Những gì được nhật ký của Tần Hiên phơi bày không chỉ là vấn đề cậu bị Lợi Minh Triết và những người khác bắt nạt, mà còn giáo viên dạy múa có ý đồ quy tắc ngầm, các thực tập sinh khác thờ ơ lạnh nhạt, và ban lãnh đạo cấp cao của công ty nói nếu muốn rời khỏi sẽ phải trả hàng trăm ngàn khoản phí vi phạm hợp đồng, nhưng lại bỏ mặc tình trạng khó khăn mà các thực tập sinh phải chịu đựng, tất cả đều là nguyên nhân khiến Tần Hiên tự sát.
Ghê tởm Lợi Minh Triết là một chuyện, nhưng đằng sau vụ tự sát của Tần Hiên, càng nhiều hơn là sự bất lực khi đối mặt với tình cảnh khó khăn.
Khi cư dân mạng mắng đám người Lợi Minh Triết, họ cũng nảy sinh vô số nghi ngờ về công ty này, đây còn là công ty lớn trong nước cơ á? Không biết còn tưởng đâu là một xưởng nhỏ bụng dạ độc ác gì không đấy.
Việc fans mắng công ty quản lý nghệ sĩ là chuyện quá bình thường, nhưng cũng không có nhà ai bị mắng thậm tệ như vậy giống công ty nhà này tại đêm nay. Những nghệ sĩ từng có một số trải nghiệm không quá vui khi bước ra khỏi công ty nhà này cũng sôi nổi được fans nhà mình an ủi trong đêm này.
Tất nhiên, thảm nhất là Lợi Minh Triết.
Đêm nay là một đêm huyền ảo nhất mà hắn trải qua kể từ khi debut, không, phải nói là kể từ khi chào đời đến nay.
Bởi vì mỗi lần hắn cố gắng cởi trói trước đó đều sẽ gây ra sự rung chuyển trong nội bộ fan, lần này sau khi Lợi Minh Triết đăng bài Weibo nói lời tạm biệt Tần Hiên thì vẫn luôn chú ý đến động thái của fan hâm mộ. Hắn kêu người dẫn dắt tiết tấu trong nội bộ fans, nhìn thấy các fan chỉ có đau lòng mà không có nghi ngờ hắn như hắn mong muốn, khi toàn bộ hỏa lực đều hướng về phía Tuân Lan, hắn cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể hoàn toàn cởi trói khỏi người chết Tần Hiên kia.
Tuy nhiên, cảm xúc vui vẻ cũng không kéo dài bao lâu đã bị từng bài lịch sử đen như một chiếc búa cứng đập cho nát bét.
Những bình luận trên Weibo của Lợi Minh Triết dường như đang tăng lên với tốc độ ánh sáng, nhưng chúng không còn là đau lòng và an ủi nữa, mà tất cả đều đang chửi hắn.
Đợi sau khi Lợi Minh Triết biết rõ chuyện gì đang xảy ra, hắn luôn luôn tự cho là bày mưu lập kế giỏi cũng không khỏi luống cuống. Trong lòng vừa chửi bới người đào ra nhật ký của Tần Hiên, vừa liên lạc với người đại diện và công ty, yêu cầu họ lập tức mua thủy quân dẫn đường những nhận xét bất lợi đối với hắn, đồng thời bỏ tiền ra xóa những bài Weibo đã vạch trần lịch sử đen của hắn.
Nhưng bài Weibo có nhiều lượng share lịch sử đen nhiều nhất là tài khoản tiếp thị của công ty Kỳ Niên, Lợi Minh Triết có thể chi tiền xóa được của các blogger khác, nhưng không thể xóa được anh.
Weibo đó vẫn luôn đứng vững vàng ở đó như một tảng đá, Lợi Minh Triết hận đến nỗi nghiến muốn nát răng.
Cư dân mạng đã ăn rất nhiều dưa, họ nhìn phát là có thể biết rốt cục trong các bình luận có thủy quân hay không.
Cho nên thủy quân của Lợi Minh Triết không những không thể thành công dẫn hướng dư luận mà còn gây tác dụng ngược, khiến cư dân mạng phát hiện ra càng thêm chán ghét Lợi Minh Triết.
Hơn nữa, fans của Lợi Minh Triết không chỉ thoát fan ngay tại chỗ, mà còn gia nhập đội quân cư dân mạng cùng nhau tẩy chay hắn, đến cả super topic cũng không may mắn tránh thoát, tất cả đều là đủ loại bình luận mỉa mai hắn.
Bây giờ Lợi Minh Triết về căn bản là đang một mình chiến đấu hăng hái.
Lợi Minh Triết không biết đạo lý cố quá là quá cố*, hắn giãy giụa đấu tranh đến một giờ sáng, nhưng dư luận về hắn càng ngày càng gay gắt.
* Gốc là “vật cực tất phản”: một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.
Nhìn lom lom điện thoại hàng giờ liền, đôi mắt của Lợi Minh Triết đã sớm đau nhức cay xót. Thấy một bình luận vừa xuất hiện tức giận mắng hắn vì Tần Hiên, Lợi Minh Triết cuối cùng cũng không nhịn được muốn đáp trả hai câu, nhưng ngay khi hắn gõ chữ thì điện thoại đã tắt vì hết pin.
Nhìn màn hình đen kịt, Lợi Minh Triết tức giận đến nỗi gầm lên, một tay đập điện thoại xuống đất, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trượt ra cạnh cửa, không ngừng thở hổn hển.
Tại sao, Tần Hiên cũng đã chết nhiều năm như vậy, nhưng vẫn có thể hủy hoại bao năm tháng vất vả cố gắng của hắn theo cách thức như vậy.
Đại ngôn của hắn, con đường nổi tiếng của hắn, những thành tựu hắn khó lắm mới có được đều biến thành bọt nước trong tối nay.
Đáng hận là hắn ta thậm chí không biết ai đứng sau làm việc này!
Nghĩ đến đây, Lợi Minh Triết đột nhiên rùng mình, chẳng lẽ là Tuân Lan? Dù sao đêm nay fans của hắn từng chửi cậu còn gì.
Nhưng lại lập tức bị Lợi Minh Triết phủ nhận.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Tuân Lan, Tuân Lan cũng không thể nào biết chuyện của Tần Hiên. Mà người có thể biết về hắn và Tần Hiên chỉ có thể là những người đã từng tiếp xúc gần gũi với bọn họ, nghĩ như vậy, Lợi Minh Triết đã khóa chặt sự nghi ngờ của mình đối với những thực tập sinh cùng đợt với hắn năm đó.
Người đầu tiên bị Lợi Minh Triết nghi ngờ là nam nghệ sĩ tự hủy kia.
Sự nghiệp ngôi sao của Lợi Minh Triết coi như đã bị hủy hoại, nhưng bản thân gia cảnh của hắn cũng khá giả, nên muốn tạo một chút trở ngại cho nam nghệ sĩ đó thì vẫn được.
Nam nghệ sĩ đó và thậm chí cả nhóm nhạc nam kia của họ, trong vài năm tới thường sẽ có một khoảng thời gian gà bay chó nhảy, độ nổi tiếng giảm dần đều, tất cả đều do Lợi Minh Triết ở sau lưng hạ độc thủ.
Trong nhóm nhạc nam này cũng có người có gia cảnh tương đương Lợi Minh Triết, ăn liền mấy bận hành cũng không thể nào không phát hiện ra bất cứ điều gì. Thế là anh đến tôi đi, hai bên xé nhau rất náo nhiệt, kéo dài từ lớp trẻ đến sự nghiệp công ty trưởng bối, phạm vi lan đến càng ngày càng rộng, cuối cùng hai bên đều thiệt, ai cũng không hời hơn ai.
Đây đều là những chuyện mà sau này Tần Hiên nói với Tuân Lan, cậu ấy ở bên cạnh Lợi Minh Triết xem náo nhiệt mấy năm rồi mới rốt cục hài lòng nói lời tạm biệt với Tuân Lan rồi rời đi.
Mỗi số của <Thợ Thủ Công Tài Ba> có hai phiên bản được phát sóng, một trong số đó là phiên bản dài hơn. Trong phiên bản dài hơn này, cư dân mạng đã thấy những cảnh bị cắt đi khi Lợi Minh Triết làm con rối bóng. Giống như một cư dân mạng nào đó đã nói, vẽ quá xấu xí, là bức xấu nhất trong số năm vị khách mời, hèn gì không dám lấy ra.
Trong đó còn có việc hắn tìm tổ chương trình và đưa ra yêu cầu đổi con rối, ban đầu nhân viên không đồng ý, nhưng Lợi Minh Triết khăng khăng muốn đổi, thái độ có phần cứng rắn, nhân viên không thể từ chối lần nữa nên đành phải đổi cho hắn.
Sau đó còn có đối thoại của những người khác với nhân viên êkip, đề cập đến nếu những vị khách mời khác cũng muốn đổi thì làm sao đây, nhân viên nói thế thì đổi thôi, dù sao cũng đổi một cho một người rồi, cũng không kệ những người khác được.
Nhưng cuối cùng chỉ có Lợi Minh Triết đến đổi, điều này cũng cho thấy chỉ có hắn là tương đối không biết xấu hổ.
Việc phát hành tập này có thể coi là nhóm chương trình tẩy trắng cho mình, dù sao Lợi Minh Triết đã bại rồi, cũng không cần phải để lại vết nhơ phân biệt giới tính cho nhóm chương trình vì hắn.
Đội ngũ chương trình và Lợi Minh Triết đã chấm dứt hợp đồng, vào đêm scandal của Lợi Minh Triết nổ ra, bọn họ cũng đã bắt đầu tìm khách mời mới tiếp show, tốc độ phản ứng cực nhanh.
Địa điểm quay tập thứ ba là ở làng Thổ gia bên dưới một thành phố nào đó, chuyến bay của Tuân Lan hạ cánh vào buổi chiều ngày hôm trước, sáng hôm sau thì đi qua bằng xe của ê-kíp chương trình.
Tuân Lan ngồi trong xe lật xem thông tin về ngôi làng, hỏi Lôi Tuấn đang ngồi bên cạnh: “Khách mời mới trong tập này là ai vậy ạ?”
“Anh cũng không biết.” Lôi Tuấn nói, “Có điều êkip chương trình sẽ thêm một khách mời phi hành từ tập này.”
Cũng tức là các chủ đề còn lại đều sẽ được sáu khách mời cùng nhau hoàn thành.
“Cũng không biết khách mời phi hành luôn?” Tuân Lan nói.
“Không biết, biến cố Lợi Minh Triết xảy ra quá đột ngột, chương trình này lại là vừa quay vừa phát sóng, thời gian quá eo hẹp.” Lôi Tuấn lướt lướt điện thoại, chậc lưỡi “Lợi Minh Triết bị công ty chấm dứt hợp đồng, cậu nói xem có phải não cậu ta bị úng nước không, đang êm đẹp lại đến ăn vạ cậu.”
Tuân Lan nói: “Không úng nước thì sao làm ra những chuyện đó được.”
“Không biết hai vị khách mời mới trong tập này là ai nhỉ, cũng đừng đến lật xe nữa.” Lôi Tuấn cầu nguyện.
Tuân Lan mỉm cười, “Anh sợ gì chứ, chỉ cần không phải chúng ta lật xe là được.”
“Khụ, kiềm chế chút đi.” Lôi Tuấn muốn nói lại thôi mà nói, “Bây giờ người ta đều nói cậu không phải là người chính nghĩa trong giới giải trí, mà là đại ma vương trong giới giải trí đấy.”
“Việc này em cũng đâu có quyết định được.” Tuân Lan bật cười, “Trước đó anh nói tin, em nghĩ anh nói đùa thôi, anh nghiêm túc hả?”
Lôi Tuấn nhìn cậu với vẻ sâu kín, “Thể chất huyền học này của cậu, bộ anh nói không tin, không lo thì thật sự sẽ không tồn tại à.”
Tuân Lan lắc đầu, không biết liệu một ngày nào đó cậu còn có thể gặp được những việc này sau khi khả năng nhìn thấy ma biến mất hay không.
Nếu khả năng nhìn thấy ma biến mất, cậu lại sẽ thế nào đây.
Tuân Lan đột nhiên không đọc vào thông tin nữa.
Cậu rất hiếm khi nghĩ đến những điều này, bởi vì khi nghĩ về chúng, dường như sẽ phải đối mặt với khả năng rời xa Kỳ Niên.
Cảm xúc của Tuân Lan cũng vẫn hơi im lặng mãi cho đến khi đến địa điểm quay.
Ba vị khách mời nữ đã đến hết rồi, sau khi chào hỏi nhau, Khương Nghệ Tuyết có chút thổn thức hỏi: “Mọi người có biết hai vị khách mời của tập này có những ai không?”
Tuân Lan và Hạ Ánh Chân lắc đầu, nhưng Lệ Mạn lại nói: “Chị không biết khách mời phi hành, nhưng khách mời cố định thì chị nghe nói họ là người từng đạt giải ảnh đế.”
“Ảnh đế?!” Khương Ngọc Tuyết vỗ tay, “Thế lợi hại thiệt đó!”
Tuân Lan nghe thấy ảnh đế, ánh mắt hơi chuyển động, lập tức nghĩ ngay đến Kỳ Niên, nhưng giây sau lại lắc đầu. Năm nay Kỳ Niên bận rộn với công việc, cũng không có kế hoạch hợp tác với vai trò gì trong giới giải trí, ngày cậu đi Kỳ Niên cũng chuẩn bị đi công tác ở tỉnh khác kia mà.
Mọi người đợi chốc lát thì có một chiếc xe đến, một thanh niên đẹp trai khoảng 23-24 tuổi bước xuống khỏi xe.
Hạ Ánh Chân chọt chọt cánh tay Khương Nghệ Tuyết, “Là cậu ấy hả?”
“Không phải…” Khương Nghệ Tuyết nhẹ lắc đầu, “Em biết cậu ấy, tên là Ngu Tư Viễn, cậu ấy từng đóng phim, nhưng chưa từng lấy giải.”
Tuân Lan đỡ trán, Lệ Mạn đứng bên cạnh cậu thấy thế thì hỏi han một câu: “Sao vậy, trong mình không khỏe sao?”
“Không sao ạ…” Tuân Lan lắc đầu, cậu đỡ trán không vì gì khác, đơn giản vì lần này hình như thật sự bị Lôi Tuấn nói trúng rồi, tới một người nghi ngờ sẽ lật xe.
Ngu Tư Viễn đẩy vali đi tới, tự giới thiệu với một nụ cười ngại ngùng ấm áp. Đi theo sau cậu ta là một nhóc chân ngắn chừng sáu, bảy tuổi, vừa nói vừa đi: “Anh ơi, anh đi chậm chút, em sắp không theo kịp anh rồi.”
Em chạy tới bằng đôi chân nhỏ ngắn, sau khi nhìn thấy Tuân Lan, em sợ tới mức dừng lại ngay tắp lự, muốn đi kéo góc áo của Ngu Tư Viễn, nhưng tay chỉ bắt được không khí, nên chỉ có thể cố trốn sau lưng Ngu Tư Viễn, “Anh ơi, em sợ…”
Khi bắt tay với Ngu Tư Viễn, Tuân Lan hơi mỉm cười với Ngu Tư Viễn, ánh mắt lơ đãng dừng trên người cậu bé, nụ cười sâu hơn một chút.
Trong mắt cậu bé lập tức nhiều thêm phần ngạc nhiên.
Lúc này, lại một chiếc xe khác lái tới.
Khương Nghệ Tuyết nhỏ giọng: “Ảnh đế đến rồi!”
Tuân Lan hơi mím môi cười, trong giới giải trí thật sự sẽ không gọi ảnh đế ảnh hậu, xấu hổ lắm, gọi anh gọi chị thì thực tế hơn. Trêu chọc trong riêng tư thì có, ít nhất trước giờ cậu chưa từng nghe thấy ai chính thức gọi ảnh đế Kỳ với Kỳ Niên cả.
Cửa xe mở ra, khuôn mặt quen thuộc của Kỳ Niên ánh vào trong mắt Tuân Lan.
Môi Tuân Lan khẽ nhếch, Kỳ Niên?
Chẳng phải anh đi công tác à, sao lại xuất hiện ở đây!
Sau khi ngớ người, Tuân Lan hơi cong môi cười, ngay lúc cậu chuẩn bị lên tiếng, Ngu Tư Viễn bên cạnh đã hào hứng đi tới, “Anh Kỳ!”
Ngu Tư Viễn và Kỳ Niên quen biết nhau?
Nhìn Ngu Tư Viễn lấy vali của Kỳ Niên qua với vẻ có phần ân cần, nụ cười trên mặt Tuân Lan nhạt dần.
Kỳ Niên đáp lại lời chào của Ngu Tư Viễn, lại chào hỏi với Lệ Mạn và những người khác, sau đó nhìn sang Tuân Lan.
Thấy vẻ mặt Tuân Lan nhàn nhạt, Kỳ Niên nhẹ cau mày, hỏi: “Không khỏe sao?”
Tuân Lan giấu đi sự khó chịu trong khoảnh khắc vừa rồi, mỉm cười nói: “Không có, anh nhận show tạp kỹ này?”
“Ừm…” Ánh mắt Kỳ Niên quét một vòng trên người Tuân Lan, chắc chắn rằng cậu vẫn ổn.
Ngu Tư Viễn hỏi với giọng điệu hơi ngạc nhiên: “Anh Kỳ, anh quen biết Tuân Lan ạ?”
“Tôi biết nè!” Khương Nghệ Tuyết giơ tay lên nói, “Anh Kỳ và Tuân Lan từng diễn chung trong <Dung Trang>, tôi đã xem qua, khi An Thành chết tôi còn rơi nước mắt cơ!”
Nghĩ đến điều gì, Khương Nghệ Tuyết che miệng cười gian vô cùng.
Tuân Lan ôm quyền với cô.
Ngu Tư Viễn thì cười nói: “Thế à? Trước đó tôi bận quay phim nên không chú ý, lúc trở về tôi sẽ tìm xem thử.”
Trong khi chờ đạo diễn tổ chương trình đến, Tuân Lan và những người khác chỉ đứng đó trò chuyện một lúc. Hóa ra Ngu Tư Viễn và Kỳ Niên cũng đã cùng đóng phim chung, cho nên về quen biết – nói chính xác thì hẳn là Ngu Tư Viễn đơn phương quen biết Kỳ Niên, chứ Kỳ Niên không có ấn tượng gì về cậu ta.
Từ sau khi Kỳ Niên đến thì vẫn luôn đứng ở bên cạnh Tuân Lan, nếu không cần thiết thì anh cũng sẽ không nói chuyện. Tính tình của anh là như vậy, khi người khác nói chuyện với anh, anh đều đáp lại đôi chút, còn chuyện chủ động tìm một đề tài này thì chỉ xảy ra giữa anh và Tuân Lan thôi.
“Không phải anh đi công tác à?” Tuân Lan nhỏ giọng hỏi Kỳ Niên.
Kỳ Niên nhếch khóe môi, “Đây cũng là công tác mà.”
Là công tác, không ở địa phương Kinh Thị, nhưng cũng không phải là đi công tác.
Tuân Lan nhất thời không nói nên lời, lại cười nói: “Giấu tôi làm gì, sớm biết thế chúng ta đến đây chung luôn.”
Khóe môi Kỳ Niên mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Kỳ Niên cảm thấy hiện tại anh có quá ít thời gian ở bên Tuân Lan. Anh muốn Tuân Lan ở cạnh mình nhiều hơn chút, nhưng Tuân Lan không có thời gian, vậy đổi thành anh chủ động ở bên Tuân Lan nhiều hơn chút vậy.
Show tạp kỹ này do anh tự chủ động liên hệ sau khi tung ra lịch sử đen của Lợi Minh Triết, sở dĩ giấu Tuân Lan là vì Lưu Phi nói bảo anh cho Tuân Lan một bất ngờ.
Kỳ Niên nghiêng mắt liếc nhìn Tuân Lan, ánh mắt Tuân Lan đang cười, hẳn là bất ngờ nhỉ.
Một lúc sau, đạo diễn tổ chương trình đến, ôm một chiếc hộp trên tay và kêu họ rút thẻ nhiệm vụ.
Chủ đề của tập này là một loại phương pháp nhuộm vải truyền thống của địa phương, giống như hai tập trước, không chỉ phải tự mình tìm đủ vật liệu và học cách nhuộm ra một cây vải như thế nào từ giáo viên, mà còn phải dùng vải may ra một bộ quần áo và cũng mặc vào, nhảy múa trong buổi tiệc lễ hội ở địa phương sắp tới.
Khi Tuân Lan nghe nói đến nhảy múa thì thoáng nhìn sang Kỳ Niên.
Kỳ Niên cũng nhìn cậu, ý tứ đang hỏi cậu có chuyện gì.
Tuân Lan nói: “Anh từng nhảy chưa?”
“Chưa…” Kỳ Niên nói.
Tuân Lan bèn không nhịn được cười, không biết dáng vẻ Kỳ Niên nhảy múa ra sao nữa, quá nửa cũng là một khuôn mặt nghiêm túc nhỉ.
Mỗi người rút ra một thẻ nhiệm vụ, các vị khách mời hành động riêng biệt.
Phải đến một nơi khác, trước tiên mọi người phải đi lên một con đường lớn, sau đó lại vào trên một con đường mòn dẫn theo các hướng khác.
Ngu Tư Viễn đi đến bên trái Kỳ Niên, hỏi anh: “Anh Kỳ, gợi ý nhiệm vụ của anh là gì thế? Nói cho em biết đi, em có thể giúp anh để ý chút.”
Tuân Lan đi bên phải Kỳ Niên, cảm giác khó chịu trong lòng lại ập đến. Cảm giác này quá quen thuộc với Tuân Lan, khiến trên mặt Tuân Lan mất đi ý cười trong nháy mắt.
Kỳ Niên chỉ lắc đầu với Ngu Tư Viễn, sau đó quay đầu hỏi Tuân Lan: “Gợi ý nhiệm vụ của em là gì?”
Tuân Lan đưa thẻ nhiệm vụ cho anh.
Kỳ Niên nhận lấy, ngó cậu một cái, chợt nâng tay lên, đầu ngón tay vuốt qua giữa mày Tuân Lan, “Đừng cau mày…”
Lúc này mới mở thẻ nhiệm vụ của Tuân Lan ra xem xét kỹ.
Những người khác nhìn cảnh này, trong ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Đặc biệt là Ngu Tư Viễn, trong số tất cả khách mời, ngoại trừ Tuân Lan thì cũng chỉ có cậu ta từng tiếp xúc với Kỳ Niên, cậu ta biết rõ Kỳ Niên thờ ơ với người khác như thế nào.
Ánh mắt cậu ta quét qua quét lại trên Tuân Lan và Kỳ Niên.
Dư quang Tuân Lan chú ý tới, cậu không nhìn Ngu Tư Viễn, trực tiếp rút ra tấm thẻ nhiệm vụ của Kỳ Niên, “Tôi xem của anh…”
Kỳ Niên mặc cậu lấy đi, đọc xong của Tuân Lan rồi, anh vẫn đi bên cạnh Tuân Lan, nghiêng đầu lại gần đọc của mình cùng Tuân Lan, rõ ràng là thân mật với Tuân Lan hơn những người khác.
Ngu Tư Viễn nhìn xuống thẻ nhiệm vụ của mình, khi gục đầu xuống nụ cười trên mặt suýt nữa không kìm được.
Đi đến mấy ngã rẽ, Tuân Lan và các khách mời khác cũng trao đổi và xem xong thẻ nhiệm vụ, mọi người đi theo lời nhắc của nhiệm vụ, mỗi người chọn một con đường nhỏ, tách ra tìm kiếm thông tin.
Tuân Lan đi một mình một lúc, bỗng nhiên xoa xoa trán mình, không khỏi bật cười.
Có tiền đồ thật chứ, vừa rồi vậy mà trẻ con như thế.
Cậu có thể cảm nhận được sự ân cần của Ngu Tư Viễn đối với Kỳ Niên, chính vì nguyên nhân này khiến cậu có cảm giác rằng thứ thuộc về mình sắp bị cướp đi.
Cậu không biết là bởi vì dụ.c vọng chiếm hữu của bản thân đối với Kỳ Niên đang quấy phá, hay là bởi vì từ nhỏ đã bị cướp đi quá nhiều thứ, thế cho nên trong tiềm thức cậu mới nảy sinh cảm giác kháng cự với Ngu Tư Viễn.
Tuân Lan cũng mới nhận ra rằng, hóa ra tính chiếm hữu của mình với Kỳ Niên nặng như thế.
Sau khi cười xong, Tuân Lan lại thu lại nét mặt.
Từ nhỏ cậu đã bị cướp đi quá nhiều thứ, chỉ cần có thể bảo vệ đồ của mình, cư xử trẻ con hơn một chút cũng không sao.
Tuân Lan mất gần một giờ đồng hồ mới tìm được thông tin được thẻ nhiệm vụ gợi ý, đó là một loại cỏ thường thấy ở địa phương, nước ép ra có màu vàng, là loại thuốc nhuộm được sử dụng phổ biến nhất trong việc nhuộm vải ở địa phương.
Cầm lấy cỏ đã hái, Tuân Lan tiếp tục đi về phía trước, hội hợp cùng những vị khách mời khác.
Cậu đi dọc theo con đường này, tình cờ nhìn thấy Kỳ Niên đi về hướng này. Ngu Tư Viễn bước chân nhẹ nhàng đi bên cạnh anh, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, đang vui vẻ phấn khởi nói gì đó với Kỳ Niên.
Kỳ Niên phần lớn thời gian đều nhìn ven đường, chỉ thỉnh thoảng mới trả lời đôi chút, nhưng điều này dường như không hề làm giảm nhiệt tình của Ngu Tư Viễn đối với anh một tẹo nào.
Tuân Lan đứng tại chỗ nhìn, thị lực hai mắt cậu rất tốt, từ xa cậu vẫn có thể nhìn thấy đôi mày cau lại của Kỳ Niên.
Đây là không kiên nhẫn, sự nhiệt tình của Ngu Tư Viễn là một loại quấy rầy đối với với anh.
Nhìn thấy Ngu Tư Viễn ghé sát bên cạnh Kỳ Niên, cảm giác khó chịu bỗng nhiên nhẹ đi rất nhiều, Tuân Lan cong khóe môi, gọi một tiếng: “A Niên!”
Kỳ Niên ngẩng đầu lên, sự không kiên nhẫn giữa đôi mày lập tức tiêu tan, trong đôi mắt tĩnh lặng dường như phản chiếu ra ánh sáng, “Lan Lan…”
Hai người bước nhanh về phía người kia, Tuân Lan cho Kỳ Niên xem cỏ trong tay mình, “Đồ của tôi đã tìm được rồi, anh thì sao?”
Kỳ Niên sờ một chút cỏ trong tay Tuân Lan, lắc đầu: “Vẫn chưa…”
“Vừa rồi tôi đã để ý giúp anh, bên đó không có, tôi đi cùng anh sang hướng khác tìm.” Tuân Lan nói.
“Ừm…” Kỳ Niên gật đầu, khi xoay người thì thấy một cánh hoa nho nhỏ rơi sau tóc Tuân Lan, bèn vươn tay gỡ xuống giúp Tuân Lan.
Tuân Lan mỉm cười với anh, bấy giờ mới nhìn sang Ngu Tư Viễn: “Ngu Tư Viễn, cậu tìm được chưa?”
“Vẫn chưa…” Ngu Tư Viễn lắc đầu, “Các anh muốn sang bên đó sao, tôi đi chung với hai người, tôi vẫn chưa tìm ở bên đó.”
Tuân Lan gật đầu thoạt trông không chút bận tâm, “Được…”
Trong chuyện bảo vệ đồ của mình này, Tuân Lan cực kì keo kiệt bủn xỉn, giống như một con thú nhỏ bảo vệ thức ăn vậy. Vừa rồi thật ra cậu muốn lên tiếng làm kẻ xấu, bảo Ngu Tư Viễn đi hướng khác tìm, không muốn đối phương đi theo bọn họ.
Nhưng suy nghĩ một chút lại không nói ra, Ngu Tư Viễn muốn đi chung, có lẽ còn khó chịu hơn việc cậu ta một mình đi phía bên kia.
Tình huống đúng như Tuân Lan nghĩ, Kỳ Niên sẽ không chủ động nói chuyện với Ngu Tư Viễn, cách một Tuân Lan ở giữa, Ngu Tư Viễn sẽ khó thể ríu rít nói chuyện với Kỳ Niên nữa. Mà Tuân Lan cũng không có hứng thú nói chuyện với Ngu Tư Viễn, cho nên cục diện cuối cùng là Tuân Lan và Kỳ Niên vẫn luôn tương tác giao tiếp, Ngu Tư Viễn hầu hết thời gian đều im lặng ở bên cạnh.
Đến cuối cùng tự Ngu Tư Viễn cũng không chịu nổi bầu không khí xấu hổ này, không muốn ở lại bên cạnh hai người nữa nên khi đến một ngã rẽ thì vội vàng tách khỏi bọn họ.
Sau khi người rời đi, đương Tuân Lan thả lỏng trong lòng, lại bất chợt cảm thấy có chút chán ghét chính mình.
Đã rất lâu rồi cậu không làm loại chuyện này. Bởi vì mỗi lần như vậy cậu đều sẽ không cảm nhận được thoải mái thật sự. Những cảm xúc này cũng có thể bóp méo một người.
Kỳ Niên nhận thấy cảm xúc khác thường của Tuân Lan, chợt nói: “Tôi sẽ không thích cậu ta.”
Tuân Lan nhìn sang Kỳ Niên.
Kỳ Niên nói: “Nếu em không thích, tôi cũng sẽ không thích.”
Tuân Lan nghe hiểu, cậu không hỏi Kỳ Niên nhận ra như thế nào mà chỉ hỏi: “Anh cũng sẽ luôn đứng về phía tôi sao?”
“Vẫn sẽ luôn như thế…” Kỳ Niên nói với cậu một cách khẳng định.
Tựa như bất kể tương lai xảy ra tình huống gì thì Kỳ Niên vẫn sẽ luôn đứng về phía Tuân Lan, tin tưởng cậu và ủng hộ cậu một cách vô điều kiện.
Nếu Tuân Lan không thích, anh sẽ không bao giờ thích; Còn nếu Tuân Lan thích, hừm… còn tùy thuộc đối tượng cậu thích là người hay đồ vật, sau đó anh mới quyết định được xem có thích hay không.
Trước đây khi quay <Dung Trang>, mỗi ngày Kỳ Niên đều chuẩn bị những món ăn ngon khác nhau cho Tuân Lan, người khác nói Kỳ Niên đang dỗ Tuân Lan. Khi đó Tuân Lan thật ra không cảm thấy gì, nếu cơ thể của Kỳ Niên không tốt thì cậu cũng sẽ rất cẩn thận chăm sóc.
Nhưng bây giờ, cậu có một cảm giác chân thực rằng được Kỳ Niên dỗ dành.
Cậu cảm thấy vui vẻ, có một cảm giác còn thỏa mãn hơn là uống một ngụm nước đường ngọt ngào.
Dù là như thế, nhưng nhìn thấy Ngu Tư Viễn, trong lòng Tuân Lan vẫn luôn có khúc mắc. Dẫu sao thì nỗi mơ ước trong mắt đối phương quá rõ ràng, mỗi lần nhìn thấy thì Tuân Lan dường như trở về quá khứ khi tranh đoạt với người khác.
Một buổi sáng, các khách mời vất vả tìm được đồ vật ở thẻ nhiệm vụ đầu tiên.
Sau bữa trưa, các khách mời sẽ nghỉ ngơi chốc lát trước khi bắt đầu ghi hình vào buổi chiều.
Tuân Lan và Kỳ Niên nghỉ ngơi trong cơn gió trên tầng hai của tòa nhà gỗ mà họ vào ở.
Nhóc chân ngắn đi theo Ngu Tư Viễn đột nhiên xuất hiện, bám vào khung cửa, lén lút nhìn vào trong.
Tuân Lan nhận thấy được khác thường, hé một mắt ra, lập tức bắt gặp cậu nhóc.
Nhóc chân ngắn bị giật hình phát ra một tiếng hô nho nhỏ, rụt đầu lại.
Tuân Lan khẽ cười một tiếng, cứ nhìn nơi đó không nhúc nhích, thuận tiện nhỏ giọng nói với Kỳ Niên về sự tồn tại của nhóc chân ngắn.
Một lúc sau, nhóc chân ngắn lại len lén thò ra nửa cái đầu nhỏ, thấy Tuân Lan mỉm cười với mình, cậu nhóc co rụt vai lại, nhưng không trốn nữa.
“Lại đây…” Tuân Lan vẫy tay với cậu nhóc.
Nhóc chân ngắn do dự một lát, bước qua ngạch cửa đi vào, đứng trước mặt Tuân Lan, tò mò nói: “Anh ơi, sao anh nhìn thấy được em?”
Tuân Lan lừa bạn nhỏ, “Bởi vì anh trai là thần tiên.”
Nhìn hắc khí dâng trào trên người Tuân Lan, nhóc chân ngắn gãi gãi ót, “Anh là thần tiên thật ạ? Vậy anh có thể để anh trai, còn có papa và mama nhìn thấy em được không?”
Tuân Lan im lặng một lúc, không gạt đứa nhỏ nữa, “Xin lỗi, anh trai này không giúp được em.”
Nhóc chân ngắn hơi thất vọng, nhưng cũng không kéo dài bao lâu. Cậu bé ngồi xổm xuống trước mặt Tuân Lan, hai tay chống cằm, “Giá như anh trai và ba mẹ có thể nhìn thấy em thì hay biết mấy.”
Tuân Lan đẩy một băng ghế nhỏ cho cậu bé ngồi, “Em tên gì? Ngu Tư Viễn là anh trai ruột của em à?”
Nhóc chân ngắn gật đầu, “Em tên Ngu Tư Văn…”
Tuân Lan chỉ vào sau gáy mình, “Em mất là vì cái này? Ai làm?”
Sau gáy Ngu Tư Văn có vết máu, dường như là chết vì vết thương nặng sau đầu.
Ngu Tư Văn nắm vạt áo của mình, dường như có chút khó xử, Tuân Lan cũng không ép buộc cậu nhóc.
Ngu Tư Văn ngẩng đầu lên lén ngó Tuân Lan một cái, chậm rãi nói: “Là anh trai…”
Đồng tử Tuân Lan co rụt lại, “Là anh trai em làm hại em?”
– —
Mạn: Đầu năm lì xì chương cho mọi người đây. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, ăn tết vui nha ^-^