Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 88



Tuân Lan ở biệt thự Vân Sơn hơn nửa tháng.

Bây giờ đã vào Thu, thời tiết thích hợp, không nóng cũng không lạnh, là thời tiết rất thoải mái để ngủ.

Tiểu Hoa cũng bắt đầu chui vào chăn của loài người, buổi sáng khi Tuân Lan tỉnh lại, cậu phát hiện ra trong lòng ngực mình có thêm một cục lông xù, Tiểu Hoa vốn chỉ ngủ bên cạnh gối cậu không biết chui vào khi nào.

Tuân Lan vẫn hơi ngáy ngủ, lười biếng không muốn cử động, cậu cầm điện thoại lên, chuẩn bị lướt vài phút cho tỉnh táo.

Trong vô số Weibo liên quan đến mèo con, Tuân Lan nhìn thấy một video với bìa video là cậu và Kỳ Niên. Tuân Lan liếc nhìn bài viết, nhìn thấy những từ như kiếp trước kiếp này.

Tuân Lan trước tiên giảm âm thanh điện thoại xuống một chút, sau đó nhấn phát.

Tiếng nhạc êm dịu trữ tình vang lên, cuộn tranh trong video mở ra, Tuân Lan nhìn thấy mình và Kỳ Niên xuất hiện trong cuộn tranh, trong đó trình diễn một màn ngược luyến tình thâm.

Tuân Lan không xa lạ gì với loại video này, có rất nhiều người thích ghép CP các nhân vật mình yêu thích, bắt đầu sáng tác lần hai thông qua chỉnh sửa video clip. Lúc trước Tuân Lan nhìn thấy đều về người khác, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chính mình trên trang chủ, mà đối tượng ghép CP còn là Kỳ Niên.

Trong video có một số cảnh ái muội, về cơ bản đều là cảnh trong, và cảnh An Thành tán tỉnh Trần Thiệu Nguyên trong hộp đêm cũng nằm trong đó. Cảnh này là hai người gần suýt hôn nhau trong bộ phim, nhưng trong video này, cảnh tiếp theo là hình ảnh môi hai người bất ngờ chạm nhau.

Sau đó tiếng thở dốc mờ ám vang lên, rồi gió thổi bức rèm phấp phơ, nến đỏ bập bùng… Tuân Lan xem xong video này với vẻ mặt như đang xem video 18+.

Sau đó, cậu lại mở ra một lần nữa xem thêm vài bận.

Chỉ là, rất mlem. Mlem đến nỗi Tuân Lan cũng muốn đi tắm nước lạnh.

Tuân Lan tìm một bài hát quỷ súc nghe lặp lại mấy lần thì mới bình ổn được nỗi xao động đó lại. Sau khi rời giường, ngay khi Tuân Lan nhìn thấy Kỳ Niên thì ánh mắt quét qua môi anh trước, xong vội vàng tỉnh táo lại rồi niệm ngay vài lần sắc tức là không, không tức là sắc.

Lưu Phi thỉnh thoảng sẽ đến công ty, hôm nay Lưu Phi tình cờ lại đi vắng, chủ nhân trong biệt thự chỉ còn Tuân Lan và Kỳ Niên, cùng với một con mèo.

Cuộc sống hàng ngày của Tuân Lan trong biệt thự, ngoài việc đọc kịch bản với Kỳ Niên thì là đọc sách và phim, nghiên cứu nhân vật.

Tầng một biệt thự có mấy cửa sổ sát đất, bên cạnh một cửa sổ sát đất trong số đó đặt ghế sofa và bàn trà nhỏ, còn trải một tấm thảm mềm. Vào buổi chiều, miễn là có ánh nắng mặt trời, Tuân Lan chỉ thích làm tổ ở đó giết thời gian, kéo theo Kỳ Niên và Tiểu Hoa cũng thích ngồi ở đó.

Bởi vì đoạn video buổi sáng, Tuân Lan cảm thấy mình càng ngày càng không trong sáng. Chứng dị ứng Kỳ Niên đó trong vô thức biến thành chứng mong muốn chạm vào Kỳ Niên, bất kể Kỳ Niên ở đâu thì cậu vẫn luôn muốn ở gần anh hơn một chút.

Buổi chiều, Tuân Lan chuyển kịch bản và notebook đến bên cửa sổ sát đất, cậu ngồi trên thảm, hết sức cẩn thận bài bừa mọi thứ lộn xộn, chỉ chừa lại một chỗ bên cạnh mình.

Kỳ Niên còn chưa sang đây thì Tiểu Hoa đã đến trước, nó duỗi mình rồi nằm xuống vị trí mà Tuân Lan đặc biệt để lại cho Kỳ Niên.

Lúc này Kỳ Niên chậm rãi đi tới, Tuân Lan nghiến răng nhìn Tiểu Hoa, khi cậu đang suy nghĩ xem hành vi vớt Tiểu Hoa lên ném lên ghế sofa phía sau trông có vẻ rất cố ý hay không, thì Kỳ Niên đã bế Tiểu Hoa lên ôm trong lòng rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Tuân Lan tiện tay cầm lấy một kịch bản bên cạnh, cúi đầu giả vờ đọc, nhưng tâm trí cậu đã hoàn toàn trôi dạt đến trên người Kỳ Niên, chỉ mím chặt khóe môi mới có thể làm cho biểu cảm của mình trông có vẻ tự nhiên.

“Lan Lan?” Kỳ Niên đột nhiên gọi cậu.

“Hả?” Tuân Lan ngẩng đầu lên, trong lòng có chút căng thẳng.

Đầu ngón tay Kỳ Niên gõ nhẹ lên kịch bản trong tay Tuân Lan, trong mắt pha ý cười, “Cầm ngược rồi…”

“…” Tuân Lan yên lặng lật kịch bản trong tay về, trong lòng rất muốn đập chết chính mình.

Để tránh thêm xấu hổ, Tuân Lan buộc mình thu chút lơ đãng kia về.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, nhưng nhiệt độ bên trong nhà ấm áp và se lạnh, vừa phải.

Tuân Lan đọc kịch bản một lúc, Tiểu Hoa đã xuống khỏi người Kỳ Niên, nằm xuống nơi ánh mặt trời chiếu vào, thỉnh thoảng lại thích ý đung đưa cái đuôi.

Tuân Lan cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng cậu không muốn ngủ, mỗi lần ngủ trưa là tâm trạng luôn phải buồn bực một lúc, cậu không thích loại cảm giác này lắm.

Cậu bèn vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh, vài phút sau lúc quay lại thì phát hiện Kỳ Niên dựa vào sofa ngủ rồi.

Kỳ Niên mang vớ sáng màu, ngồi trên một chiếc thảm lông mềm màu be, dựa lưng vào ghế sofa, trong tay cầm một cuốn kịch bản đã đọc một nửa, đặt ở lên đùi. Nắng chiều chiếu vào qua cửa sổ, ngay cả lông mi cũng được nhuộm một tầng ánh sáng vàng.

Tuân Lan thả nhẹ bước chân, lúc đi qua thì thuận tay cầm lấy chiếc chăn ở bên cạnh lên, chuẩn bị đắp cho Kỳ Niên.

Tiểu Hoa ban đầu đang nằm phơi bụng mình ra bên cạnh, nhưng mấy phút không thấy Tuân Lan thì dường như vô cùng nhớ nhung, khi thấy cậu lại đây thì lộn mình đứng dậy chạy về phía cậu, vừa làm nũng với Tuân Lan vừa đi vòng quanh chân cậu.

Tuân Lan suỵt một tiếng với nó, động tác cậu rất nhẹ, không muốn đánh thức Kỳ Niên. Nhưng Tiểu Hoa đang lượn vòng dưới chân lại nhét bàn chân vào dưới chân Tuân Lan như đang ăn vạ, khiến cậu đã vô tình giẫm lên.

Tiểu Hoa kêu méow một tiếng.

Tuân Lan vội vàng dời chân, chân trái vấp chân phải, không đứng vững mà ngã nhào về phía Kỳ Niên. Hai tay Tuân Lan đã cố gắng chống ghế sofa hết sức kịp thời, nhưng vẫn vì quán tính mà áp sát vào Kỳ Niên.

Kỳ Niên vốn đang nhắm mắt lại, bị Tuân Lan nhào lên, rên lên một tiếng liền mở mắt ra, sự mờ mịt trong mắt từng chút rút đi sau khi phát hiện mình gần như bị Tuân Lan vây trong lòng ngực.

Khoảng cách gần đến mức thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt Kỳ Niên.

Miệng lưỡi Tuân Lan có chút khô khốc.

Nhìn nhau vài giây, ngón tay Tuân Lan đang chống bên tai Kỳ Niên nhấc lên một ngón, chậm rãi chỉ vào đầu sỏ bên cạnh khiến cậu sofadon Kỳ Niên, cố gắng giải thích: “Là bé Hoa ưm -“

Tham Khảo Thêm:  Chương 160

* Kabedon bản sofa:>

Tiểu Hoa bị giẫm một chân, nó nhảy lên như chú dê, đột nhiên dùng đầu Tuân Lan làm bàn đạp, giẫm lên sau gáy cậu “vèo-” một cái nhảy lên tay vịn ghế sofa bên kia, sau khi ngồi xổm xong thì nghiêng đầu nhìn bọn họ: “Meo?”

Khi ghi hình <Thợ Thủ Công Tài Ba>, Tuân Lan từng suýt hôn môi với Kỳ Niên. Lúc ấy bị ngắt ngang, sau đó Tuân Lan thỉnh thoảng lại nhớ đến cảnh đó, hầu như lần nào cũng đang hối hận vì ngày hôm đó đã không hôn lên.

Cậu vẫn luôn suy nghĩ làm sao tìm cơ hội để bù lại nụ hôn ngày hôm đó, mấy lần ngo ngoe rục rịch, nhưng cũng vẫn không tìm được thời cơ thích hợp.

Lại không ngờ đến bây giờ không kịp phòng ngừa bị một con mèo ấn đầu, hoàn thành tâm nguyện.

Chỉ môi chạm môi đơn giản thôi, nhưng Tuân Lan cũng cảm thấy có một cơn choáng váng ập đến. Nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt Kỳ Niên, màng nhĩ của Tuân Lan chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của chính cậu.

Không biết chạm bao lâu, Tuân Lan chợt ngẩng đầu, nhìn Kỳ Niên rồi thở dồn dập ra một hơi.

Ánh mắt rơi vào trên đôi môi hồng hào lạ thường của Kỳ Niên, Tuân Lan không khỏi mím môi.

Hình như… Không nếm ra hương vị gì.

Tuân Lan một lần nữa cố gắng giải thích tai nạn bất ngờ vừa rồi với Kỳ Niên: “Là bé Hoa ưm -“

Tuân Lan gần như phải nghĩ rằng lại là Tiểu Hoa đang nhảy dê, nhưng cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp sau gáy, Tuân Lan biết rằng không phải.

Lòng bàn tay Kỳ Niên áp vào sau gáy Tuân Lan, ngón tay luồng vào trong tóc cậu, giữa các ngón tay truyền đến chút cảm giác mát lạnh.

Anh lại ấn Tuân Lan xuống, môi khẽ mở, ngậm lấy môi Tuân Lan.

Lông mi hơi run rẩy, Tuân Lan hơi say mà nghĩ, quả nhiên là ngọt.

Cậu vừa đáp lại nụ hôn của Niên Niên một cách trúc trắc, đồng thời kéo chăn đang mắc kẹt giữa mình và Kỳ Niên ra, tuỳ tay ném sang bên cạnh.

Bị chăn ngộ thương, Tiểu Hoa bị phủ kín không ngừng kêu gào vật lộn trong chăn, cào chăn rồi lăn lộn thành một cục trên ghế sofa, không mảy may hay biết ba và chú của nó đang làm gì.

Khi Lưu Phi về đến nhà vào chập tối thì nhìn thấy Tiểu Hoa đang ngồi xổm bên bát cơm mình, đang cắm đầu ăn say sưa.

Thời gian này vẫn chưa đến lúc Tiểu Hoa thường ăn tối, Lưu Phi đi tới nhìn một cái rồi nói: “Đây là hộp đồ ăn vặt à, ai mở ra cho nó vậy?”

Kỳ Niên đang cầm máy tính bảng đọc văn kiện trên ghế sofa, nghe vậy nói: “Tôi mở…”

“Ban sáng bé Hoa mới ăn xong, sao lại mở nữa?” Lưu Phi nói.

“Hôm nay ngoại lệ một lần.” Kỳ Niên nói, “Cho nó phí sửa miệng.”

“Phí sửa miệng?” Lưu Phi mặt đầy dấu chấm hỏi, “Sửa gì vậy?”

Kỳ Niên không nói gì, bảo Lưu Phi tự hỏi Tiểu Hoa đi.

Lưu Phi bèn ngồi xổm xuống chọc chọc đầu Tiểu Hoa, “Bé Hoa, sửa miệng gì vậy, sao tao cảm thấy tâm trạng chú Niên của nhóc hôm nay có vẻ rất tốt?”

Tiểu Hoa chỉ lo ăn, phát ra âm thanh ăn uống vui vẻ: “Meow meow meow…”

Khi chuẩn bị ngủ, Tuân Lan lướt Weibo, đột nhiên phát hiện Kỳ Niên đã đổi tên Weibo, chú của Tiểu Hoa ban đầu trở thành bố của Tiểu Hoa.

Hôn môi sẽ nghiện, nguyên xế chiều sau đó, Tuân Lan và Kỳ Niên hầu như không đọc kịch bản nữa. Nếu không phải vì sợ ngày mai môi sưng lên không thể gặp người, Tuân Lan thật ra còn muốn ngủ chung với Kỳ Niên cơ.

Khóe môi hơi nhếch lên, Tuân Lan gửi tin nhắn cho Kỳ Niên: [ Anh là bố của Tiểu Hoa, vậy em là gì đây? ]

[ Bố của Tiểu Hoa: Là bạn trai của anh. ]

Không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, Tuân Lan vùi mặt vào gối đầu.

Mặc dù sau khi hôn môi, lẫn nhau đã mặc định là quan hệ người yêu, nhưng khi chính miệng nói ra thì cảm giác vẫn có khác.

Trong lòng có một cảm giác thỏa mãn mà cậu chưa từng có trong cuộc đời này.

Tuân Lan đọc xong hết tất cả kịch bản nhưng cũng không tìm được vai diễn cậu ưng ý.

Cậu đến công ty trả lại toàn bộ kịch bản cho Lôi Tuấn, nói: “Em vẫn muốn chờ thêm.”

Lôi Quân cả kinh nói: “Nhiều thế cũng không tìm được bộ khiến cậu vừa ý á?”

Tuân Lan nhún vai, những kịch bản đã đọc xong này có rất nhiều nhân vật hay, nhưng gần như không có nhân vật nào khiến cậu thích từ tận đáy lòng. Có một vài vai hay, nhưng tất cả đều có phần tương đồng với những vai diễn mà cậu đã đóng, cậu không muốn đóng lại những vai tương tự lắm.

“Vậy thì đợi thêm thời gian đi.” Lôi Tuấn nói, đổi lại trước đây thì hắn nhất định rất vội, nhưng bây giờ độ nổi tiếng của Tuân Lan đâu giống ngày xưa, bọn họ có thể chờ.

“À đúng rồi, cho cậu xem video này.” Lôi Tuấn nhớ ra điều gì, vẫy tay gọi Tuân Lan xem máy tính.

Video mở lên, một chàng trai trẻ với diện mạo tương đối trung tính đang mỉm cười cong môi, đá lông nheo một cái với màn ảnh dưới nền nhạc của một bản nhạc giọng nam lãng mạn.

Tuân Lan rùng mình, cảm thấy video này có chút sến.

Đây là một đoạn video ngắn dài hơn mười giây trên một trang web nào đó, phát xong rất nhanh, Lôi Tuấn lại nhấn phát lại, nói: “Cậu có cảm thấy cậu ta trông hơi giống cậu không?”

Trước đó Tuân Lan chỉ chú ý đến phong cách của người anh em này, bây giờ tập trung vào khuôn mặt của cậu ta thì phát hiện ra quả thực có chút giống, đặc biệt là khi cười lên, nó cực kì giống.

“Đấy còn chưa hết, cậu biết tên của cậu ta là gì không?” Không đợi Tuân Lan hỏi, Lôi Tuấn đã nói: “Tên cậu ta là Tuân Duy, tương tự như tên của cậu, nhìn nghe đều giống như hai anh em, bây giờ có rất nhiều người đã gọi cậu ta là “tiểu Tuân Lan”.”

Tiểu Tuân Lan?

Tuân Lan nhướng mày cười, “Cố ý?”

Không phải cậu suy đoán ác ý, trong giới giải trí này, ví dụ debut dưới tên tuổi na ná với một nghệ sĩ nào đó để ké fame cũng không hiếm, giữa cậu và tên Tuân Duy này thật sự có quá nhiều điểm tương đồng.

“Tức nhất là ở đây!” Lôi Tuấn nói, hắn tìm ra hai tấm ảnh từ trong folder cho Tuân Lan xem, “Đây là ảnh chụp trước khi cậu ta debut, cậu xem xem, thật ra bản thân cậu ta và cậu cũng chẳng giống giống như trong video, là do hóa trang mới đạt được hiệu quả này. Cậu ta nói không ké fame của cậu, nhưng cố tình lại make mặt giống với cậu, đây không phải là cái đó đó lại muốn lập cái kia kia à.”

* Kỹ nữ lại muốn lập đền thờ trinh tiết:)). – ý nói đã làm đĩ mà còn muốn giả vờ làm người trong sáng thuần khiết.

Tham Khảo Thêm:  Chương 85: 85: Ba Của Túc Bảo Họ Mộc

Tuân Lan xem qua các bình luận bên dưới video này.

Trong phần bình luận, nhiều cư dân mạng đều cảm thấy Tuân Duy đang bắt chước Tuân Lan, nhưng bản thân Tuân Duy và fans của gã ta cũng vẫn luôn phủ nhận điều đó. Thực ra không chỉ makeup, mà cả phong cách ăn mặc của gã ta cũng đều phỏng theo Tuân Lan, nhưng hễ bất cứ khi nào có ai nêu thắc mắc về ké fame thì sẽ bị người chửi: Sao nào? Bộ phong cách kiểu này chỉ dành riêng cho Tuân Lan nhà mày hay gì?

Có người phản cảm nói: [ Tiểu Tuân Lan là gì đây, bộ cậu không có tên riêng của mình hả? ]

Sau đó bị fans của Tuân Duy đáp trả: [ Bộ bạn nghĩ Duy Duy muốn bị gọi như thế chắc, Duy Duy đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng bản thân anh ấy rất không thích người khác gọi anh ấy như vậy ok. Hơn nữa mắc giống gì phải mồn một gọi anh ấy là tiểu Tuân Lan mà không phải gọi Tuân Lan là tiểu Tuân Duy thế. ]

Khiến cho cư dân mạng, đặc biệt là fans của Tuân Lan vô cùng ngán ngẫm.

Nhưng thật ra có người chỉ ra rằng Tuân Duy trước kia trông khác với bây giờ, nhưng câu trả lời nhận được về cơ bản là đừng hỏi, chuyện dài lắm.

Lướt xuống xem một lượt, Tuân Lan chắc chắn rằng cậu là bị cọ fame. Nhưng thật ra cậu không có cảm thấy tức giận gì, nhưng không ngờ bây giờ cậu đã đạt tới độ cao này? Thế mà sẽ bị người ta cọ fame bằng cách thức này.

“Thôi, kệ cậu ta đi.” Tuân Lan bảo Lôi Tuấn đừng quan tâm quá nhiều, chỉ cần chú ý chút là được.

Lúc này Tuân Lan còn tưởng rằng mình chỉ đang bị cọ fame mà thôi.

<Hành Động Ẩn Đỉnh> mà Tuân Lan đóng vai chính đã hoàn thành quay chụp vào tháng Tám năm ngoái, bộ phim đã được hoàn thiện và sẽ ra mắt vào dịp Tết âm lịch này.

Lại đến lúc chạy quảng bá.

Tuân Lan theo chân đoàn phim chạy quảng bá cho bộ phim này lần thứ nhất là trên gameshow vương bài <Vui Vẻ Bùng Nổ> của một đài nào đó. Cùng đợt, đoàn phim lên sân khấu quảng bá điện ảnh không chỉ là <Hành Động Ẩn Đỉnh>, mà còn có một đoàn phim phim thần tượng.

Khi Tuân Lan được Lôi Tuấn báo cho có Tuân Duy trong đoàn phim phim thần tượng kia, cậu còn chưa nghĩ ra Tuân Duy là ất ơ nào. Dù sao đã hơn hai tháng trôi qua kể từ ngày cậu biết Tuân Duy bắt chước cậu. Cậu suy nghĩ vài giây mới nhớ ra, ồ, Tuân Duy chính là tiểu Tuân Lan bắt chước cậu.

“Cậu ta là diễn viên chính?” Tuân Lan hỏi.

“Không phải, là nam hai.” Lôi Tuấn tức giận nói, mắt trợn trắng, “Nhân vật này giống với nhân vật mà cậu đóng khi ra mắt lúc trước, là một người đẹp ốm yếu.”

Lôi Tuấn có lý do để nghi ngờ một cách hợp lý rằng Tuân Duy không chỉ muốn bắt chước khuôn mặt và thời trang của Tuân Lan, mà thậm chí còn muốn sao chép lộ trình phát triển của Tuân Lan. Loại người này giống như một con đỉa hút máu, bị cậu ta bám lên là ném chẳng xong.

“Bắt chước vẫn là bắt chước.” Tuân Lan nói.

Miễn là cậu mãi luôn đi trước Tuân Duy và kéo cách khoảng cách giữa hai người ra, Tuân Duy sẽ luôn chỉ là một kẻ bắt chước. Hơn nữa phanh phui ra, người bị mắng cũng không phải cậu.

Hơn nữa, Tuân Duy hẳn chỉ muốn làm cho mình vượt qua một tầng cấp nào đó, hoặc thậm chí vượt qua cậu thông qua hành vi cọ fame ngắn hạn. Sau đó, có lẽ Tuân Lan có chủ động chạy qua để Tuân Duy cọ fame thì dám chừng cậu ta cũng chả thèm, dù sao cũng chẳng ai bằng lòng mãi mãi dán ở đằng sau tên người khác.

Sau khi bộ phim thần tượng của Tuân Duy được hoàn thiện, nó cũng được quảng bá rầm rộ trên mạng, cách gọi tiểu Tuân Lan này cũng được tài khoản tiếp thị nhắc đi nhắc lại. Cư dân mạng không biết rõ nội tình nghĩ rằng Tuân Lan thì là Tuân Lan đi, sao còn thêm một từ “tiểu” làm gì. Đợi đến khi nhìn thì mới biết được tiểu Tuân Lan và Tuân Lan là hai người.

Trong mười cư dân mạng thì có chín người cho rằng Tuân Duy đang cọ fame Tuân Lan, dù sao Tuân Lan cũng gần như đạt đến trình độ toàn mạng đều biết với nhiều lần lên tin tức xã hội, những người có dính với cậu bất kể là đen hay đỏ, độ nổi tiếng sẽ luôn tăng lên.

Cố tình fans của Tuân Duy không thừa nhận, mỗi lần có bài Weibo liên quan đều bị xé đến gió tanh mưa máu. Ngay khi <Vui Vẻ Bùng Nổ> tuyên bố chính thức chuyện Tuân Lan và Tuân Duy chuẩn bị tham gia cùng một tập của chương trình lần này, cư dân mạng lập tức nổi lòng hóng hớt, không biết ai sẽ xấu hổ hơn nếu tiểu Tuân Lan và Tuân Lan chân chính ở cùng một sân khấu nữa.

Dù sao Tuân Lan biết mình sẽ không xấu hổ.

Vào ngày ghi hình, Tuân Lan nhìn thấy Tuân Duy ở hậu trường.

Lôi Tuấn không thích Tuân Duy, nói lời mỉa mai người ta nói đến cực kỳ cường điệu, hắn ghé vào tai Tuân Lan nhỏ giọng nói: “Sao cậu ta không biết xấu hổ nói mình là tiểu Tuân Lan cơ chứ, nhìn lớp phấn trên mặt cậu ta kìa, cạo ra một phát là được cả một bát lớn.”

Minh tinh makeup trên mặt là chuyện bình thường, nhưng vết trang điểm của Tuân Duy quả thực khá đậm, phần highlight trên sống mũi của Tuân Duy lúc này nhìn vào đều có cảm giác như phản quang vậy.

Hai đoàn phim lát nữa có phần tương tác, mọi người làm quen trước với nhau ở hậu trường.

Tuân Lan đối mặt với Tuân Duy, vờ như mình không biết tiểu Tuân Lan gì đó. Tuân Duy nhìn Tuân Lan, bề ngoài khiêm tốn lễ phép, miệng gọi cậu là anh Tuân Lan, nhưng sau đó ánh mắt đánh giá lơ đãng hướng sang Tuân Lan tràn đầy khinh thường kiểu, “Anh là Tuân Lan á, cũng chỉ có vậy thôi à”.

Lôi Tuấn hai mắt rực lửa, hắn nói với Tuân Lan: “Cậu ta bắt chước cậu, lại rặt vẻ xem thường dáng vẻ cậu sao chỉ có vậy! Tự tin gớm nhỉ!”

Tuân Lan cũng không rõ ràng lắm, cậu ngoại trừ có thể cảm giác được Tuân Duy coi thường cậu thì còn cảm nhận được ở Tuân Duy một loại cảm giác về sự ưu việt đơn phương nhằm vào cậu.

Tuân Lan ngẫm nghĩ một hồi, chợt nhớ đến họ của cậu.

Họ Tuân cũng không phải họ hiếm gì, Tuân Lan chỉ là nghĩ đến người cha cặn bã của nguyên chủ.

Năm đó cha nguyên chủ ngoại tình, bỏ rơi vợ con, khiến mẹ của nguyên chủ tự tử vì trầm cảm. Nguyên chủ lúc này mới được ông bà ngoại đưa về cạnh mình, nuôi thành tính tình thiếu tình yêu và khao khát được quan tâm.

Nguyên chủ không đổi họ và vẫn theo họ của cha, nhưng Tuân Lan không có nhiều ký ức của nguyên chủ về cha, nguyên chủ chỉ biết cha mình ngoại tình, còn cha trông như thế nào, tên là gì, nguyên chủ cũng vẫn luôn không rõ ràng lắm. Cho nên Tuân Lan cũng không biết cha của nguyên chủ còn sống hay không, nếu còn sống, đối phương đã ở đâu nhiều năm như vậy, liệu có cưới vợ sinh con lần nữa hay không, đứa con thứ hai của ông ta tên họ lại là gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1113

“Ấy, tôi nhớ Tuân Duy cậu chẳng phải có biệt danh tên tiểu Tiểu Tuân Lan à.”

Đột nhiên một giọng nam kéo suy nghĩ của Tuân Lan lại, cậu theo giọng nói nhìn sang, người nói lời này là nam chính của bộ phim thần tượng, Hà Hồn. Hà Hồn dường như không hoà hợp với Tuân Duy lắm, trong lời nói có ý chế giễu mơ hồ.

Mọi người ở đây đều nhìn sang Tuân Duy.

“Có ạ? Em cũng không biết…” Tuân Duy chớp chớp mắt một cách ngây thơ, như thể lần đầu tiên nghe thấy vậy, sau đó cậu ta nhìn Hà Hồn rồi mím môi mỉm cười: “Nhưng mà anh Hồn này, em biết anh có một biệt danh gọi là anh Củ Tỏi đấy. Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh Hồn, em đã cảm thấy anh có tiềm năng trở thành một diễn viên hài, nếu phối hợp với biệt danh này, hiệu quả hài hước chắc chắn sẽ nhân đôi luôn!”

Đoàn phim <Ẩn Đỉnh> có hơi ngạc nhiên, đây là kháy khịa đấy à? Bọn họ cố hết sức kìm nén biểu cảm vờ như mình không nghe thấy, nhưng ánh mắt lại không khỏi nhìn vào mũi Hà Hồn.

Tuân Lan không biết anh Củ Tỏi gì đó, Lôi Tuấn sau đó nói với Tuân Lan, rằng mũi của Hà Hồn hơi to, đã từng khiến khán giả thấy chẳng hợp nhân vật vì cái mũi mấp máy của hắn và vì biểu cảm phóng đại của hắn trong bộ phim, phim mới chiếu hai tập đã “vinh dự giành được” danh hiệu anh Củ Tỏi. Sau khi nghe nói danh hiệu này xuất hiện, Hà Hồn ngay lập tức đi sửa mũi. Bây giờ mũi đã không còn khiến người ta chú ý nữa, ngoại hình cũng đã được cải thiện vài phần, bộ phim thần tượng hôm nay là bộ phim đầu tiên hắn đóng sau khi phẫu thuật thẩm mỹ.

Lúc này, Hà Hồn nhìn Tuân Duy còn cười tủm tỉm, sắc mặt trầm xuống.

Êkip của đoàn làm phim thần tượng như không ngạc nhiên trước cảnh này, một đám vô cùng bình tĩnh. Sau một khoảng ngắn im lặng thì còn chủ động tìm đề tài để bầu không khí sôi động trở lại.

Trong lúc hóa trang làm tạo hình, Tiểu Chu đã ra ngoài đi dạo một vòng quay lại nói: “Tuân Duy và Hà Hồn vẫn luôn bất hòa, nghe nói là Tuân Duy đã cướp một đại ngôn cho sản phẩm làm đẹp của Hà Hồn, móc mỉa nhau như thế cũng không phải một hai lần, phỏng chừng lát nữa hai người họ sẽ gây rắc rối cho nhau trên sân khấu.”

Lôi Tuấn với dáng vẻ xem kịch vui, “Cứ kệ bọn họ muốn làm gì thì làm, đừng đến phiền chúng ta là được.”

<Vui Vẻ Bùng Nổ> có một nửa phân đoạn trò chơi, khi ghi hình đến phân đoạn này, bên phía Tuân Duy và Hà Hồn quả nhiên gặp vấn đề liên tục: Tuân Duy khiến Hà Hồn trượt chân ngã dập mông trên sân khấu, Hà Hồn khiến Tuân Duy suýt ngã sấp mặt thành có ăn phân.

Tuân Lan xem mà phải khen xuất sắc.

Tuân Duy đặc biệt chật vật, khi cậu ta quăng mình xuống đất, đằng trước có một vị khách mời chặn lại cho cậu ta một chút, để cậu ta thật ra không rơi vào xấu hổ lắm.

Nhưng ngặt nỗi là vị khách mời nọ mặc đồ màu trắng, sau khi Tuân Duy ụp mặt lên lưng người ta thì để lại một dấu mặt tương đối đầy đủ rõ ràng. Những người khác ban đầu cũng không phát hiện, chính là Hà Hồn chỉ vào dấu khuôn mặt kia rồi cười ầm lên: “Ôi chao Tuân Duy, mặt cậu sao lại chạy sang lưng người khác thế kia!”

Hà Hồn còn xoay người khách mời áo trắng lại, để khán giả ở hiện trường cũng nhìn xem, vì thế hiện trường tự nhiên lại là một tràng cười to.

Giờ phút này, lớp trang điểm đậm trên mặt Tuân Duy cũng không thể che đi vẻ mặt xanh mét của gã.

Mà Tuân Lan phải thừa nhận rằng, tiếng cười to nhất trong đó là chính fan hâm mộ của cậu.

Sau đó đạo diễn chỉ có thể kêu dừng, một chuyên gia trang điểm đi bổ trang cho Tuân Duy, một người đi xóa vết trên áo cho vị khách mời.

Đến phiên trò chơi cuối cùng, hai đoàn phim cùng chơi chung, các khách mời chia đội, bắt đầu phần thi đấu kỹ năng.

Kỹ năng này là so sánh tài năng của chính khách mời, nhưng lại không phải. Bởi những tài năng được liệt kê ra là tài năng của những nhân vật mà khách mời đóng.

Ví dụ như Tuân Lan, cậu vào vai cảnh sát chống m,a túy trong <Ẩn Đỉnh>, nhưng ban đầu cậu cải trang thành một họa sĩ và ẩn nấp bên cạnh con gái của trùm buôn m,a túy để tiếp cận trùm m,a túy, vì vậy cậu là một cảnh sát chống m,a túy nổi danh biết vẽ tranh. Bây giờ người dẫn chương trình đã tổ chức một cuộc thi vẽ tranh, không liên quan gì đến việc bản thân Tuân Lan có thể vẽ tranh được hay không.

Người dẫn chương trình dán các kỹ năng của tất cả các nhân vật trên đĩa xoay, quay đến kỹ năng nào thì quyết định kỹ năng đấy, sau đó hai đội cử một khách mời ra thi đấu.

Đĩa xoay xoay tròn, cuối cùng dừng lại trên vẽ tranh.

Tất cả các thành viên của <Ẩn Đỉnh> đều biết bản thân Tuân Lan cũng biết vẽ, vậy nên tự nhiên là cậu xuất chiến, về phía bộ phim thần tượng thì Tuân Duy sẽ xuất chiến.

Cũng thật trùng hợp, nhân vật Tuân Duy đóng cũng là một học sinh mỹ thuật đã học vẽ tranh từ khi còn nhỏ, và dường như bản thân gã ta cũng biết vẽ.

Trước khi vẽ, khách mời của hai bên buông lời hung ác với nhau.

<Ẩn Đỉnh> bên này chỉ vào phim thần tượng nói: “Các anh thua chắc rồi, Lan Lan của chúng tôi vẽ tranh rất lợi hại đấy!”

Một khách mời ở phía bên phim thần tượng cũng cười nói: “Trùng hợp quá! Tuân Duy của chúng tôi từng giành giải nhất trong cuộc thi vẽ tranh, chúng tôi thắng là cái chắc!”

Tuân Lan nhìn sang Tuân Duy, thật sự không phải cậu cố ý mang thành kiến để nhìn người, cậu cảm thấy ánh mắt của Tuân Duy trông thì như khiêm tốn, nhưng trên thực tế càng giống như tự phụ, như thể đã chắc chắn mình có thể thắng.

Thời gian vẽ chỉ ba phút, không vẽ được gì phức tạp. Tuân Lan chọn ra vài cây bút màu nước, vừa vặn hoàn thành bức vẽ sát nút ba phút.

Khi bức tranh hoàn thành, Tuân Lan theo thói quen sử dụng tiếng Anh lối chữ hoa để ký tên Lan ở dưới cùng của bức tranh đại biểu chính mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.