Trăng Tàn

Chương 43: 43: Lò Luyện Đan Dược



Mộ Dung Hoa lặng lẽ nhìn theo bóng dáng phụ tử họ Cao rời khỏi căn phòng, hắn nhìn quanh xem xét một lượt rồi rút thêm ngói ra từ trên mái nhà nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.

Hắn đi lại bên tượng kì lân xoay nhẹ hai vòng, bàn gỗ từ từ được mở ra.
Mộ Dung Hoa cảnh giác, ánh mắt không rời mật đạo phía dưới.

Hắn men theo cầu thang đi qua một đường hầm tối đen, nhưng càng tiến vào sâu bên trong ánh sáng càng nhiều tựa như đèn đuốc chỉ được dùng để chiếu sáng cho nơi này.
Tầng hầm khá rộng rãi lại không để quá nhiều đồ, chính giữa là một lò luyện đan còn bốc khói nghi ngút.

Nhiệt độ trong phòng cùng với mùi dược liệu tỏa ra từ lò luyện khiến Mộ Dung Hoa khó chịu nhíu chặt mày.

Hắn lục lọi tìm kiếm mọi ngóc ngách trong phòng cuối cùng tìm ra một hộp gỗ nhỏ được đặt ngay trên tường, hình dáng lẫn màu sắc giống y như một viên gạch thật nếu không cẩn thận quan sát sẽ không thể phát hiện ra.
Bên trong là hai lọ nhỏ màu đen, hắn mở ra đưa lên mũi ngửi lại không hề có mùi gì.

Để không bị nghi ngờ hắn chỉ lấy mỗi lọ 1 viên bỏ vào khăn tay gói lại cẩn thận.

Trước khi rời khỏi Mộ Dung Hoa suy tính rồi lấy ra từ trong người một gói bột màu trắng đổ vào thuốc trong lò luyện đan.

Mộ Dung Hoa ánh mắt thâm trầm nhìn thứ bột màu trắng dần hoà tan khẽ nhếch khóe miệng.
“Những việc ngươi từng làm với Mộ Dung gia ta sẽ cho ngươi nếm thử từng cái một.”

Mộ Dung Hoa đến rồi đi như một cơn gió không ai biết cũng chẳng ai hay.
Trở lại phủ tướng quân Mộ Dung Hoa thoáng sững sờ khi thấy Thuần Hi còn ở sảnh đường, nàng gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi, dưới sàn là cuốn binh thư đọc chưa xong.

Hắn đi lại nhặt cuốn sách để lên bàn, vỗ nhẹ vào vai gọi nàng dậy.
“Thuần Hi, trở về phòng ngủ đi.”
Nàng mơ màng mở mắt ngồi thẳng người dậy.
“Chàng về khi nào vậy? Xin lỗi ta đọc sách mà ngủ quên mất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1618

Để ta bảo nô tài chuẩn bị đồ ăn cho chàng.”
“Không cần, nàng trở về phòng đi ta vẫn còn chuyện cần giải quyết.”
Đúng lúc này Trần quản gia đi vào bẩm báo:
“Tướng quân Thượng Quan công tử đang đợi người ở thư phòng.”
Mộ Dung Hoa gật đầu phất tay bảo ông lui ra, Thuần Hi khi vừa nghe đến cái tên này lại thấy căng thẳng, nàng vươn tay giữ lấy cánh tay của Mộ Dung Hoa hỏi:
“Chàng gọi Thượng Quan Dư tới giờ này làm gì vậy? Đã khuya rồi có gì để ngày mai không được sao?”
Hắn liếc nhìn bàn tay đang bám chặt cánh tay mình liền nhíu mày gỡ ra.
“Chuyện của ta, ta sẽ tự biết sắp xếp.”
Nói xong hắn liền bỏ đi để lại Thuần Hi vẫn còn hụt hẫng nhìn bàn tay trống rỗng của mình.
Thượng Quan Dư thấp thỏm ngồi đợi trong thư phòng, không hiểu đêm hôm tướng quân cho gọi tới là vì chuyện gì.

Khi nhìn thấy Mộ Dung Hoa bước vào đã vội đứng lên cúi đầu với hắn:
“Tướng quân cho gọi thuộc hạ.”
“Ừ, ngồi đi.”
Hắn đưa mắt ra hiệu cho Thượng Quan Dư ngồi xuống, từ trong người lấy ra chiếc khăn được gấp lại gọn gàng để trước mặt Thượng Quan Dư.
Tiểu Dư nhìn chiếc khăn rồi mở ra.
“Đây là…”
“Ngươi tìm một đại phu có tiếng một chút điều tra hai viên dược này được chế ra từ những loại dược liệu nào, cả công dụng lẫn tác hại đều phải tra cho kĩ.

Ta muốn có kết quả càng sớm càng tốt.”
“Tướng quân, người lấy cái này ở đâu vậy?”
“Cao Bình điều chế đan dược cho hoàng thượng ở ngay trong phủ của ông ta.”
Thượng Quan Dư cả kinh.
“Trong phủ của ông ta? Chẳng phải trước đây Cao Bình nói là đan dược được điều chế trong núi sao? Còn dám qua mặt bệ hạ nữa đúng là quá ngông cuồng rồi.”
Mộ Dung Hoa đứng dậy đi về phía cửa sổ nhìn xa xăm.
“Hừ….Cao Bình mưu mô xảo quyệt dựa vào đan dược khống chế hoàng thượng, ta lại muốn xem nếu hoàng thượng vì dùng đan dược của ông ta mà xảy ra chuyện thì sẽ thế nào đây.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 390: Cự thành

Thượng Quan Dư nhìn sườn mặt anh tuấn đầy sát khí của Mộ Dung Hoa cũng thấy sợ hãi không dám ở lại lâu liền cáo từ lui ra.

Thượng Quan Dư có cảm giác ngày tàn của Cao gia chắc không còn lâu nữa.
Lúc này đã là canh ba hai khắc Mộ Dung Hoa vẫn còn chưa ngủ, hắn khom người tưới nước cho mấy khóm Đàm Hoa trong vườn.

Bóng hình hắn hoà lẫn trong màn đêm càng thêm lạnh lẽo và cô độc.

Thế nhưng nam nhân ấy bây giờ lại dịu dàng mỉm cười khẽ thì thầm như muốn cùng người phương xa kia trò chuyện.
“Ta trồng rất nhiều Đàm Hoa sau này chúng ta sẽ cùng nhau nhìn nó nở có được không.”
Một câu hỏi như một lời hứa hẹn nhưng khi nào có thể cùng nhau nhìn Đàm Hoa nở thì không ai biết trước được.
Thượng Quan Dư làm việc rất có năng xuất chỉ hơn một ngày đã tra ra những dược liệu điều chế ra đan dược.

Tất cả đều là dược liệu bồi bổ thân thể chỉ có một loại dược rất lạ vẫn chưa được tra rõ ràng.

Hắn đoán đây có thể là nguyên nhân khiến cho hoàng thượng không thể ngưng dùng thuốc.
Trong thư phòng sắc mặt Thượng Quan Dư ngưng trọng chờ đợi lệnh từ tướng quân thế nhưng người kia vẫn nhàn nhã ngồi luyện thư pháp.

Thượng Quan Dư nóng lòng không đợi được bèn lên tiếng:
“Tướng quân có nên bẩm báo lại chuyện này với bệ hạ không, cứ để kéo dài như vậy chỉ sợ…”
Mộ Dung Hoa im lặng biểu hiện không có gì nóng vội hay lo lắng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 36: Nhớ Lời Mày Nói!

Hắn không muốn làm một hiền quan càng không muốn vì ai mà bán mạng, hắn chỉ muốn trả thù.

Bất kể người nào có thể lợi dụng hắn tuyệt đối không bỏ qua, còn việc An Khánh đế sống hay chết hắn không quan tâm.
Hoàn thành xong nét cuối cùng của bài thơ cổ Mộ Dung Hoa gác bút nhìn lại một lượt đúng lúc này từ cửa thư phòng vang lên tiếng gõ cùng với lời bẩm báo.

“Tướng quân, thuộc hạ là Thẩm Tri Minh.”
“Vào đi”.
Thẩm Tri Minh một thân y phục đen vội bước vào, hơi bất ngờ vì thấy có cả Thượng Quan Dư ở đây nhưng rất nhanh liền thu lại biểu hiện vừa rồi nói ngay.
“Cao quý phi đã đích thân tới lấy đan dược.”
“Ừ “.
Mộ Dung Hoa hờ hững đáp lời như đã sớm đoán ra.
“Hai người nói xem bài thơ này treo trong phòng của phu nhân có được không?” Hắn vừa nói vừa nhiệt tình giơ bài thơ lên đối diện với hai thuộc hạ ở dưới.
Thượng Quan Dư:”….”
Thẩm Tri Minh:”….”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, vẫn chưa đuổi kịp hướng đi của Mộ Dung Hoa, có chút xấu hổ không biết nên trả lời thế nào.
“Trận chiến bắt đầu rồi, ta sợ thời gian tới sẽ bận rộn không còn thời gian trang trí tư phòng cho Tiểu Thất, giờ vẫn nên tranh thủ làm cho xong vậy.”
Mộ Dung Hoa xếp lại số sổ sách cũ lại nói tiếp:
“Hoàng thượng sẽ sớm biết đan dược có vấn đề, đến lúc đó từ chuyện lò luyện đan, chuyện mua bán quan chức đến chuyện tham ô quân lương ta muốn tất cả đều phải được dâng tấu lên.

Cao gia….!tất cả đều phải chết….chấm dứt mọi chuyện.”
Thượng Quan Dư và Thẩm Tri Minh e ngại nhìn nhau rồi đồng thời cúi đầu:
“Thuộc hạ đã rõ.”
Tướng quân đã vung đao quyết nhuốm máu toàn bộ Cao gia rồi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.