Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 121: Cầu hôn



Cuối tuần, Yến Song thừa dịp cảm mạo chưa khỏi hẳn, tranh thủ cày rất nhiều điểm cốt truyện với Thích Phỉ Vân. 

Đúng như những gì Yến Song nghĩ, cày cốt truyện khi đang bệnh là được ngầm xem như thân thể đang ở trạng thái bị tổn hại, phù hợp với trạng thái vận động cực hạn trong nguyên tác, có thể làm ít ăn nhiều.

Thích Phỉ Vân cũng rất phối hợp, khiến Yến Song càng thoải mái gấp bội.

Thế là chuẩn rồi, nên chịch thì chứ chịch, mọi người đều không cần nói tới chuyện tình cảm.

Sau khi cày cốt truyện cường độ cao, tờ mờ sáng thứ hai Thích Phỉ Vân đã bị gọi tới bệnh viện, Yến Song mơ màng dặn một câu “Về sớm chút nha” rồi lại ngủ tiếp.

Thích Phỉ Vân ngồi ở đầu giường, tay đang sửa sang áo sơ mi dừng lại một chút, hắn quay mặt qua, nhìn người đã cuộn tròn người vùi đầu trong gối.

“Thích à, con cũng là người chuyên nghiệp, nên thầy sẽ lược bỏ những lời hoa mỹ mà chuyên gia tâm lý dùng để an ủi người bệnh,” Tuyết ở Thụy Sĩ rất sạch sẽ đẹp đẽ, thầy của hắn nói với vẻ mặt đầy tiếc nuối, “Tình trạng của con vẫn không hề cải thiện, con không thể xây dựng mối quan hệ thân mật với bất cứ ai.”

1

Mái tóc bị đè dưới trán được nhẹ nhàng vuốt ra, Yến Song vùi mặt vào gối, âm tiết mơ hồ và thiếu kiên nhẫn, lẩm bẩm: “…… Cút đi……”

Thích Phỉ Vân buông tay, đứng dậy kéo cửa tủ quần áo, ngón tay lướt qua mấy chiếc cà vạt, cuối dùng dừng lại ở một chiếc màu xanh ngọc. 

Khi Yến Song tỉnh dậy, không thấy đầu bếp kiêm bảo mẫu làm bữa sáng cho mình, y bàng hoàng tưởng sự nghiệp tổng thụ của mình lại toang rồi*. Đến khi nhìn thấy mảnh giấy note trên cánh tủ lạnh, y mới muộn màng nhớ ra Thích Phỉ Vân đã đến bệnh viện làm nhiệm vụ rồi.

*Gốc: 滑铁卢- Waterloo – một trận chiến nổi tiếng, nơi quân Pháp dưới dự chỉ huy thiên tài quân sự Napoleon Bonaparte bị đánh bại bởi Liên Minh thứ bảy, đồng thời cũng là mốc đánh dấu kết thúc thời đại oai hùng khắp châu Âu của Hoàng đế nước Pháp. Dân mạng TQ dùng nó để chỉ sự thất bại.

Y thổn thức.

Sao tự nhiên lại thấy nỗi đồng cảm của người lao động thế này?

Yến Song vuốt nhẹ tờ giấy note, rồi mở tủ lạnh lấy bánh bao xá xíu đi hấp như lời nhắn.

Sắp tới kỳ thi giữa kỳ, tuy rằng không có nhiều tiết học nhưng bài tập lại rất gấp gáp, Yến Song cầm sữa bò và bánh bao xá xíu vội vàng đi xuống lầu, ngay khi y đẩy cửa ra, cửa nhà cách vách cũng mở ra.

Đối mặt với Thịnh Quang Minh, người có tuyến tình cảm đã đi được hơn nửa và đang tăng lên không ngừng, Yến Song lại coi như không nhìn thấy hắn, đóng cửa lại rồi đi nhấn nút thang máy.

Thịnh Quang Minh dừng ở cửa một lát, rồi cũng chậm rãi đi tới.

Hia người đứng cạnh nhau, nhưng giữa hai cánh tay buông thõng lại giữ một khoảng cách xa lạ.

Cửa thang máy mở ra, Yến Song đi thẳng vào thang máy, duỗi tay ấn nút đóng cửa. Thịnh Quang Minh còn đang do dự xem có nên đi cùng hay không, khi tiếng cửa thang máy đóng lại vang lên, hắn nhanh chóng vươn tay ra, “Từ từ ——”

Yến Song bình tĩnh buông nút đóng cửa, đồng thời nhìn như rất tự nhiên quay mặt đi, vừa đủ để tránh ánh mắt của người bên cạnh.

Vốn dĩ Thịnh Quang Minh định chào một câu, nhưng có vẻ Yến Song không muốn để ý tới hắn, hắn cảm thấy có khi nói chuyện chỉ càng khiến Yến Song phiền chán hơn, nên cũng đành ngậm miệng.

Thang máy yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có cảm giác mất trọng lực khi đi xuống.

Yến Song ra khỏi thang máy, sải bước ra bên ngoài chung cư, như thể hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến Thịnh Quang Minh.

—— Đúng là lạt mềm buộc chặt rất lỗi thời, nhưng với Thịnh Quang Minh thì quá đủ.

Tiếng bước chân vội vã đi theo phía sau.

Yến Song giả như không biết, nhưng bước chân lại càng nhanh hơn.

Y đi bộ tới trạm xe buýt ở cửa chung cư, sau khi đứng yên giữa đám đông, y lấy điện thoại ra xem giờ, sau đó nhíu mày thật chặt, ra vẻ ho hai tiếng trong gió lạnh.

“Ờm……” Người đi theo phía sau thấy y ho thì sốt ruột, “Không thì anh đưa em đi nhé?”

Yến Song liếc nhìn phía sau, nắm tay vẫn đặt trên môi.

Thịnh Quang Minh cứ như chẳng bao giờ sợ lạnh, vẫn cứ mặc quần áo mỏng manh gọn gàng, vẻ mặt hắn vẫn khá bình tĩnh, “Bác sĩ Thịnh ra ngoài từ nửa đêm, để anh đưa em đi, trời lạnh thế này…… với lại……” Rút tay từ trong túi áo ra chỉ vào tay còn lại đang cầm điện thoại của Yến Song, “Em sắp muộn rồi.”

Ngồi trên xe Thịnh Quang Minh, Yến Song vẫn giữ thái độ xa cách, Thịnh Quang Minh thì lại thả lỏng hơn trước rất nhiều, “Em ăn sáng chưa? Anh có làm sandwich.”

Yến Song yên lặng lấy bánh bao xá xíu và sữa bò từ trong cặp ra.

Thịnh Quang Minh nhìn qua, nói: “Bác sĩ Thích cẩn thận ghê.”

Yến Song không nói gì.

Thịnh Quang Minh khởi động xe, hiếm thấy mà tìm lại được năng lực phân biệt tình huống của mình, cũng im lặng không nói nữa.

Khu chung cư cách trường học không xa, Thịnh Quang Minh vẫn tập trung lái xe, hoàn toàn coi mình như một tài xế taxi vậy.

Thực ra nếu Yến Song không kịp giờ thì cũng có thể gọi taxi…… Nhưng y lại vẫn ngồi xe của hắn.

2

Trong lòng chua chát lại lặng yên dâng lên một chút vui vẻ.

Khi xe dừng lại, Thịnh Quang Minh mạnh dạn đưa túi giấy đựng sandwich qua, “Học hành vất vả, ăn nhiều một chút.”

Một chân Yến Song đã bước ra khỏi xe, gò má ửng đỏ trong gió lạnh, một đôi mắt tràn ngập bốn chữ “bạc tình bạc nghĩa”, duỗi tay lấy túi giấy một cách thô lỗ, ngay cả lời cảm ơn cũng không nói.

Thịnh Quang Minh lại thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất thì, bọn họ vẫn chưa tới nỗi cắt đứt quan hệ không thể cứu vãn.

Hắn cũng không hoàn toàn tán thành với những lời mà quản lý nói.

Nhưng ít ra có một điều anh ta nói đúng.

Nếu như…… vẫn muốn gặp y, vẫn muốn nói chuyện với y, vậy thì…… hãy cố gắng tranh thủ đi.

Cửa hàng bánh kem mở trong trung tâm thương mại, nên đương nhiên là mở cửa quanh năm. Thịnh Quang Minh nghỉ mất hai ngày vì việc cá nhân, tuy rằng hắn là ông chủ, nhưng vẫn thấy rất có lỗi với mấy thợ làm bánh phải nỗ lực nhiều hơn vào cuối tuần. Sau khi trả gấp đôi phí tăng ca, hắn dứt khoát cho mỗi người bọn họ hai ngày nghỉ.

“Nhưng có lẽ mọi người phải nghỉ thay phiên nhau,” Thịnh Quang Minh vừa mặc đồng phục đầu bếp vừa nói, “Một mình tôi chỉ có thể thay thế hai người thôi.”

Nhóm thợ làm bánh đều nhao nhao tỏ ý muốn để dành hai ngày nghỉ này, sắp đến Tết rồi, phần lớn bọn họ đều là người vùng khác, nếu có thể nghỉ thêm hai ngày vào dịp Tết thì họ vui hơn nhiều.

Thịnh Quang Minh sảng khoái đồng ý, “Vậy thì năm nay chúng ta sẽ nghỉ Tết sớm một ngày, kết thúc kỳ nghỉ muộn thêm một ngày, vậy thì khi quay lại mọi người đi hay về đều tiện hơn, không bị kẹt xe quá nghiêm trọng.”

Nhóm thợ làm bánh rất hài lòng với phương án này, sôi nổi vui vẻ ra mặt, tỏ vẻ làm việc ở tiệm bánh này quả là quyết định đúng đắn nhất năm nay.

Sau khi Thịnh Quang Minh nói chuyện với mọi người xong, hắn đi xuống tầng trò chuyện với các khách hàng như thường lệ. Một lúc sau, cửa của tiệm bị đẩy ra, người quản lý của khu thương mại mặc âu phục đi giày da bước vào, cười nói: “Anh Thịnh, có thể xin anh mấy phút được không?”

Trong văn phòng, quản lý khách sáo mời Thịnh Quang Minh ngồi xuống, rót trà cho hắn, sau khi trao đổi vài câu xã giao, khen tiệm bánh của Thịnh Quang Minh, rồi mới nói ra mục đích thật sự của cuộc trò chuyện.

“Anh Thịnh, tôi hy vọng cửa hàng “Quang” có thể rút khỏi trung tâm thương mại này.”

Người quản lý cười lễ độ, nhưng lời nói ra lại khiến Thịnh Quang Minh ngây ngẩn cả người, “Chú nói gì cơ ạ?”

Quản lý cười, lặp lại: “Tôi có thể cho anh nửa tháng để tiến hành hoàn trả.”

Thịnh Quang Minh không hiểu hỏi: “Vì sao chứ? Cửa hàng của chúng tôi vi phạm quy định gì ạ?”

“Không có,” Người quản lý mỉm cười nói, “Bên vi phạm hợp đồng là chúng tôi.”

Thịnh Quang Minh càng không hiểu, “Cho nên lí do là gì?”

Quản lý là một người đàn ông trung niên gầy gò, ông ta đẩy kính, nói: “Anh Thịnh này, đây là một thông báo.”

Thái độ của người nọ cứng rắn kiên quyết, bất chấp vi phạm hợp đồng cũng nhất quyết phải đuổi hắn ra khỏi đây.

Chuyện không có lý do…… cũng không có báo trước…… quả thực giống như một kiểu trả thù nào đó.

Trong đầu Thịnh Quang Minh bỗng nhiên hiện ra một suy đoán hoang đường, chẳng lẽ là……

Tham Khảo Thêm:  Chương 956: Isoflavin

Hắn đột nhiên đứng dậy.

Người quản lý hơi giật mình vì khí thế đột nhiên trở nên khủ.ng bố của hắn, nhưng ông ta vẫn giữ được sự điềm tĩnh, mỉm cười nói: “Anh Thịnh, làm ăn trong giới còn phải gặp nhau, làm người nên chừa một đường lui, sau này dễ nói chuyện. Tôi khuyên anh nên dứt khoát tiến hành hoàn trả, rồi nhanh chóng tìm một cửa hàng mặt tiền mới.”

Thịnh Quang Minh nhìn từ trên cao xuống, trong lòng vừa tức vừa thấy nực cười, “Các người vi phạm hợp đồng như vậy, có còn nguyên tắc cơ bản trong kinh doanh không?”

Người quản lý mỉm cười không nói gì.

Thịnh Quang Minh: “Trên hợp đồng viết rất rõ ràng, bên chú vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường một số tiền lớn.”

Người quản lý vẫn giữ nguyên nụ cười khéo léo, ông ta vung tay lên, nói: “Luật sư của anh có thể đến bất cứ lúc nào, bộ phận pháp lý của công ty chúng tôi sẽ tiếp đón 24/24.”

Nụ cười trên mặt ông ta rõ ràng mang ý “Bồi thường? Nằm mơ đi”. Sự phẫn nộ trong lòng Thịnh Quang Minh lập tức muốn nổ tung, nhưng cũng hiểu rõ người trước mặt chỉ là người truyền đạt quyết định mà thôi. Đôi tay rũ bên hông chậm rãi nắm chặt, hắn gằn từng chữ: “Vậy thì chúng ta gặp nhau ở tòa án.”

Người quản lý cười đứng dậy, hoàn toàn không để ý tới những lời của hắn, “Anh Thịnh, tôi tiễn anh, nếu quá tình hoàn trả có khó khăn gì, tôi cỏ thể gọi bảo vệ trong trung tâm thương mại tới hỗ trợ.”

Thịnh Quang Minh dừng bước, hắn quay đầu lại, sắc mặt âm u khiến người quản lý thu bớt nụ cười trên mặt.

“Đừng quấy rầy nhân viên và khách hàng của tôi,” Thịnh Quang Minh bình tĩnh nói, “Tôi sẽ dọn đi trong vòng nửa tháng.”

Người quản lý thở phào, “Được, cảm ơn sự hợp tác của anh.” 

Thịnh Quang Minh ra khỏi văn phòng quản lý tòa nhà, bước từng bước tới cầu thang yên tĩnh, hắn đẩy cửa thoát hiểm ra, bước vào trung tâm thương mại tràn ngập hương thơm xa xỉ và đèn đóm rực rỡ.

Ánh đèn liên miên sáng rọi, biến toàn bộ trung tâm thương mại thành một hành tinh trắng như tuyết. Nơi này rộng lớn, sáng sủa, thoáng đãng. Hắn đã dành công sức nửa đời người mới mua được một vé vào cửa, lại bị người ra dễ dàng đuổi ra ngoài trong nháy mắt.

Ai nói thế giới này công bằng?

Mẹ nó thế giới này rõ ràng là bất công tột bậc!

Buổi tối, Thích Phỉ Vân vẫn tăng ca ở bệnh viện, Yến Song mè nheo mãi, tới khi nhận được lời hứa dù muộn thế nào cũng sẽ về thì rốt cuộc mới yên tâm.

Chuông cửa vang lên, Yến Song mở cửa ra nhưng không thấy ai, chỉ thấy trên mặt đất có một cái túi giấy, có in chữ “Quang” quen thuộc.

Yến Song nhấc túi giấy lên, nó tỏa ra mùi thơm của bánh ngọt, còn có một tờ giấy viết —— “Sinh nhật vui vẻ.”

Yến Song xách túi giấy đi tới ban công.

Khi đẩy cửa ban công ra, y cố ý gây ra tiếng động rất lớn, vốn là y muốn câu cá, ai ngờ cá đã ở ban công sẵn rồi.

Thịnh Quang Minh nhìn thấy y thì trợn mắt, vẻ mặt còn hơi hốt hoảng.

Yến Song nhìn điếu thuốc chưa châm lửa trên khóe miệng hắn.

Thịnh Quang Minh phản ứng muộn màng, cuống quýt gỡ điếu thuốc xuống, sau đó liếc nhìn Yến Song, “Bên ngoài lạnh lắm, sao lại ăn mặc phong phanh vậy, em còn chưa khỏi hẳn đâu.”

Yến Song vô cảm nhìn hắn.

Thịnh Quang Minh cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười xấu hổ, “Anh lại quản em rồi, xin lỗi em.” Hắn xoa nhẹ mái tóc ngắn, giống như một chú chó lớn mắc lỗi, thậm chí còn không biết nên lấy lòng bằng cách nào.

“Sao anh lại hút thuốc?”

Ngoài dự kiến của Thịnh Quang Minh, vậy mà Yến Song lại quan tâm tới hắn rồi.

Hắn ngẩng mặt lên, cười tươi xán lạn, “Anh không định hút, chỉ ngậm chơi chơi thôi, anh cai thuốc lâu rồi.”

Yến Song thu ánh mắt lại, “Không nói thì thôi.”

Y xoay người định vào trong, nhưng bị Thịnh Quang Minh gọi lại, vừa quay đầu đã được một chiếc áo khoác mang nhiệt độ cơ thể khoác lên.

“Khoác thêm cái này rồi nói chuyện sau.”

Vẻ mặt Thịnh Quang Minh hơi dè dặt, “Anh sợ em bị cảm……”

Yến Song dứt khoát khoác áo của Thịnh Quang Minh, thân hình của Thịnh Quang Minh to hơn y một cỡ, nhưng mặc trên người y lại khá phù hợp. Màu đen của da thuộc tương phản với gương mặt trắng trẻo thanh tú của y. Thịnh Quang Minh cảm thấy nhìn y rất ngầu, ngay sau đó mỉm cười, “Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp.” Nói xong lại cảm thấy hình như những lời này có vẻ vượt ranh giới, lại âm thầm chán nản trong lòng.

“Nói đi.”

Yến Song đặt túi giấy trên ban công, lấy bánh kem bên trong ra. Khi mở ra mới phát hiện là một chiếc bánh có hình núi tuyết, nhìn vẻ ngoài chắc chắn có thể bán đắt như tôm tươi khi mùa đông đến.

Thịnh Quang Minh do dự một chút rồi nói: “Anh có thể hỏi em một câu không?”

Yến Song cầm thìa xúc bánh kem ăn một miếng, vị hạt dẻ thơm ngọt đến khó tin, y híp mắt, nói: “Chỉ một câu thôi.”

Thịnh Quang Minh hỏi: “Em với bác sĩ Thích có tính là người yêu không?”

Yến Song liếc hắn một cái, “Vô nghĩa.”

Thịnh Quang Minh truy hỏi: “Có tính không?”

Yến Song: “Câu thứ hai rồi, em không trả lời.”

Thịnh Quang Minh: “……”

Yến Song cúi đầu ăn thêm vài miếng bánh, rồi mới chậm rãi nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, bạn giường.”

“À.” Thịnh Quang Minh cười đáp lại.

Giữa chiếc bánh hạt dẻ là chocolate tan chảy, hơi đắng, còn thoang thoảng hương trái cây, Yến Song vừa ăn vừa thầm khen ngợi tay nghề của Thịnh Quang Minh, quay đầu nói: “Cái vẻ mặt chết trương ban nãy của anh là do suy nghĩ điều này đó à?”

Thịnh Quang Minh bị đánh giá là “mặt chết trương” thì ngẩn người, rồi lập tức nói: “À, ừ nghĩ điều này.”

“Vô vị.”

Yến Song quay mặt đi, tập trung ăn hết bánh kem, rồi cởi áo khoác trên người ra ném về ban công bên kia.

Thịnh Quang Minh đón chiếc áo khoác bằng một tay, trước khi Yến Song bước vào trong phòng, hắn cao giọng nói: “Nếu ngày mai bác sĩ Thích không rảnh, anh đưa em đi học nhé?”

Câu trả lời cho hắn là một tiếng đóng cửa.

Thịnh Quang Minh nắm chặt áo khoác, cười khẽ, gió đêm thổi hiu hiu, đưa mùi hương sót lại trên áo bay vào mũi hắn.

Cho dù chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, nhưng vẫn có mùi hương của Yến Song, Thịnh Quang Minh cúi đầu, nụ cười càng sâu.

Yến Song chờ Thích Phỉ Vân tới 10 giờ, Thích Phỉ Vân vẫn chưa về, nên y cứ ngủ trước luôn, dù sao thì hắn về là y có thể cảm nhận được. Kết quả là mãi đến sáng Thích Phỉ Vẫn vẫn không về, Yến Song tức muốn hộc máu gọi điện cho hắn, nhưng người nghe lại là trợ lý.

“3 giờ sáng nay xảy ra vụ tai nạn giao thông liên hoàn ở trung tâm thành phố, người bệnh quá nhiều, bây giờ bác sĩ Thích vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật.”

Yến Song kinh ngạc hỏi: “Anh nói vậy là anh ấy đã phẫu thuật cả đêm á?”

“Đúng vậy,” trợ lý nói, “Bác sĩ Thích đã ở trong phòng mổ liên tục một ngày một đêm rồi.”

Yến Song không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Anh bảo anh ấy làm việc xong đừng về nhà vội, cứ nghỉ ngơi ở bệnh viện, em học xong sẽ tới bệnh viện tìm anh ấy.”

“Ừ ừ, nhất định anh sẽ chuyển lời!”

Yến Song cúp máy, nghĩ thầm Thích Phỉ Vân bận đến thế, rốt cuộc hôm nay còn “đứng” lên được không?

Dù sao thì không có bảo mẫu này, vẫn còn bảo mẫu khác.

Yến Song yên tâm thoải mái ngồi trên xe Thịnh Quang Minh, nhận bữa sáng của Thịnh Quang Minh không chút do dự, rồi không khách sáo mà mở ra ăn luôn trên xe.

Rõ ràng người được phục vụ là y, nhưng vẻ mặt của Thịnh Quang Minh lại như thể là kẻ kiếm được hời.

“Sandwich có nguội quá không? Em muốn ăn gì? Mai anh sẽ chuẩn bị cho em.”

Yến Song cắn một miếng sandwich, sau khi lưỡng lự hồi lâu, chọn hai món “sủi cảo chiên và cháo thịt băm trứng bắc thảo”.

“Không thành vấn đề!”

Thịnh Quang Minh vui vẻ nói.

Khi Yến Song chuẩn bị xuống xe, Thịnh Quang Minh cảm thấy bầu không khí hôm nay tốt hơn hôm qua một chút, thừa dịp đưa ra đề nghị đón Yến Song tan học vào buổi chiều.

Yến Song hỏi không cần nghĩ: “Tiệm của anh không bận à?”

Thịnh Quang Minh dừng một chút, nói: “Dành chút thời gian đi đón em vẫn được.”

“Nói sau đi.”

Yến Song xuống xe, gió lạnh thổi tới, y rụt cổ, đút tay vào túi, chạy nhanh trong gió lạnh.

Thịnh Quang Minh nhìn theo bóng lưng y chìm vào biển người, hắn nghĩ thầm Yến Song lúc chạy trông rất đáng yêu.

Nụ cười trên môi chậm rãi nhạt đi, Thịnh Quang Minh nhìn về phía trước, vẻ mặt dần trở nên tập trung, nhưng lại không lái xe về phía trung tâm thương mại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

Trong tòa cao ốc chọc trời của Tần thị, trợ lý và các thư ký đang bận rộn chuẩn bị cho hội nghị lần thứ hai.

Hôm qua, tin tức nặng ký mà Tần Vũ Bạch tuyên bố đã kinh động tới tất cả các cổ đông lớn nhỏ, hôm nay gần như mọi cổ đông có tư cách tham gia hội nghị đều tới đây, không tới được cũng ủy thác người khác tới.

Ngay cả Kỷ Văn Tung chẳng bao giờ tới để tránh tị hiềm, hôm nay cũng đến.

Khi Tần thị suy thoái, Kỷ Văn Tung chỉ tiện tay mua một ít cổ phần, sau này có số lượng khá lớn, lại có ý định thâu tóm Tần thị. Vì thế Tần Vũ Bạch cố hết sức thuyết phục các chú các bác trong nhà giữ lại cổ phần chứ không bán ra nữa. Lúc ấy quy mô của Tần thị cực kỳ nhỏ, nên Kỷ Văn Tung cũng không quan tâm lắm, đến khi Tần thị khởi sắc, muốn cắn một miếng cũng quá muộn rồi.

Sau đó Tần thị phát triển không ngừng, Tần Vũ Bạch cũng mua lại một ít cổ phần Kỷ thị, xem như tạo thế cân bằng hai bên.

Vùng kinh doanh của hai nhà không trùng nhau, vậy nên cũng có thể sống hòa bình. Mỗi bên sở hữu một phần cổ phần của bên kia cũng có thể coi là một kiểu hợp tác trá hình rồi.

Để thể hiện rằng không can thiệp lẫn nhau, hai bên cũng không tham dự các cuộc họp cổ đông hoặc quyết sách của công ty.

“Lần này Vũ Bạch hồ đồ thật sự,” Một người chú nhà họ Tần nhìn hai cha con họ Kỷ tới dự thính, nhíu mày thật chặt, “Tới cả người ngoài cũng bị kinh động.”

Kỷ Văn Tung thì rất nhàn nhã, nhưng Kỷ Dao ở bên cạnh lại cau mày y như những ông chú nhà họ Tần.

“Con đi toilet chút.”

Kỷ Dao lạnh mặt đứng dậy, rời khỏi phòng họp đầy tiếng thảo luận không ngừng.

Vậy mà Tần Vũ Bạch có thể làm tới mức này.

Hôm qua khi nhận được tin tức, Kỷ Dao tưởng Tần Vũ Bạch cùng lắm chỉ đang làm bộ làm tịch thôi, nhưng mức độ của hội nghị chính thức lần thứ hai hôm nay không thể không khiến Kỷ Dao nghĩ lại, rằng có lẽ Tần Vũ Bạch thật sự nghiêm túc.

Cho nên…… thế nghĩa là gì?

Hắn vướng vào một cuộc tình lận đận với một thân phận mơ hồ? Mà hôm nay….. hắn sắp chứng kiến cuộc tình này mở ra một chương mới?

Kỷ Dao càng nghĩ càng thấy nực cười, hắn đẩy của toilet ra, khi nhìn thấy Tần Vũ Bạch đang rửa tay trong đó, cảm giác hoang đường trong lòng dâng lên đỉn.h điểm.

Tần Vũ Bạch nghe thấy tiếng mở cửa, liếc mắt sang. “Đi nhầm rồi,” hắn rút khăn giấy lau tay, ung dung nói: “Đây là nhà vệ sinh chuyên dụng.”

“Anh điên rồi à?” Kỷ Dao vô cảm nói, “Anh có biết chuyển nhượng một phần vốn chủ sở hữu sang cho cậu ta nghĩa là gì không?”

Tần Vũ Bạch vứt tờ khăn giấy đã lau vào thùng rác, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, “Có nghĩa là chúng tôi sắp trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long.”

Hắn xoay người, một tay tự nhiên đút trong túi, mỉm cười nói: “Lúc tôi dốc sức ở công ty, cậu vẫn còn đang quẩn quanh bên đùi bố đó.”

Kỷ Dao thờ ơ trước lời khiêu khích của hắn ta, nói tiếp: “Tôi rất mong chờ hình phạt mà anh phải nhận sau khi quyết định lúc mất lý trí.”

Tần Vũ Bạch cười lạnh một tiếng, “Anh bạn nhỏ, công ty là của anh đây, anh đây muốn làm gì thì làm, được không? Cậu Kỷ ——”

Dòng họ là sự mỉa mai lớn nhất đối với Kỷ Dao, điều này gần như đã thành tâm bệnh của hắn, trước kia Tần Vũ Bạch đã từng dùng chiêu này đâm hắn. Nhưng vẻ mặt của Kỷ Dao hiện tại lại vẫn không thay đổi gì, thậm chí hắn cũng mỉm cười, “Tôi chờ xem hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long như thế nào.”

“Cậu yên tâm, thiệp mời đám cưới, chắc chắn sẽ gửi cậu một cái.”

“Vậy sao? Tần Khanh sẽ là phù rể à?”

“Cảm ơn lời đề nghị của cậu, tôi cũng đang có ý này, vậy người phù rể còn lại chắc chỉ có cậu Kỷ đây có thể đảm nhiệm rồi.”

Hai người mỉm cười mà đấu võ mồm, mùi thuốc súng nồng nặc đến mức trợ lý ở xa cũng không dám lại gần.

“Sếp, sếp Tần…… hội nghị đã sẵn sàng.”

Trợ lý thận trọng nói.

Tần Vũ Bạch chỉnh lại cổ áo, lại cười khẩy với Kỷ Dao, “Tôi tới đây.”

Kỷ Dao nhìn hắn đi về phòng họp, cơn giận giấu trong lòng giờ mới từ từ dâng lên. Hắn quay mặt qua, nhìn gương mặt vô cảm trong gương, đột nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Rốt cuộc bây giờ hắn đang làm gì? Ngày nào cũng làm những việc mình ghét, nhìn người khiến mình khó chịu, rốt cuộc vì sao hắn phải vậy? Rốt cuộc những việc này có ý nghĩa gì? Vì sao hắn lại trở nên thế này?

Nguồn gốc của mọi chuyện dường như chỉ bắt đầu từ khi…… hắn hứa sẽ cùng y đi ngắm tuyết rơi.

Trong phòng họp, Kỷ Văn Tung không chiếm cứ vị trí quan trọng, số cổ phần hắn giữ cũng không nhiều lắm, đương nhiên ngồi ở phía sau. Hắn rất hứng thú hỏi Kỷ Dao ngồi phía sau: “Con nói xem chúng ta nên bỏ phiếu chống hay phiếu thuận?”

Kỷ Dao thản nhiên nói: “Phiếu thuận.”

Kỷ Văn Tung cười, “Không vị kỷ à?”

Kỷ Dao nhìn hắn.

Nụ cười của Kỷ Văn Tung vẫn không thay đổi, “Con chạy đi gặp cậu ta thì cứ gặp, sao phải đánh trợ lý của mình.”

“Con không cần loại trợ lý mưu mô toan tính đó.”

“Sai rồi,” Kỷ Văn Tung vắt chéo chân, thần thái ung dung, “Con phải cần bất cứ loại người nào, tuy rằng loại người này rất đáng ghét, nhưng cậu ta ắt có tác dụng của cậu ta, việc con cần làm chính là đặt cậu ta vào vị trí thích hợp,” hắn duỗi tay tùy ý chỉ một cái, “Để cậu ta không cắn tay con,” đầu ngón tay như vô tình di chuyển về phía trước, “Mà đi cắn người khác.”

Kỷ Dao trầm tĩnh nói: “Con hiểu.”

Kỷ Văn Tung hiểu ý mà cười, “Nhưng con vẫn muốn vứt bỏ người này hơn, đúng chứ?”

Kỷ Dao ngầm thừa nhận.

“Tùy hứng,” đầu ngón tay Kỷ Văn Tung lại chỉ một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, “Thôi, không biết giận thì không giống họ Kỷ.”

Kỷ Dao tiếp tục im lặng, trong chương trình hội nghị sau đó, quả nhiên Kỷ Văn Tung bỏ phiếu thuận. Phiếu của hắn cũng không hề có tác dụng quyết định, chủ yếu là do các chú bác họ Tần đang tranh cãi túi bụi.

“Giao cổ phần của họ Tần cho người họ khác, chú có chết cũng không đồng ý!”

Tần Vũ Bạch cười nheo mắt nói: “Ý chú là, nếu là người một nhà, vậy thì không thành vấn đề?”

“Đúng vậy, nếu con cho người trong nhà, con muốn cho ai bọn chú cũng không quan tâm. Đằng này con cho một người ngoài, tất cả cha chú đều không thể đồng ý được.”

Những người còn lại cũng sôi nổi hùa theo.

Tần Vũ Bạch cười nói: “Nếu như vậy, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của mọi người.”

Vài ông chú còn đang tính hăng máu tranh cãi “hội đồng”, nhưng Tần Vũ Bạch lại nhượng bộ khiến bọn họ không kịp chuẩn bị, thoáng cái yên lặng cả bầy.

Tần Vũ Bạch nhìn xung quanh, ánh mắt thoáng dừng lại ở Kỷ Dao, tươi cười nói: “Tôi sẽ kết hôn với cậu ấy, vậy thì, cậu ấy không còn là người ngoài nữa.”

Tiếng ghế cọ xát với mặt sàn vang lên chói tai, Kỷ Văn Tung quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi: “Làm gì vậy?”

Hai tay Kỷ Dao đang nắm hai bên ghế, đúng là tư thế đang định đứng dậy.

Kỷ Văn Tung nói: “Đây không phải giáo đường, chớ nóng vội đứng lên la “tôi phản đối”, ngồi xuống ——”

Kỷ Dao không nhúc nhích, hắn không đứng dậy, cũng không ngồi xuống, tựa như bị đông cứng ở đâu đó.

Những lời này của Tần Vũ Bạch là một hòn đá làm mặt hồ dậy sóng, mọi người phía dưới nhao nhao bàn tán, Tần Vũ Bạch mặc kệ bọn họ, nói: “Tôi cho mọi người nửa tiếng thảo luận.” Hắn gật đầu với mọi người, đứng dậy rồi lập tức ra khỏi phòng họp, mọi người đều ngơ cả người.

Kỷ Dao cũng đứng lên, Kỷ Văn Tung nói: “Con đừng làm chuyện mất mặt nữa.”

Kỷ Dao dừng bước, hắn quay đầu lại, bình thản nói với cha mình: “Không phải sự tồn tại của con vẫn luôn là thứ khiến ba mất mặt sao?”

Tần Vũ Bạch ra khỏi phòng họp, trong lòng đã thấy chắc ăn, cầm điện thoại gọi cho Yến Song luôn. Lần gọi đầu tiên Yến Song tắt máy, Tần Vũ Bạch nhắn một tin “Có chuyện quan trọng”, rồi gọi lần thứ hai Yến Song mới nghe.

“Có gì nói nhanh, tôi phải tới thư viện ôn bài.”

“Chăm chỉ dữ vậy,” giọng Tần Vũ Bạch dịu dàng, “Lần trước anh và em đã nói muốn thêm tên em vào công ty, hôm nay em có rảnh tới công ty không? Phải ký nhiều giấy tờ lắm.”

Đầu dây bên kia yên lặng một lát, giọng hơi do dự, “Tần Vũ Bạch, anh nghiêm túc đấy à?”

“Đương nhiên rồi,” Tần Vũ Bạch cười sảng khoái, “Một phòng đầy người đang chờ em đó, xe đón em đang ở cửa sau của trường, nhanh ——”

Tham Khảo Thêm:  Chương 349: Cũng không biết bây giờ hắn ở đâu

Yến Song: Ôn bài thì để sau này ôn từ từ, tiền ơi, ba tới đây!

Cửa sau trường quả nhiên có xe đang chờ sẵn, Yến Song nghĩ thầm thế này là Tần Vũ Bạch đã dọn đường xong hết rồi. Còn cổ phần…… sau khi nhận cổ phần, y phải nghĩ cách chuyển chúng thành tiền mặt cho cô nhi viện.

Ai có thể nuốt trôi được cục thịt mỡ to thế này, ở thế giới này thì còn ai ngoài họ Kỷ nữa chứ.

Yến Song vừa nghĩ vừa cười, trong đầu đã đặt việc này vào thời điểm hoàn hảo nào đó.

Đỉnh quá, Tần trứng bự, mãi mãi là chuyên gia hỗ trợ cốt truyện!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, y sẽ ngại tàn ác với Tần Vũ Bạch lắm, đến khi gặp mặt, y nên nói năng khách sáo hơn một chút, thêm chữ “Xin” chẳng hạn.

1

Chiếc xe chạy băng băng tới Tần thị, để thuận tiện nên không lái vào bãi đỗ xe mà dừng luôn ở trên mặt đất. Yến Song xuống xe, vừa mới vào đại sảnh công ty, trợ lý đã bước ra từ thang máy chuyên dụng cho chủ tịch, “Yến……”

Trợ lý còn chưa nói xong một chữ đã bị ghim vào tường.

“Anh ta ở đâu?”

Trợ lý hoảng hồn nhìn người đàn ông mặt mũi ôn hòa nhưng khí thế tàn bạo trước mặt, lắp bắp nói: “Anh, anh trai, có gì từ từ nói chứ?”

“…… Anh Thịnh?”

Sau lưng vang lên một giọng nói do dự, đầu Thịnh Quang Minh ong ong, quay đầu nhìn thấy Yến Song đã được hắn đưa đến trường hồi sáng.

“Sao anh lại ở đây?” Yến Song nghi hoặc hỏi, thực ra trong lòng rất bình tĩnh, thế giới cổ lỗ sĩ chỗ nào chả có mấy tình tiết xàm.

Thịnh Quang Minh hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Yến Song ở đây, hắn vội vàng thả trợ lý ra trước, luống cuống nói, “Anh, anh, anh……”

Hắn “Anh” cả buổi vẫn chưa nói được, nhưng lại có một giọng nói khác vang lên. 

“Thịnh Quang Minh, tôi biết ngay anh sẽ đến trụ sở công ty chúng tôi làm loạn mà ——”

Người quản lý trung tâm thương mại nở một nụ cười biết trước tình huống, “Bảo vệ, đuổi người này ra ngoài.”

Giờ thì Yến Song nghi hoặc thật, đang diễn cái gì vậy?

“Đợi đã,” y đeo cặp tiến lên, nhìn thẳng về phía trợ lý, “Có chuyện gì vậy?”

Quản lý trung tâm thương mại chưa gặp Yến Song bao giờ, đang định vẫy tay lần nữa thì bị bảo vệ bên cạnh kéo tay áo lại.

“Sếp Tiền, đừng.”

Quản lý đang định nổi giận thì bảo vệ nói tiếp: “Cậu sinh viên kia từng cho chủ tịch Tần ăn một cái tát đó.”

1

Người phụ trách: “……”

Cậu sinh viên đứng đó, tuy mảnh khảnh nhưng lại đầy khí thế. Trợ lý thì đang diễn một màn tưởng tượng phi vật thực* – sàn nhà nóng bỏng chân, sắp nhảy dựng lên rồi.

*Gốc:无实物表演- Diễn xuất không vật thật – một trong những phương pháp đào tạo diễn viên. Trong giáo trình dạy kỹ thuật diễn xuất ở Việt Nam thì gọi đây là Đơn nguyên tưởng tượng (có hoặc không có vật thực). Diễn viên phải diễn như thật khi không có vật thể thật, phải tự tưởng tượng ra; hoặc có vật thể thật nhưng tưởng tượng thay thế (vd: cầm cây gỗ tưởng tượng là cây súng).

“Anh không nói,” Yến Song quay qua nhìn Thịnh Quang Minh, “Anh nói.”

Thịnh Quang Minh đã hoàn hồn, vội nói: “Anh tới xin việc.”

Yến Song: “……”

Người trung thực, đến nói dối cũng khó khăn.

Yến Song chuyển hướng sang người quản lý héo queo bên kia, “Vậy chú nói đi.”

Quản lý nghĩ thầm đây chính là người sau khi tát chủ tịch Tần một cái, còn vẫn được trợ lý Trương đối xử kính cẩn lễ phép, lập tức cũng chọn im miệng.

“Được rồi, không ai nói,” Yến Song cúi đầu, lẩm bẩm, “Vậy để tôi hỏi anh ta.”

“Yến thiếu gia ——” trợ lý quýnh lên, “Cậu đừng mà, chủ tịch Tần vẫn đang chờ cậu lên ký giấy tờ đó ạ, mấy việc cỏn con này đợi lát nữa nói sau nhé.”

Yến…… thiếu gia?

Thịnh Quang Minh hơi hoang mang.

“Vâng, em đang đi lên đấy thôi.” Yến Song thản nhiên nói, nhưng xét theo hiểu biết của trợ lý về sự tích của quý ngài đây, nếu cứ vậy để Yến Song lên đó, nóc nhà trên kia chắc sẽ bị y lật ngược mất.

Thấy trợ lý mặt nhăn mày nhó, Yến Song dịu giọng, “Anh yên tâm, nếu anh ta dám trách anh, em cho anh ta một bạt tai nữa.”

Trợ lý: “……” Đù, hóa ra lời đồn là thật!

Bệ hạ, đây thực sự là bệ hạ!

Trợ lý lập tức không ngại nữa, “Chuyện là thế này, hôm qua lúc chủ tịch Tần xem báo cáo, vô tình, thật sự là vô tình phát hiện……”

“Song Song,” Thịnh Quang Minh mở miệng ngắt lời, nghiêm túc nói với Yến Song, “Em có thể không nghe không?”

Yến Song quay lại nhìn hắn.

Vẻ mặt Thịnh Quang Minh cực kỳ nghiêm nghị, biểu cảm tha thiết, ánh mắt đầy van xin thành khẩn, hắn không muốn để Yến Song biết chuyện này.

Yến Song gật đầu, chưa để Thịnh Quang Minh kịp thở phào đã nói: “Không thể.”

Y liếc xéo Thịnh Quang Minh, “Anh bớt xen vào việc của em đi.”

Thịnh Quang Minh thấy y như vậy, tâm trạng lại thoải mái hơn nhiều.

Sự quan tâm của Yến Song với hắn là có hạn, nếu biết rồi, có lẽ cũng chỉ cười hắn vô dụng mà thôi.

Chuyện này hắn sẽ tự giải quyết, hắn không muốn liên lụy tới Yến Song.

Sau khi Yến Song nghe trợ lý nói xong, trầm mặc một lát rồi nói với Thịnh Quang Minh: “Giờ anh tính sao?”

Thịnh Quang Minh giật mình, “Anh…… anh định cãi lý với anh ta.”

Yến Song gật đầu, “Chuyện này anh có lý, đúng là có thể cãi lý với anh ta.”

Thịnh Quang Minh thấy thái độ y hoàn toàn không thèm để ý, hòn đã đè nặng trong lòng cũng rơi xuống, nở nụ cười nhàn nhạt, “Anh cũng thấy vụ này anh có lý, anh không sợ anh ta đâu.”

“Anh ta mới phải sợ anh,” Yến Song xốc ba lô, đi về phía thang máy, “Anh ta không đánh lại anh.”

Y vào thang máy, nói với Thịnh Quang Minh bên ngoài: “Đi lên cùng em đi.”

Thịnh Quang Minh còn đang do dự thì nghe Yến Song nói: “Vào đi, lằng nhà lằng nhằng, anh không thấy phiền à?”

Bị trách móc như thế, Thịnh Quang Minh chỉ có thể cắn răng bước vào thang máy.

Sau khi vào, trợ lý để ý sắc mặt của Yến Song, thấy vẻ mặt y vẫn bình thường thì mới lập tức thở phào, “Bệ…… Yến thiếu gia, chủ tịch Tần không để ý chuyện này lắm, anh ấy chỉ thuận miệng nói thôi.”

“Vâng, em biết,” Yến Song trả lời, “Cái tính anh ta vậy đó.”

Trợ lý chậm rãi mỉm cười, còn nịnh nọt một câu, “Cũng chỉ cậu trị được thôi.”

Yến Song không nói gì.

Thịnh Quang Minh ở bên cạnh yên lặng nghe, nghĩ thầm có lẽ quan hệ giữa Tần Vũ Bạch và Yến Song cực kỳ thân mật, nói chung là tuyệt đối không phải như lời y nói.

Hắn bắt đầu âm thầm hối hận trong lòng, sao không nhịn hai ngày nữa hẵng đến chứ? Lại còn phải chạm mặt Yến Song thế này.

Thanh máy đi lên rất nhanh, chỉ mấy chục giây, thang máy đã “Tinh” một tiếng mở ra.

Cửa thang máy vừa mở ra, Yến Song đã nhìn thấy Tần Vũ Bạch đang ôm một bó hoa hồng to đùng.

Nụ cười trên mặt Tần Vũ Bạch cứng đờ khi nhìn thấy Thịnh Quang Minh phía sau Yến Song, nhưng cũng một lát lại khôi phục bình thường, dịu dàng nói: “Song Song, em tới đúng lúc lắm, các chú bác đều đồng ý rồi, chỉ cần chúng ta kết hôn, em sẽ có thể sở hữu Tần thị cùng anh.”

Thịnh Quang Minh nghe đến đó, đã ước gì mình chưa từng đến đây.

Hóa ra là tình tiết người yêu nhau cuối cùng sẽ về với nhau, hắn ở đây làm gì?

Yến Song tiến lên, vươn tay nhận bó hoa hồng, cúi đầu ngửi rồi nói: “Nhẫn kim cương đâu?”

“Đây.”

Tần Vũ Bạch lấy một chiếc hộp lụa từ trong túi ra.

Yến Song không thèm nhìn đã nhận lấy, Tần Vũ Bạch lập tức lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Đồng thời Yến Song cảm thấy một cơn lạnh lẽo khó hiểu trong tòa nhà ấm áp.

Tiểu Kỷ, hóa ra cậu cũng ở đây.

Y ngước mắt lên, vẻ mặt đầy cảm động nhìn Tần Vũ Bạch, trong mắt có ít nhất ba phần chân thành. Y thực sự biết ơn Tần Vũ Bạch đã nỗ lực cho việc nghỉ hưu của y, tình nguyện làm công cụ kíc.h thích tinh thần của hai quả trứng ngoài kia. Còn nữa, đệch con mẹ nó cục xuyên sách, nhất định y sẽ không từ bỏ số tiền này đâu, chắc chắn y sẽ giành được nó!

“Tần Vũ Bạch,” Yến Song nở một nụ cười nhẹ nhàng rạng rỡ, “Tôi nhớ lại cả rồi.”

Đầu óc hắn vẫn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt Tần Vũ Bạch vẫn đang vui hết nấc, lại im bặt cứng đờ ở một điểm nào đó, giống như một đoạn phim câm hài hước.

Hoa hồng nện mạnh lên gương mặt điển trai mũi cao mắt sâu kia.

Cánh hoa hồng đỏ bay lả tả rồi rơi xuống.

Yến Song lễ phép nói: “Thưa anh Tần, xin anh cút được bao xa thì cút luôn đi, cảm ơn anh đã hợp tác.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.