Chương 441
Ôn Noãn mở cửa.
Cánh cửa mở ra, hai người nhìn nhau rất lâu cũng không lên tiếng nói chuyện.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Giọng nói của anh thậm chí còn rất ôn hòa: “Em đến tìm bố anh? Là vì Khương Duệ, vì muốn thoát khỏi anh?”
Cảm giác bất lực quen thuộc đó lại ập tới Ôn Noãn.
Cô thực sự rất mệt mỏi.
Cô gần như cầu xin nói với anh: “Khương Duệ và tôi chẳng có gì cả! Hoắc Minh, anh có thể để cho tôi có mối quan hệ xã hội bình thường và bạn bè bình thường được không?”
“Anh sẽ ghen tị!”
Hoắc Minh đứng ở cửa, nói rất nhỏ nhẹ: “Đương nhiên anh biết em và cậu ta không thể nào, bởi vì trong lòng em vẫn còn nghĩ đến anh, nhưng mà Ôn Noãn, mỗi khi anh nhìn thấy cậu ta đưa em về nhà, cậu ta đỡ em lên xe, anh rất để tâm!”
Anh đưa phần tài liệu trên tay mình cho cô.
“Xem cái này đi, anh nghĩ em sẽ biết nên lựa chọn như thế nào!”
Ôn Noãn biết bây giờ chuyện gì anh cũng dám làm nên cô nhanh chóng mở ra xem.
Chỉ vừa mới nhìn thoáng qua, sắc mặt cô đã tái nhợt.
Trong đó chứa đựng một số chứng cứ phi pháp của Khương Minh, chỉ cần một trong số đó bị lộ ra ngoài, luật sư Khương Minh sẽ gặp rắc rối, thậm chí danh tiếng sẽ bị hủy hoại.
Những ngón tay thon dài của Ôn Noãn cuộn lại.
Cô chợt ngước mắt lên: “Hoắc Minh! Anh điên rồi!”
Hoắc Minh đưa tay lên sờ vào gương mặt lạnh lùng của cô, cười nhạt: “Anh biết em rất kính trọng Khương Minh và cũng rất thích Khương Sinh, chắc em luôn hy vọng bọn họ đều sống tốt, đúng không?”…
Ôn Noãn đứng đó, im lặng nhìn phần tài liệu.
Từng giọt nước mắt rơi xuống.
Cô cảm thấy có thứ gì đó đang lặng lẽ bị mất đi, chẳng hạn như… Sự tự do!
Nước mắt làm nhòe đi nét chữ.
Mãi cho đến khi nhìn không rõ nữa, cô mới ngước mắt lên, nở nụ cười yếu ớt: “Hoắc Minh, anh đã thắng! Bây giờ tôi hứa với anh, sau này tôi sẽ không bao giờ gặp Khương Duệ, không liên lạc với Khương Duệ nữa… Anh hài lòng rồi chứ? Hài lòng rồi thì anh lập tức cút đi!”
Cô không muốn nhìn thấy anh!
Cô không muốn gặp anh một chút nào.
Hoắc Minh không nhúc nhích, cô lặp lại lần nữa: “Luật sư Hoắc, anh Hoắc… Anh yên tâm, từ giờ trở đi tôi sẽ không gặp người mà không được anh cho phép, tôi gặp ai, tiếp xúc với ai, đều sẽ đợi anh cho phép trước, hài lòng rồi chứ?”
Lời nói của Ôn Noãn đầy vẻ mỉa mai.
Trái tim của Hoắc Minh đau đớn dữ dội, anh cúi đầu, rất lâu sau mới gọi tên cô: “Ôn Noãn…”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cô im lặng xé nát phần tài liệu thành từng mảnh.
Rồi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô như đang nhìn một người xa lạ: “Hoắc Minh, hy vọng anh giữ đúng lời hứa!”