Chuyển ngữ: Sunny
Chỉnh sửa: Sunny
.
Hôm sau, quả nhiên vảy cá trên người Cảnh Lê không biến mất.
Vảy cá đỏ tươi trong suốt lóng lánh kia rải rác ở đuôi mắt, bên gáy, ở hông, số lượng không nhiều lắm, ngược lại giống như món trang sức nào đó sáng lung linh tràn đầy màu sắc, khiến màu da cậu càng thêm trắng nõn.
Ngay cả Tần Chiêu trước khi rời giường cũng không nhịn nổi, lén hôn mấy cái lên vảy ở đuôi mắt cậu.
“Ngươi cố ý chứ gì?” Cảnh Lê buồn bực nói.
Có cách nào nữa đâu, vảy cá không biến mất hoàn toàn thì Cảnh Lê không thể ra ngoài được, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà. Cảnh Lê nhàn rỗi buồn chán, thế nên bắt đầu dạy bé cá con học bơi.
Đúng thế, dạy cá con, bơi lội.
“Tay con phải khua chứ, không động đậy gì chẳng phải sẽ bị chìm xuống hay sao, khua đi khua đi.” Cảnh Lê khoác áo choàng tắm dài ngồi bên bờ hồ, vừa ăn trái cây vừa nhìn nhóc con nhà mình ì oạp trong nước.
Khi Tần Chiêu trở lại trong viện thì nhìn thấy cảnh này, lập tức sợ tới mức tim sắp ngừng đập, sau đó hắn mới nhớ ra nhóc con nhà mình cũng là cá, không chết đuối được.
Trong lòng hắn bất đắc dĩ, vừa tới gần một chút mới nhìn thấy dưới lớp áo choàng tắm dài của Cảnh Lê lộ ra một chiếc đuôi cá, không xa không gần đỡ dưới thân cá con, đề phòng nhóc xảy ra chuyện bất trắc.
“Cá ngốc, làm gì có con cá nào bơi dốt như con chứ.”
Cảnh Lê dùng đuôi cá nâng thân hình mập mạp của nhóc con lên, ghét bỏ nói: “Đều tại phụ thân con cho con ăn rõ nhiều, không nổi được luôn.”
“Rõ ràng là ngươi sợ con bị đói, cuối cùng lại lén cho con thêm cơm.” Tần Chiêu đứng sau Cảnh Lê, bình tĩnh nói.
Toàn thân Cảnh Lê run lên, đuôi cá biến về thành hai chân, quấn áo choàng tắm lại che kín mít.
Cái đuôi cá đáng thương kia, tối hôm qua bị chơi đùa tới nóng hổi, bây giờ nhớ lại Cảnh Lê vẫn cảm thấy run rẩy trong lòng.
Cá con không có gì nâng đỡ để bơi, xoay tại chỗ mấy vòng, chìm xuống nước, đặt mông ngồi ở dưới đáy cạnh thành hồ.
Sau đó còn hoang mang ngẩng đầu lên, cách làn nước nhìn hai vị phụ thân.
Như thể không hiểu được vì sao mình lại thình lình chìm xuống vậy.
Tần Chiêu nhìn bộ dạng đáng yêu của nhóc con nhà mình, không nén nổi tươi cười: “Hơn nữa bởi vì tứ chi cá con không đủ khỏe, cho nên mới không nổi lên được, có liên quan gì tới mập đâu.”
Cảnh Lê trượt xuống hồ, vớt nhóc con từ trong nước ra, chỉ vào Tần Chiêu nói: “Nghe thấy chưa? Phụ thân con nói con mập, không phải ta đâu nhé.”
Tần Chiêu:”…”
Trẻ con.
Bên hồ đặt một cái bàn chân thấp nhỏ, mâm trái cây Cảnh Lê vừa ăn bày ở trên. Tần Chiêu bỏ hộp thức ăn trong tay xuống bàn, mở nắp ra.
Bên trong là một đĩa bánh trung thu.
Hôm nay là trung thu.
Cảnh Lê ôm nhóc con bơi tới, hỏi: “Tri phủ đại nhân tìm ngươi qua đó là để cho cái này à?”
“Không phải.” Tần chiêu nói, “Ông ấy hỏi ta sau này có dự định gì, có muốn tham gia kỳ thi Hương sang năm không, muốn ở lại phủ thành không.”
Cảnh Lê: “Hơn nửa là muốn lôi kéo ngươi.”
“Quả thực là thế.” Tần Chiêu tìm trong hộp bánh trung thu, lấy ra một miếng, khom người đưa đến bên miệng Cảnh Lê.
Cảnh Lê nhận lấy, còn chưa kịp cắn thì nhóc con trong lòng đã nhấp nhổm không yên: “Y, y a.”
“Muốn không nào?” Cảnh Lê cố ý cầm bánh trung thu quơ quơ trước mặt nhóc con, thừa dịp nhóc há miệng thì nhìn qua: “Răng thì chưa có cái nào, chờ mọc răng rồi ăn, ngoan nha.”
Nói xong còn làm trò trước mặt cá con, cắn một miếng to.
Cá con mếu máo, nôn nóng đến nỗi suýt thì òa khóc.
Tần Chiêu đã quá quen thuộc với chuyện phu lang nhà mình ngày ngày trêu chọc cá con rồi, làm như không thấy nói: “Tri phủ đại nhân hỏi ta có muốn vào phủ nha làm phụ tá không?”
Cảnh Lê tròn mắt nhìn.
Phụ tá, thật ra chính là sư gia, công việc chủ yếu là giúp đỡ quan viên địa phương xử lý sự vụ, bày mưu tính kế.
Chức quan này cũng không chính đáng gì, thế nhưng địa vị không thấp, bình thường phải thi đỗ cử nhân mới có thể đảm nhận. Ngay cả vị Bùi sư gia ở huyện thành kia cũng xuất thân cử nhân.
Chưa từng nghe nói đại nhân nhà ai mời một tú tài làm phụ tá hết.
Cảnh Lê hỏi: “Ngươi đồng ý rồi ư?”
“Vẫn chưa.”
Thật ra câu trả lời này cũng không ngoài dự kiến, Tần Chiêu dừng một lát, lại nói: “Mội tháng phủ nha trả cho sư gia mười lượng bạc, quá ít.”
Cảnh Lê:”…”
Lý do từ chối như thế cũng thật thà quá rồi.
Cố phủ mỗi tháng trả cho tiên sinh dạy học hai mươi lăm lượng, mỗi lần lên lớp nửa ngày, tổng cộng chỉ mất nửa tháng. Bởi vì Tần Chiêu không ăn ở trong phủ nên thường thường phái người tặng cho hắn một ít gạo và thịt khô.
Hơn nữa Cố phu nhân làm điểm tâm rất ngon.
Nghĩ như vậy, Tần Chiêu đến phủ nha đúng là thiệt thòi.
Có điều…
“Tri phủ đại nhân không biết lý do ngươi từ chối chứ?” Cảnh Lê dè dặt hỏi.
“Ông ấy không biết.” Tần Chiêu nói: “Ta nói ta định dùng khoảng thời gian này ôn lại bài vở cho thật tốt, chuẩn bị thi Hương, không có thời gian để ý đến sự vụ ở phủ nha.”
Đáp án này có thể nói là hoàn mỹ.
Cảnh Lê yên tâm rồi, lại cắn một miếng bánh trung thu, muộn màng nhận ra có gì đó không hợp lý, nhíu mày: “Bánh trung thu này nhân gì vậy?”
Tần Chiêu xoay người về phòng thay quần áo, nghe vậy đáp: “Nghe nói có ba loại, lòng đỏ trứng, thịt tươi, thập cẩm ngũ nhân*, chẳng qua bên ngoài chúng giống y nhau, ta cũng không phân biệt được, ngươi ăn phải cái nào?”
*Thập cẩm ngũ nhân: Nhân bánh bao gồm lạc, vừng, óc chó, hạnh nhân, hạt dưa.
Cảnh Lê: “…”
Quả thực cậu vẫn rất xui xẻo a a a!
Sau buổi chiều, vảy cá trên người Cảnh Lê đã biến mất sạch sẽ.
Tới gần lúc hoàng hôn, Tri phủ đại nhân lại phái người đến truyền lời, nói muốn triệu tập mọi người đối thơ ngắm trăng, thưởng thức ca múa. Cảnh Lê không ngấm nổi hoạt động trí thức này, Tần Chiêu liền dùng lý do thân thể không khỏe để từ chối.
Hai người làm ổ trong tiểu viện, ngâm suối nước nóng trêu chọc nhóc con, trải qua đêm Trung thu bình lặng.
Trung thu trôi qua, lại quay trở về chuỗi ngày an nhàn không gợn sóng trước kia.
Sau khi nhóc cá con biến hình, tốc độ lớn lên giống với trẻ em bình thường. Xét theo tình trạng của Cảnh Lê, bọn họ đoán nuôi ở hình dạng cá sẽ lớn nhanh hơn nhiều, chẳng qua nhóc con thích làm người, hai người bèn không nhúng tay nữa, tùy theo nhóc vậy.
Đương nhiên, Cảnh Lê vẫn cảm thấy nguyên nhân cá con thích duy trì hình người là vì có thể ăn nhiều đồ ăn ngon hơn.
Tần Chiêu tiếp tục quay lại Cố phủ dạy Cố Hoành, tiểu thiếu gia Cố gia dưới sự kèm cặp của hắn đã bớt đi tính tình ương ngạnh bướng bỉnh, quay về chính đạo.
Thay đổi tuy lớn nhưng cũng không phải hoàn toàn.
Ngoại trừ nửa tháng đầu, về sau Tần Chiêu không hạn chế thời gian rảnh rỗi của Cố Hoành nữa, mỗi ngày hắn ta muốn chơi thì chơi, muốn phóng túng thì phóng túng, thế nhưng vô luận là đối nhân xử thế hay hành động cử chỉ, tất cả đều khác xa trước đây.
Hiểu lễ nghĩa nhưng không mất đi nhuệ khí, không cổ hủ cứng nhắc.
Có thể nói là tấm gương dạy dỗ con trẻ điển hình.
Nhất thời không ít người trong thành bắt đầu tò mò cách giáo dục con người của Tần Chiêu. Cảnh Lê cũng biết chuyện này, buổi tối nhân lúc Tần Chiêu cho cá con ăn cơm, cực kỳ hứng thú nói: “Ta nghe nói có người năn nỉ ông chủ tiệm sách, bảo ông ta tới tìm ngươi xin bản thảo, mời ngươi viết cuốn Dục Nhân Kinh* đó.”
*Dục Nhân Kinh: Giáo dục con người.
“Ta sẽ không viết thể loại đấy.” Tần Chiêu đút cho nhóc con một miếng cháo, lau sạch nước rơi rớt trước ngực nhóc, bình tĩnh nói.
Cảnh Lê chống cằm, hơi tiếc nuối nói: “Nghe nói viết bản thảo cho tiệm sách nhận được rất nhiều tiền nhuận bút.”
Tần Chiêu:”…”
Trọng tâm câu chuyện của Cảnh Lê chuyển quá nhanh, chẳng mấy chốc đã lệch đến thoại bản mới nhất của tiệm sách, viết về câu chuyện của thư sinh ốm yếu bệnh tật và phu lang song nhi, đáng tiếc chỉ ra một cuốn nhỏ.
Suốt thời gian ăn cơm tối Cảnh Lê đều kể về câu chuyện kia với Tần Chiêu.
Tần Chiêu nghe được hơi nhíu mày.
Sao… cứ thấy hơi quen quen nhỉ?
Song Cảnh Lê dường như không phát hiện ra vấn đề gì hết, Tần Chiêu bèn không nhiều lời nữa.
Nghe xong câu chuyện, Tần Chiêu đặt thìa xuống, bình luận: “Cũng được.”
Cảnh Lê nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta thấy hay dã man.”
Tần Chiêu cúi đầu nhìn nhóc con đang túm lấy tay áo hắn i a, nhíu mày: “Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, đó là miếng cuối cùng rồi.”
Nhóc Cá Con: “Ư ư…”
Tần Chiêu: “Không được.”
Nhóc Cá Con: “Oa…”
Tần Chiêu:”… Vậy thì ăn một miếng cuối cùng nữa thôi nhé.”
Cảnh Lê:”…”
Người ngoài mãi mãi không thể nào biết được, Tần tiên sinh danh tiếng vang xa, lúc nuôi con trẻ nhà mình lập trường không kiên định đến mức nào.
Nếu như người này thật sự viết Dục Nhân Kinh, đầy cả quyển sợ chỉ có hai chữ.
Cưng chiều.
Cảnh Lê oán thầm trong bụng, cuối cùng Tần Chiêu cũng đút xong miếng cháo cuối cùng. Nhóc cá con vừa lòng thỏa ý hôn bẹp một cái lên mặt Tần Chiêu, bị Cảnh Lê bế lên.
Tần Chiêu thu dọn bát đĩa ra sau bếp rửa sạch.
Cảnh Lê ôm con tựa vào cửa phòng bếp, nhìn Tần Chiêu bận rộn chốc lát, bỗng nhiên nói: “Hay là chúng ta vẫn nên thuê người đi?”
Tần Chiêu nghiêng đầu nhìn cậu: “Không phải ngươi không thích như thế sao?”
“Coi như mời một người giúp việc về thôi mà.” Cảnh Lê nói, “Ta không muốn ngươi quá mệt mỏi.”
Chuyện việc nhà này, hai người vẫn luôn không thống nhất được ý kiến.
Tần Chiêu cảm thấy Cảnh Lê ở nhà chăm con vất vả, không đồng ý để cậu làm bất kỳ việc gì, thậm chí bận bịu cũng không để cậu giúp.
Cảnh Lê thì lại cảm thấy hắn quá bảo bọc cậu.
Ban ngày Tần Chiêu phải ra ngoài kiếm tiền, trở về còn phải mua đồ nấu ăn, khi rảnh rỗi phải dọn dẹp nhà cửa, sao có thể có nhiều tinh lực như vậy.
Trước kia thừa dịp Tần Chiêu ra ngoài, Cảnh Lê còn thường xuyên lén giúp đỡ quét dọn, sắp xếp thư phòng gì đó.
Thế nhưng mỗi khi Tần Chiêu trở về phát hiện Cảnh Lê làm việc, tuy rằng không nói gì nhưng lần sau trước khi ra khỏi cửa, thế nào cũng làm xong hết những việc đó.
Làm xong hết việc trước, khiến Cảnh Lê muốn làm cũng không có việc mà làm.
Rất thái quá.
Cứ giằng co như thế non nửa tháng, làm Cảnh Lê hoàn toàn mất hết sức chống cự với chuyện mua bán nhân khẩu.
Cẩn thận nghĩ lại thì những đứa nhỏ này vốn phải chịu cảnh mua bán, cho dù bọn họ không mua cũng sẽ có người khác mua. Nếu như có thể mua một đứa bé khốn khổ về, đối đãi với người ta tốt một chút, cũng có thể coi như là một chuyện tốt.
Cảnh Lê nói ý nghĩ của mình với Tần Chiêu, người nọ gật đầu: “Để hôm nào ta ra ngoài thành xem sao.”
Cảnh Lê: “Ừm.”
Nói thì nói vậy nhưng thực ra Tần Chiêu không định ra ngoài thành mua người. Nơi kia vàng thau lẫn lộn, lại thêm bí mật của phu lang và nhóc con nhà mình, Tần Chiêu không tính giữ quá nhiều người ngoài ở trong nhà.
Vì thế hắn mới nhờ Cố Trường Châu tìm giúp một tùy tùng.
Bọn họ cần người giúp làm việc nhà, chăm sóc con cái, cũng như bảo vệ họ an toàn ở những thời điểm cần thiết.
Chỉ là từ trung thu đến giờ đã gần một tháng, Cố Trường Châu vẫn chưa cho hắn câu trả lời.
Hộ vệ có thể chăm sóc trẻ nhỏ lại khó tìm như thế sao?
Sự thật chứng minh, thể chất nhắc chuyện gì thì chuyện đó tới của tiểu phu lang vẫn không thay đổi, hôm sau khi Tần Chiêu dạy học xong rời khỏi Cố phủ thì gặp được một người.
Người kia mặc y phục vải thô, ước chừng hơn ba mươi tuổi, làn da phơi nắng đến mức vàng như nến.
Gặp Tần Chiêu, gã hớn hở vui tươi nói: “Ngài là Tần tiên sinh nhỉ?”
“Là ta.” Tần Chiêu nói: “Ngươi là…”
“Tiểu nhân là quản sự ở chợ người, lúc trước Tần tiên sinh nhờ người đến nói muốn tìm một người hầu trong nhà. Đúng lúc đã tìm được, đưa tới để Tần tiên sinh xem xét.”
Buôn bán trâu ngựa thì gọi là chợ gia súc, buôn bán nhân khẩu thì gọi là chợ người.
Tần Chiêu đương nhiên không nhờ người tới chợ người, có thể nói như vậy, hơn phân nửa là người của Cố Trường Châu.
Tần Chiêu đánh giá gã từ trên xuống dưới, nhìn thấy vật trang trí bên hông đối phương, hỏi: “Ngươi nói muốn cho ta xem, thế người đâu?”
“Đang đi theo đây ạ.” Quản sự kia cười chỉ vào một ngõ tối bên cạnh, nói với Tần Chiêu: “Tần tiên sinh qua đây cùng ta đi.”
Gã dẫn Tần Chiêu vào trong ngõ tối.
Nháy mắt khi đi vào trong ngõ, một cơn gió mát thổi tới từ sau lưng Tần Chiêu, sau đó vang lên một giọng nói trầm thấp: “Tần tiên sinh, ta ở đây.”
Một thanh niên lẳng lặng xuất hiện ở nơi ấy.
Bây giờ Tần Chiêu mới hiểu quản sự kia nói “đang đi theo” là có ý gì.
Đến tận trước khi người này xuất hiện, hắn không hề cảm nhận được có người ở bên cạnh.
Công phu đúng là không tồi.
Tần Chiêu quay đầu lại, một thanh niên mặc y phục vải thô cũ đang quỳ một chân, thân hình gầy gò hoàn toàn giấu trong bóng tối.
Quản sự kia thu hồi dáng vẻ tươi cười, thấp giọng nói: “Người này cơ khổ bơ vơ, lúc nhỏ đã từng được huấn luyện, võ nghệ cao cường. Lão gia dặn dò lấy cho hắn ta một thân phận, trà trộn vào chợ người, vừa hay che giấu tai mắt người ta. Ngài thấy thế nào?”
Tần Chiêu nhíu mày, hỏi: “Có biết làm việc nhà không?”
“Biết một ít.” Quản sự nói: “Mấy năm nay hắn ta cải trang trà trộn với đủ hạng người, đã từng làm đầy tớ, hầu hạ người ta, chăm sóc trẻ nhỏ thì lại không có kinh nghiệm gì hết. Những ám vệ này từ nhỏ đã được huấn luyện để giết người, nào có cơ hội thành gia lập nghiệp.”
Tần Chiêu: “Không sao, không biết có thể học.”
“Vậy ngài sẵn lòng nhận chứ?”
Tần Chiêu thoáng trầm ngâm: “Theo ta về nhà một chuyến đã, ta còn phải hỏi ý kiến phu lang đã.”
Quản sự: “…”
“Được.” Hiển nhiên quản sự cũng không biết thân phận của Tần Chiêu, chẳng qua là nghe theo lệnh của Cố Trường Châu, gã nói: “Ngài đưa hắn về trước, bất kể có thu nhận hay không hắn sẽ tới trả lời ta, tiểu nhân về bẩm báo với lão gia nữa.”
Tần Chiêu: “Vất vả rồi.”
Quản sự hành lễ với hắn rồi rời khỏi ngõ tối.
Tần Chiêu chăm chú nhìn thanh niên vẫn đang quỳ trên mặt đất, mày nhăn lại: “Có phải ta… đã gặp ngươi ở đâu đó rồi không?”
Thanh niên trầm mặc hồi lâu, Tần Chiêu nói: “Đứng lên đi, để ta nhìn xem.”
Thanh niên chậm rãi đứng lên, thân hình hắn ta hơi thấp hơn Tần Chiêu một chút, khuôn mặt thanh tú trẻ trung thêm vài nét chất phác thật thà, diện mạo này lẫn vào đám đông đúng là rất dễ bị bỏ qua.
Cũng là bộ dạng thích hợp làm ám vệ.
Thanh niên ngẩng đầu, thấp giọng kêu: “… Chủ nhân.”
Vinh thân vương từng có một nhóm ám vệ bên người tự tay huấn luyện, võ nghệ cao cường.
Ám vệ ngoại trừ bảo vệ an nguy cho Vinh thân vương ra, còn thường xuyên bị phái đi khắp nơi, giúp hắn xử lý những nhiệm vụ không tiện ra mặt.
Thanh niên này chính là một trong số đó.
Bốn năm trước Vinh thân vương đến Giang Lăng, hắn ta ở lại kinh thành chấp hành nhiệm vụ.
Đôi bên cứ như vậy mất liên lạc.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ, thanh niên tự mình đến Giang Lăng tìm người, nhưng tìm thế nào cũng không thấy. Chủ nhân và cả xe ngựa đi theo, thị vệ, cùng với mười một ám vệ khác, toàn bộ như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất sạch sẽ.
“Thì ra là ngươi.” Tần Chiêu thoát ra từ trong hồi ức, nâng tay so so ở trên vai người thanh niên: “Ta nhớ mấy năm trước, ngươi mới chỉ cao bằng này thôi.”
Hốc mắt thanh niên hơi ửng hồng.
Tần Chiêu hỏi: “Mấy năm nay, người vẫn luôn đi theo Cố Trường Châu sao?”
“Thuộc hạ từ nhỏ đã theo chủ nhân, không có chủ nhân, thuộc hạ cũng không biết nên làm gì. Là Cố lão gia giúp thuộc hạ.” Người thanh niên nói: “Ông ấy cho thuộc hạ mai danh ẩn tích để đề phòng bất trắc.”
Tần Chiêu gật gật đầu: “Đúng là có tầm nhìn xa.”
Hắn vỗ vai thanh niên nọ, nói: “Biết ta muốn ngươi làm gì chưa?”
“Chăm… Chăm sóc Vương phi và tiểu thế tử.”
Tần Chiêu thình lình nghe thấy xưng hô này vẫn không thích ứng được, sửa lời: “Là chăm sóc phu nhân và tiểu thiếu gia.”
“Lau nước mắt đi, theo ta về nhà.” Tần Chiêu nói, “Bây giờ ta gật đầu cũng không tính, ngươi phải qua cửa ải của phu lang ta mới được ở lại.”
Thanh niên đáp: “Bất kể là khảo nghiệm gì, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết khả năng.”
“…” Tần Chiêu bình tĩnh nói, “Cũng không khó như ngươi nghĩ đâu.”
Đối với việc Tần Chiêu nhanh như vậy đã mang người trở về, Cảnh Lê tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Cậu đánh giá thanh niên nọ từ trên xuống dưới một hồi lâu, sau đó mới nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Hình như hắn không phải song nhi nhỉ?”
“Không phải.” Tần Chiêu nhấp một ngụm trà, nói: “Nhưng quản sự nói hắn đã từng làm đầy tớ, cũng đã từng hầu hạ người ta, làm việc nhanh nhẹn, thân thể xương cốt tốt, sức lực lớn.”
Cảnh Lê nói: “Nghe ra thì có vẻ không tồi.”
Tần Chiêu tiếp tục nói: “Cha mẹ hắn mất sớm, làm khuân vác ở chợ người, mỗi ngày bị người ta đánh chửi.”
Cảnh Lê đồng tình: “Vậy cũng đáng thương quá rồi.”
“Quan trọng hơn là, hắn rẻ.” Tần Chiêu nói: “Ngươi cho hắn cơm ăn là được.”
Cảnh Lê hai mắt sáng lấp lánh.
Thế là một lúc sau, thanh niên ôm chăn mền Cảnh Lê mới tìm cho hắn ta, vào ở một gian phòng nhỏ trong tiền viện.
Vẻ mặt hơi mờ mịt.
Khảo nghiệm đã nói… đâu rồi?