Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 126: Bí ẩn



“Chồng ơi, em nhớ chồng chết đi được!”

Vừa vào phòng, Yến Song lập tức nắng lên, ôm chiếc eo gầy của Thích Phỉ Vân gặm tới gặm lui trên mặt hắn.

1

Thích Phỉ Vân bị y đẩy liên tục lui về phía sau, ngã xuống sô pha.

Yến Song nhanh nhẹn ném cặp sách xuống, bắt đầu c.ởi áo bông, trong áo bông còn có áo gi-lê, trong áo gi-lê còn có áo len. Y hừng hực cởi đến mức mặt cũng đỏ lên, cuối cùng còn lại một bộ đồ giữ nhiệt, thì bị Thích Phỉ Vân đẩy xuống.

1

“Đến đây đi, thầy Thích,” Yến Song dang tay dang chân, bày ra vẻ anh dũng hy sinh, “Chà đạp em tàn bạo đi nào.”

Dưới bụng bị cào nhẹ qua lớp lót giữ nhiệt, Yến Song cúi đầu, “?”

“Em mặc quần giữ nhiệt à?” Thích Phỉ Vân hứng thú hỏi.

Yến Song: “…… Mặc chứ.”

Lạnh thế này sao có thể không mặc quần giữ nhiệt chứ?! Y chỉ là một tổng thụ bình thường mà thôi, đâu có phải tra công phản nhân loại như bọn họ, mùa đông mà tủ quần áo không có gì khác ngoài áo bành tô với sơ mi.

Thích Phỉ Vân mỉm cười, từ tròng mắt xám khói lan tỏa khắp gương mặt, như thể mùa xuân chợt đến vậy.

Yến Song thì không cười nổi.

Không phải vì y mặc quần giữ nhiệt mà Thích Phỉ Vân héo luôn đó chứ?!

Không thể nào!

Y nhịn lâu ngày cực khổ như vậy, chỉ chờ ngày này hung hăng cày điểm cốt truyện.

Yến Song ôm cổ Thích Phỉ Vân, rượu mời không uống cũng chỉ có thể ép hắn uống rượu phạt, “Thích Phỉ Vân, anh biết điều thì c.ởi quần ra ngay, giao súng thì không giết, nếu không……” ánh mắt Yến Song lạnh lẽo lia xuống phía dưới, “Anh hiểu rồi đó.”

“Không hiểu.”

“Quần giữ nhiệt thì làm sao? Quần giữ nhiệt cũng có thể gợi cảm mà, anh chờ đấy, em đi lấy kéo cắt ra, làm cái quần giữ nhiệt quyến rũ đảm bảo anh nhìn có cảm giác liền……”

1

Miệng Yến Song bị chặn lại.

Hơi thở của Thích Phỉ Vân run lên mà truyền qua.

“Đừng nói nữa,” Thích Phỉ Vân mang ý cười nói, “Nói nữa là không có cảm giác thật đó.”

Yến Song: “……” Mé, rốt cuộc là ai đề cập tới quần giữ nhiệt trước chứ.

Hai người đại chiến một trận trên sô pha, Yến Song chảy rất nhiều mồ hôi, toàn thân trắng trắng hồng hồng treo trên người Thích Phỉ Vân, hai tay hắn vững vàng bế y về phòng ngủ.

Yến Song ngậm bờ môi của hắn, bám riết nói: “Giờ không có quần giữ nhiệt, không được nghỉ, không được kiếm cớ nói anh héo……” Y dừng một chút, vẻ mặt đầy ẩn ý nhìn Thích Phỉ Vân, “Thầy Thích, anh gạt em, rõ ràng anh rất có cảm giác với quần giữ nhiệt.”

Y vừa nhắc tới quần giữ nhiệt, người này nháy mắt lên lại liền.

“Không thì, em đi nhặt về mặc lại nhé?”

“Bốp ——”

Bị đánh……

Yến Song: Tuyệt vời, hôm nay đủ KPI rồi!

Chiếc giường lớn gọn gàng lại biến trở về tình trạng lộn xộn chăn không ra chăn ga không ra ga.

Yến Song rúc vào lòng Thích Phỉ Vân, vu.ốt ve vết sẹo trên bụng hắn, “Thầy Thích, còn đau không?”

Thích Phỉ Vân không giấu giếm, “Dạo này bận quá, cũng hơi hơi đau.”

Yến Song lại rất vừa lòng.

Vết thương này của Thích Phỉ Vân vừa vặn thỏa mãn điều kiện vận động cực hạn của họ.

Hy vọng Tiểu Kỷ và Thịnh Quang Minh còn lại cũng có thể phối hợp tốt như vậy.

“Nghĩ tới ai vậy?”

Thích Phỉ Vân bất chợt hỏi.

Yến Song đang xuất thần, nghe thấy Thích Phỉ Vân hỏi vậy thì quay mặt qua, đôi mắt đen láy chớp chớp, y cũng không giấu giếm, “Thịnh Quang Minh và Kỷ Dao.”

Đôi mắt trong veo, gương mặt thản nhiên.

Y nên thản nhiên, quan hệ giữa hắn và y, y có thể ngẩn người, có thể xuất thần nghĩ tới người đàn ông khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 154

Thích Phỉ Vân xoa mái tóc mềm mại của y, cúi đầu hôn trán y, “Người ở ngay cách vách, cần gì phải nghĩ.”

Yến Song ngẩng mặt lên cho hắn hôn, nhẹ nhàng nói: “Nhưng hiện tại anh ở bên cạnh em mà.”

Đôi môi đỏ ướt át mềm mại, vừa hôn là khiến người mê muội.

Một tay Yến Song ôm vai Thích Phỉ Vân, hôn hắn đến hoàn toàn quên mình, hơi thở giao hòa, chóp mũi cao thẳng cọ lên nhau, cái ôm càng ngày càng chặt, căn phòng đã lạnh xuống lại dần nóng lên.

Thích Phỉ Vân cũng không ngờ cả ngày nghỉ của mình đều trải qua trên giường.

Quá phóng túng, quá mất tiết chế, cũng quá điên cuồng.

Nhưng Yến Song lại có loại ma lực đó, kéo hắn sa xuống, rồi lại như nhấc hắn bay lên.

2

Mãi cho đến khi sắc trời dần tối, cửa sổ sát đất nhuốm màu màn đêm, Yến Song giơ chân, nằm sấp ăn bít tết. Cái người nói ăn trên giường sẽ làm bẩn giường, giờ trải khăn lấy dao nĩa, rót cho y một ly vang đỏ dâng cho y tận hưởng.

Thích Phỉ Vân ngồi trên ghế dài bên cạnh, đang cúi đầu lật đọc một quyển sách, bên tai có tiếng dao nĩa và tiếng ngâm nga nhẹ nhàng. 

Trong phòng tràn ngập mùi hương  —— đồ ăn, và cả người.

Thích Phỉ Vân rất vui vẻ vì khoảnh khắc hắn có được lúc này.

Có lẽ niềm vui này sẽ kết thúc nhanh thôi, nhưng nếu con người có thể không tham lam, chỉ an tâm hưởng thụ hiện tại, vậy thì đó chính là niềm hạnh phúc yên bình nhất.

2

Có người hạnh phúc, thì sẽ có người mất mát.

Thịnh Quang Minh biết Yến Song luôn nhớ tới Thích Phỉ Vân, ngày nào Yến Song cũng nhắc mãi về Thích Phỉ Vân rất nhiều lần, oán trách hắn ta bộn bề công việc, có đôi khi hắn suýt nữa thốt ra “Nhưng em còn có anh này”.

Hắn không nói nên lời.

Cho dù là Kỷ Dao mà Yến Song thích, hay là Thích Phỉ Vân mà Yến Song mê mẩn thân thể, hắn đều hoàn toàn khác với họ.

Thịnh Quang Minh đứng trước gương phòng tắm, dùng cánh tay lau đi hơi nước trên gương.

Thân là một trai thẳng không quan tâm nhiều đến ngoại hình, ngần ấy năm trời, đây là lần đầu tiên Thịnh Quang Minh tỉ mỉ đánh giá ngoại hình của mình.

Càng nhìn càng không vừa mắt.

Bọt nước chậm rãi chảy xuống từ bả vai, Thịnh Quang Minh chợt nhớ tới chủ tịch liên đoàn quyền anh nói có người muốn liếm mồ hôi trên ngực hắn…… Gớm chết, ai thèm liế.m ngực đàn ông vừa hôi vừa cứng chứ?

Mái tóc đỏ mới nhuộm nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt, hắn chải ngược buộc ra sau cho khuất mắt đi. Thịnh Quang Minh mang vẻ mặt âm u đi làm bánh kem tối nay.

Hắn không chắc liệu Yến Song có sang ăn hay không, nhưng nếu hắn đã đồng ý làm cho Yến Song ăn mỗi ngày, thì nói được phải làm được.

“Ai cũng có thể thay đổi, nhưng anh thì không.”

Nhớ lại câu nói đó, Thịnh Quang Minh cảm giác lồ.ng ngực mình lại tràn đầy năng lượng.

Hắn sẽ không thay đổi.

Làm xong bánh kem, điện thoại của Thịnh Quang Minh vang lên, là số mà hắn đang đợi mấy ngày nay.

“Alo, anh Thịnh, chuyện anh bảo tôi tra thật sự là rất phức tạp, tốt nhất là chúng ta gặp mặt nói đi.”

Thịnh Quang Minh căng thẳng trong lòng, “Được, nói địa chỉ đi, tôi tới tìm anh.”

Thịnh Quang Minh cưỡi chiếc mô tô do quản lý mượn cho hắn, cấp tốc băng qua dòng xe cộ giữa giờ cao điểm, nhanh chóng đến nơi.

Tại một quán xiên nướng lề đường, người mà quản lý giới thiệu vẫy tay với hắn, “Ăn không?”

Thịnh Quang Minh tháo mũ bảo hiểm xuống, “Ăn rồi.”

“Cứ ăn thêm chút đi,” người nọ nhìn có vẻ lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, nhét một miếng xiên nấm hương vào miệng, bị cay đến xuýt xoa, “Câu chuyện này, phải vừa nghe vừa ăn mới thú vị.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1312

Thịnh Quang Minh hoàn toàn không có ý định đó, hắn kéo ghế nhựa ngồi xuống, nhíu mày nói: “Tôi không muốn ăn, anh nói thẳng đi.”

Từ lúc được giới thiệu thì người này đã biết Thịnh Quang Minh là một võ sĩ Quyền Anh giải nghệ, cũng không dám đùa nữa, nghiêm mặt nói: “Nhà họ Tần có nhận nuôi một đứa trẻ, nhưng không phải người anh nhắc tới. Đứa trẻ mà nhà họ nhận nuôi tên là Tần Khanh, cậu Tần Khanh này được họ Tần giấu kín như bưng, thông tin trước kia anh không biết đâu, khó tra cực kỳ.

“Kẻ có tiền cũng chú trọng quá, nhận nuôi một đứa trẻ có phải chuyện gì mất mặt đâu chứ, bưng bít kín mít thế để làm gì chẳng biết. May là anh em của tôi có chút quan hệ, tôi điều tra ra được, Tần Khanh được nhận nuôi từ cô nhi viện Thải Vân*.”

1

Thịnh Quang Minh cau mày, “Cho nên Yến Song không phải đứa trẻ mà họ Tần nhận nuôi à?”

“Đương nhiên không phải rồi ——”

Người nọ uống một ngụm bia bia, vung tay lên nói: “Anh Thịnh anh đừng có ngắt lời, chuyện này thật sự phức tạp lắm, anh cứ từ từ nghe tôi nói.”

Thịnh Quang Minh nghe anh ta nói “phức tạp”, trong lòng cũng phức tạp theo.

Bỗng nhiên hắn hơi sợ hãi, sợ anh ta tra ra Yến Song còn khốn khổ hơn tưởng tượng của hắn.

“Yến Song mà anh bảo tôi tra, cậu ấy xuất thân từ cô nhi viện Ngôi Sao, số cậu ấy không tốt như cậu Tần Khanh kia, bị một con nghiện cờ bạc tên Yến Quốc Phú nhận nuôi……”

Ấn đường Thịnh Quang Minh bỗng nhíu chặt.

Một hình ảnh chợt lóe qua trong đầu.

Khi Yến Song nghe tin con trai ông chủ tiệm bánh nợ cờ bạc bỏ trốn, y cầm nửa chiếc bánh ngọt, nét mặt sa sầm.

“Dính vào bài bạc thì chẳng khác gì mai thúy, đều là cái động không đáy, kéo chết người. Sau khi tên khốn này kéo chết vợ mình, cũng không buông tha cho cậu con trai nuôi này.”

“Ông ta thiếu khoản nợ lớn, thẳng tay bán con nuôi đi luôn.”

“Chính là bán cho vị họ Tần kia —— đúng rồi, đây là tin tức tuyệt mật, không phải vấn đề tiền bạc, anh đừng làm lộ ra ngoài quá, vị họ Tần kia cũng không phải dễ chọc.”

Ánh mắt Thịnh Quang Minh đăm đăm, bàn tay cầm mũ bảo hiểm im lặng nắm chặt, hắn điềm tĩnh nói: “Ừm.”

“Anh nhờ tôi tra con nuôi của họ Tần và Yến Song, kết quả đương nhiên rõ ràng họ không phải cùng một người, nhưng từ đầu tôi tra cả hai người, tiếp tục tìm kiếm, phát hiện một điều rất kỳ lạ.”

“Chuyện gì kỳ lạ?” Thịnh Quang Minh quay mặt qua, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta.

Người nọ dừng một chút, nói: “Yến Song vốn dĩ cũng ở cô nhi viện Thải Vân.”

Thịnh Quang Minh sửng sốt.

“Thải Vân là một cô nhi viện địa phương nho nhỏ, sau khi tái cơ cấu, cô nhi viện này không còn nữa, mọi đứa trẻ ở đó đều được chuyển tới những cô nhi viện khác. Tần Khanh được họ Tần nhận nuôi trước khi tái cơ cấu một năm, Yến Song thì được đưa tới cô nhi viện Ngôi Sao.”

“Chuyện này vốn cũng không có gì, cùng một cô nhi viện không phải chuyện gì hiếm.”

“Nhưng chuyện kỳ lạ chính là, hồ sơ của Yến Song ở hai cô nhi viện không giống nhau.”

Người nọ lấy điện thoại ra đưa cho Thịnh Quang Minh xem.

Hồ sơ trong ảnh chụp đã ngả vàng, hơi bẩn, trên đó viết rất rõ ràng, Yến Song sinh ngày 3 tháng 4, lướt sang một hồ sơ khác lại biến thành ngày 16 tháng 1 mà lần trước Yến Song đã nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 315: Cảnh hoa đào

Thịnh Quang Minh vẫn nhớ rõ Yến Song nói đó là ngày y đến cô nhi viện, cũng không phải sinh nhật y, chính y cũng không biết sinh nhật của mình là ngày nào.

“Kỳ lạ đúng chứ?”

Đầu óc Thịnh Quang Minh có hơi mụ mị, bản năng nói cho hắn biết có lẽ trong chuyện này cất giấu một bí mật rất lớn, nhưng hắn không đoán được đó là gì.

Người nọ thấy hắn dại ra, vỗ bàn, hưng phấn nói: “Tôi nói cho anh biết, còn có chuyện kỳ lạ hơn nữa cơ!”

Thịnh Quang Minh lấy lại tinh thần, dùng ánh ra hiệu cho anh ta nói tiếp.

“Đứa con nuôi nhà họ Tần kia, Tần Khanh —— Đệch, tôi phải chậm lại, anh nghe cho kỹ nhé, người may mắn này mẹ nó cũng sinh ngày 3 tháng 4!”

Tim Thịnh Quang Minh đập nhanh, bờ môi khô khốc giật giật, nói: “Thế thì nói lên được gì đâu, người cùng ngày sinh có nhiều mà……”

“Không biết,” người nọ nói, “Nhưng anh không cảm thấy có quá nhiều sự trùng hợp sao?”

“Cùng một cô nhi viện, cùng một ngày sinh, nhưng tuổi lại có chênh lệch, hai đứa trẻ cách nhau ba tuổi…… Lúc anh bảo tôi tra, tôi còn tưởng cậu con nuôi họ Tần này với Yến Song là hai thân phận chẳng dính gì tới nhau, không ngờ càng tra lại càng nhiều trùng hợp,  tôi nói chứ trên đời không có nhiều trùng hợp tới vậy đâu, chắc chắn chỗ này có gì đó.”

“Gì cơ?” Thịnh Quang Minh hỏi theo bản năng.

Người nọ vẫn nói: “Không biết.”

Anh ta xua xua tay, nói: “Nhưng mà anh đừng nhờ tôi tra thêm nữa, tra nữa là động đến người ta rồi, dạo này Tần thị cũng không yên ổn lắm.”

Gió đêm thổi bay những sợi tóc đỏ lộ ra từ mũ bảo hiểm, Thịnh Quang Minh cưỡi mô tô phóng như điên trong bóng đêm. Hắn giải quyết được một phần nghi hoặc rồi lại nhận được nghi hoặc khác càng sâu hơn.

Yến Song, đúng thật là toàn thân tràn ngập bí ẩn……

Thịnh Quang Minh trở lại chung cư, ôm mũ bảo hiểm lên lầu, trong thang máy vẫn đang suy nghĩ hai thông tin cô nhi viện Thải Vân, ngày sinh 3 tháng 4.

Hắn hỏi người kia, liệu có bức hình nào của Tần Khanh không.

Người nọ uống một ngụm bia lớn, lắc đầu, “Tiểu thiếu gia họ Tần này thần bí lắm, đừng nói là ảnh chụp gần đây, ngay cả hồ sơ của cậu ta ở cô nhi viện cũng bị xóa sạch. Nếu không phải cậu ta mở một phòng triển lãm tranh, hằng năm đều tổ chức sinh nhật đấu giá từ thiện, thì ngay cả vụ sinh ngày 3 tháng 4 tôi cũng không tra được đâu. 

Cửa thang máy mở ra, Thịnh Quang Minh bước chân, đầu óc lại như vẫn để lại ở tiệm ăn lề đường kia.

Tần Khanh……

Yến Song……

Liệu có mối liên hệ nào giữa hai người này không?

“Tần Khanh và Yến Song?”

Người mới vừa nói chuyện tuyệt mật ở quán ăn lề đường, lúc này cung kính kể lại cho người khác những gì anh ta đã nói với Thịnh Quang Minh.

Xuất thân cùng một cô nhi viện, ngoại hình gần giống nhau…… hồ sơ của Tần Khanh, hắn nhớ rất rõ ràng —— không có bất cứ anh chị em nào.

Thú vị đấy.

Điếu thuốc rẻ tiền chưa hút hết rơi xuống cái cống hôi hám trong con ngõ nhỏ.

“Vất vả rồi, chuyện tôi làm hôm nay……”

“Anh yên tâm, tuyệt đối tôi sẽ không nói cho người thứ ba,” người nọ vỗ mạnh một cái lên ngực, “Nếu không nhờ có anh, giờ tôi vẫn còn ngồi xổm trong tù gánh tội cho tên khốn kia, ai nhẹ ai nặng, lòng tôi rất rõ ràng.”

“Cảm ơn.”

Bóng hình màu đen khẽ gật đầu với hắn, giày da sạch sẽ bước qua đất đá bẩn thỉu, xoay người đi ra khỏi hẻm nhỏ tối tăm.

“Anh Ngụy đi thong thả.”

+


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.