Tiểu Thất còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thuần Hi dùng tay phải của mình chắn toàn bộ cho Trần Tố Tố khiến cho y phục nàng loan lổ những vết bẩn.
Đầu óc Tiểu Thất trì độn chưa phản ứng kịp đã phải nhận một cái tát của Thuần Hi, y ngã khụy xuống đất tay đè lên cái chén vỡ.
Thuần Hi tức giận lớn tiếng với y:
“Ngươi không có mắt à, không thấy nương còn ngồi phía trước hả ?”
Tiểu Thất nắm chặt bàn tay đã bắt đầu rỉ máu loạng choạng đứng lên, lắc đầu nguầy nguậy :
“Tôi….không ….”
“Công chúa….tay người bị làm sao thế, đỏ hết lên rồi.
Người đâu mau đi gọi đại phu.”
Tiếng hét lớn của Liên Nhi đã hoàn toàn kéo được chú ý của mọi người.
Đến khi đầu óc bắt đầu hoạt động trở lại nhớ đến những việc đột ngột xảy ra vừa rồi khiến Tiểu Thất vô cùng lo lắng.
Y đi qua đi lại bên ngoài phòng của công chúa mà không để ý đến chính mình cũng bị thương.
Thấy đại phu từ trong phòng đi ra Tiểu Thất vội đi tới hỏi :
“Đại phu vết thương có nặng lắm không?”
“Chỉ bị phỏng nhẹ, đã được sử lý và bôi thuốc rồi.
Chỉ cần giữ cho vết thương không bị dính nước, bôi thuốc đầy đủ thì chắc mấy ngày là không sao.”
Tiểu Thất thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi tiễn đại phu ra cửa.
Trước khi rời đi đại phu còn thật lòng nhắc nhở y về vết thương trên mặt cũng phải bôi thuốc.
Tiểu Thất chỉ nghe rồi gật đầu cho có chứ cũng không để tâm.
Y trở về phòng tự nhìn mình trong gương đồng mới phát hiện một bên mặt sưng đỏ vẫn còn in hằn năm dấu ngón tay.
Khi nãy còn không có cảm giác gì giờ vừa chạm tay vào Tiểu Thất đã phải khẽ rên một tiếng vì đau.
Công chúa nhìn thì yếu đuối mà sao sức ở đâu lại mạnh như vậy không biết.
Nhưng mà cũng thật may là nàng phản ứng nhanh nên mẫu thân mới không sao, Tiểu Thất ôm tâm trạng tự trách thoa thuốc lên mặt rồi tự sử lý luôn vết thương trên tay.
Mộ Dung Hoa không biết chuyện ở nhà nên đến tối với trở về, hắn tới Mục gia một phần vì muốn chào hỏi sư phụ một phần muốn tìm hiểu tình hình ở đây lúc hắn không có nhà.Mộ Dung Hoa còn cố tình hỏi về nam nhân lạ mặt đã từng sống ở Mộ Dung gia mà trong thư Trần Tố Tố có nói.
Nhắc tới người này Mục Tranh cũng phải trầm mặc suy nghĩ.
“Người này khí chất nho nhã cao quý lại thâm trầm khó đoán, ta tuy chỉ gặp hắn một lần nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt ta cũng đoán được đây không phải là một người tầm thường.
Nhưng có vẻ như hắn cũng không có ác ý, hắn chịu ơn cứu mạng của Tiểu Thất nên cũng giúp đỡ lại Tiểu Thất rất nhiều.”
“Chỉ đơn giản như vậy? Sao con nghe nương nói người này còn có ý đồ không tốt với Tiểu Thất.”
Mục Tranh nhướn mày khó tin:
“Có sao? Cái này thì ta không rõ.”
Không biết nghĩ tới chuyện gì Mộ Dung Hoa lại chuyển chủ đề nói sang chuyện khác :
“Vĩnh Kì cũng tới tuổi thành gia lập thất rồi, sư phụ đã có dự tính gì chưa?”
“Ta không định sẽ can dự tới chuyện này, nó đã trưởng thành sẽ tự khắc biết nặng nhẹ đúng sai.”
Mộ Dung Hoa hừ lạnh trong lòng, biết nặng nhẹ mà còn dám cố tình lại gần tẩu tử.
Hắn gõ nhẹ lên mặt bàn nói:
“Nếu sư phụ không có ý kiến vậy để con giúp người chú ý một chút, tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối tác hợp cho Vĩnh Kì.”
Vĩnh Kì từ bên ngoài trở về vừa đúng lúc nghe thấy lời nói của Mộ Dung Hoa liền lên tiếng đáp lại :
“Không phiền tướng quân nhọc lòng, chuyện riêng tư của thuộc hạ chẳng lẽ tướng quân ngài cũng muốn quản.”
Hai nam nhân mặt đối mặt ánh mắt giằng co không ai chịu xuống nước, bầu không khí như muốn đóng băng toàn bộ sảnh đường.
Đến khi Mục Tranh lên tiếng mới khiến hai người rời tầm mắt.
“Sư huynh con nói cũng không phải không hợp lý, vậy chuyện hôn nhân đại sự của Vĩnh Kì làm phiền tới con rồi.”
Vĩnh Kì trầm mặt nghiêm túc nhìn Mục Tranh :
“Mọi chuyện con đều nghe theo cha riêng chuyện này thì không, xin cha tha lỗi cho Vĩnh Kì bất hiếu.” Nói xong liền dứt khoát bỏ đi.
Mộ Dung Hoa mang tâm tình phức tạp ẩn ẩn khó chịu trở về Mộ Dung gia.
Hắn vừa bước chân vào đã thấy Liên Nhi chạy vội tới như là sớm đứng đây đợi hắn vậy.
“Phò mã cuối cùng người cũng về rồi, công chúa bị thương nặng lắm lại không cho nô tì vào phòng, phò mã mau tới xem chút đi.”
Mộ Dung Hoa bị cô làm cho khó hiểu, hắn thiếu kiên nhẫn hỏi lại:
“Có chuyện gì ? Ngươi nói rõ ràng một chút.”
Liên Nhi mồm năm miệng mười kể lại chuyện lúc sáng cho hắn, đương nhiên cũng lược bớt một vài chi tiết không cần thiết và phóng đại một vài chuyện lên.
Mộ Dung Hoa nghe kể xong chân cũng dừng lại ở trước phòng của công chúa.
Hắn gõ cửa nhưng không ai đáp lại, hắn lên tiếng gọi nhưng trong phòng vẫn chỉ có một mảng tĩnh lặng.
Cho đến khi trong phòng vang lên một tiếng động lớn Mộ Dung Hoa mới đạp cửa xông vào.
Thuần Hi mặt mày nhăn nhó nhìn thau nước bị rơi xuống đất, nước trong thau văng tung tóe ướt một mảng sàn.
Cánh tay phải của Thuần Hi đỏ một mảng ẩn dưới lớp y phục giờ đang run rẩy vì đau đớn.
Mộ Dung Hoa nhanh chân tiến lại cầm cánh tay nàng lên xem xét rồi khẽ nhíu mày.
“Đại phu nói thế nào ?”
Thuần Hi chẳng biết vì nhịn đau hay vì vừa khóc xong mà mắt đỏ hoe nhìn vừa yếu đuối vừa đáng thương.
“Đau quá, A Hoa tay đau ta không giữ được chậu nước làm nó đổ rồi.”
“Ai cần nàng tự làm, sao không gọi Liên Nhi.”
“Ta tắm rửa gọi em ấy làm gì.
A Hoa chàng có thể giúp ta bôi thuốc không?”
Mộ Dung Hoa thở ra không đành lòng từ chối nên gật đầu rồi đỡ nàng ngồi xuống giường, kéo ống tay áo lên giúp nàng bôi thuốc.
Sau khi đợi Thuần Hi ngủ say hắn mới rời khỏi đi về hướng dược phòng.
Trong phòng tối om hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, tính thắp đèn lên lại nghe được người trên giường lên tiếng :
“Đừng thắp đèn.”
“Ta làm ngươi tỉnh giấc à ?” Mộ Dung Hoa lên giường nằm xuống bên cạnh Tiểu Thất ôm lấy eo y.
Tiểu Thất không lên tiếng Mộ Dung Hoa cũng không nói gì nữa, không gian rơi vào im lặng hoà lẫn với màn đêm ngoài khung cửa sổ.
Tưởng rằng Mộ Dung Hoa đã ngủ Tiểu Thất mới nhẹ nhàng cựa người vậy mà lại nghe hắn bỗng lên tiếng gọi:
“Tiểu Thất “
“Ừm”
“Thuần Hi từ nhỏ đã được hoàng thượng nuông chiều và yêu thương, nàng ấy chấp nhận mối hôn sự với ta quả thật có hơi thiệt thòi.
Hơn nữa chúng ta mắc nợ Thuần Hi rất nhiều, Mộ Dung gia mang ơn nàng ấy.”
Dừng một chút cảm nhận người bên cạnh không biểu hiện khó chịu mới tiếp tục nói :
“Sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, ngươi có thể nhường nhịn và bao dung cho Thuần Hi một chút không?”
Lại là nhường nhịn và bao dung, tại sao người phải nhượng bộ luôn là y, vì y là nam nhân hay vì y thân phận thấp hèn.
Tiểu Thất cười tự giễu, nụ cười khiến bên má nhói lên, vết thương trên tay cũng bị nắm chặt đến đau đớn.
Mộ Dung Hoa biết làm vậy là không công bằng với Tiểu Thất thế nhưng hắn cũng hiểu rõ y sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hắn.
Tiểu Thất không đồng ý cũng chẳng cự tuyệt, y nói rất nhỏ nhưng trong màn đêm tĩnh lặng lại vang lên rõ ràng:
“Chúng ta không thể ở bên nhau như trước đây được sao?….” Ta không muốn đi
“Chúng ta vẫn giống trước đây mà.”
Tiểu Thất nằm nghiêng người đưa lưng về phía hắn để mặc cho nước từ khoé mắt chảy ra từ lúc nào.
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta.”
Tiểu Thất mím môi nhàn nhạt nói:
“Được”.
Mộ Dung Hoa mỉm cười lại ôm y chặt hơn.
“Thật ngoan.
Ta rất thích.”
Hắn thích Tiểu Thất nghe lời hiểu chuyện và không khiến hắn thấy phiền não như vậy.