ma nhân, sức mạnh của hắn cũng có thể
nâng cao sao…
“Vương” Khóe môi Mặc Phương khẽ nhúc nhích, hình như vô cùng khó
nhọc khống chế miệng mình để nói ra lời hắn muốn, “Phun máu… trốn. “
Thẩm Ly ngẩn ra, trong lòng nhất thời không biết dâng lên mùi vị gì, người
này đã phản bội Ma giới, phản bội nàng, nhưng cho đến giờ hắn vẫn giúp
nàng, thế giới của Thẩm Ly rất đơn giản, bằng hữu, kẻ địch và những kẻ
không quan trọng, nhưng bây giờ, nàng lại không biết nên xếp Mặc Phương ở vị trí nào, có lẽ lòng người vốn là một thứ phức tạp, đâu thể dùng tiêu chuẩn đơn giản để phân biệt rõ ràng.
Thẩm Ly cắn môi thật mạnh, cánh môi trào máu, quả đúng vậy, sức lực trong cơ thể hồi phục được một chút.
Nhưng tốc độ của Mặc Phương quá nhanh, Thẩm Ly đã có thể mơ hồ nhìn thấy dãi
núi ngăn cách Khư Thiên Uyên và Ma giới. Nàng lập tức dùng lực cắn rách
môi, máu tuơi bắn ra, sức mạnh nàng truyền khắp tứ chi, nàng bỗng nhảy
lên đẩy Mặc Phương ra, xoay người đáp xuống đất.
Lúc này bên cạnh nàng đã là cửa lớn Khư Thiên Uyên.
Chướng khí mịt mù, thậm chí còn đậm hơn khi Hạt vĩ hồ thoát ra lần trước.
Mặc Phương đứng trong màn chướng khí dày đặc, đôi mắt đỏ rực vô cùng
nổi bật. Thấy Thẩm Ly muốn trốn, cơ thể hắn như chủ động nhào tới phía
trước nhưng chưa rút kiếm, tay không so chiêu với Thẩm Ly, hắn nghiến
chặt răng dường như đang cật lực khống chế gì đó: “Đi…” Miệng hắn nặn
ra hai
chữ rất ngắn, “Đi mau!”
Nói xong, tay hắn hiện lên trường kiếm, cầm ngược trường kiếm đâm thẳng vào bụng minh.
Thẩm Ly nhìn đến ngây người, Mặc Phương phun ra một ngụm máu đen, quỳ một
gối xuống, sắc đỏ trong mắt dần dần rút đi, hắn khó nhọc nói:
“Vương thượng đi mau. Ta không khống chế được quá lâu… “
“Tại sao…”
Mặc Phương nhắm nghiền mắt: “Số mệnh đẩy đưa, không thể không phản
bội, nhưng… tình này đã gởi… Mặc Phương không dám, không thể, cũng
không muốn hại cô.”
Khóe môi Thẩm Ly khẽ mấp máy, Mặc Phương bỗng mở hai mắt, nghiêm giọng hét
lên: “Đi!” Nhưng hắn còn chưa dứt lời, chỉ nghe mấy tiếng cười quỷ dị
vang lên: “Đứa con bất hiếu!” Chướng khí mang theo thanh âm bay ra từ
Khư Thiên Uyên.
Nghe thấy thanh âm này, lòng Thẩm Ly chấn kinh, đây… đây chính là thanh âm lần trước nàng nghe ở Khư Thiên Uyên! Lúc đó hắn điên cuồng hét lên “Ta phải thí thần”, còn nay…
Thẩm Ly còn đang nhớ lại, trong Khư Thiên Uyên bỗng bắn ra một thứ dinh dính như lưỡi rắn, sắp bắt lấy Thẩm Ly, thân hình Mặc Phương khẽ động chắn
trước người nàng, vung kiếm chém tới, chiếc lưỡi kia bị chém thành hai
mảnh.
Máu đen không ngừng trào ra từ bụng Mặc Phương, hắn hơi nghiêng đầu nhìn
Thẩm Ly, giống như rất nhiều lần ở Ma giới, hắn ở sau lưng len lén nhìn
nàng, chỉ có những lúc Thẩm Ly không biết, hắn mới dám để lộ cảm xúc của mình, nhưng lúc này, có thể đường đường chính chính nhìn nàng một lần
thật sự… còn gì tốt hơn thế này.