Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 134: Đắt đỏ



Yến Song cắn một miếng táo ngọt thanh, một tay đóng chiếc hộp lại rồi vứt lại vào túi, tiếp tục đi như không có chuyện gì.

Thứ đồ hoa lệ, quý giá, lại không thực dụng, không cần nói cũng biết là ai tặng.

Giữa hai người có tiền nhất trong năm tên tra công, những thứ Tần Vũ Bạch tặng như máy tính, nhà ở này kia, nhìn chung đều là thứ thiết thực trong cuộc sống.

Chỉ có Kỷ Dao, công tử cao quý không dính khói lửa phàm tục này mới có thể cố chấp muốn tặng y một trời tuyết.

Cái mà Tần Vũ Bạch gọi là “yêu” chung quy mang theo cân nhắc tính toán lợi và hại, hắn là người trưởng thành, tư duy không bao giờ thoát được vướng mắc lợi ích.

Mà Kỷ Dao không như vậy, từ trong xương cốt, hắn vẫn là thiếu niên như gió không màng tất cả đó.

Hắn có thể không nói lời nào, thậm chí đến tên cũng không để lại, cứ vậy vừa ra tay là tặng châu báu có giá trên trời.

Với hắn mà nói, có lẽ chỉ là muốn truyền đạt một lời từ biệt.

Tình yêu của hắn không màng phí tổn, cao sang đắt đỏ đến kinh người.

Muốn “Yến Song” không động lòng với người như vậy thật sự quá khó khăn.

Thiêu thân lao đầu vào lửa, không phải do thiêu thân quá ngu ngốc, mà là ngọn lửa kia thật sự quá nhiệt liệt, nóng rực, làm nó không nhịn được mà đâm đầu vào, xem ngọn lửa này sáng tới mức nào.

Nhà hàng Âu trang hoàng đơn giản lại ấm áp, không ngoại lệ, chủ nhà hàng lại là bạn của Thịnh Quang Minh, tới bàn chào hỏi hai người, Yến Song mỉm cười nhẹ, anh ta nói vài câu rồi đi tiếp đón những vị khách khác.

Thịnh Quang Minh động dao nĩa, nụ cười trên mặt chậm rãi nhạt đi, lộ ra vẻ quan tâm, “Sao vậy, không hợp khẩu vị à?”

Yến Song cúi đầu, múc một chút súp kem nấm, lắc nhẹ đầu.

Hôm nay y không có hứng thú lắm, Thịnh Quang Minh đã phát hiện từ lúc đến trường đón y rồi.

Vẻ mặt luôn uể oải, thất thần, như là có tâm sự.

Dáng vẻ này của y, Thịnh Quang Minh không cần đoán cũng biết là vì ai.

Cho dù biết điểm mấu chốt, lại vẫn không có chỗ mở đường.

Nếu nói nhiều, đến chính Thịnh Quang Minh còn cảm thấy mình thật dài dòng.

“Tối nay em muốn làm gì?” Thịnh Quang Minh hỏi, “Có muốn lại tới phòng tập thể hình đấm bốc không?”

Yến Song vẫn lắc đầu.

Cho dù Thịnh Quang Minh nỗ lực thay đổi bầu không khí như thế nào, Yến Song vẫn cứ không mặn không nhạt như vậy. Thịnh Quang Minh nói đến khô cả miệng, cũng chỉ đổi được một nụ cười như miễn cưỡng an ủi từ y, “Em không sao, chỉ hơi mệt chút thôi.”

Thịnh Quang Minh không đâm thủng lời nói dối của y, cũng cười theo.

Nhà hàng rất náo nhiệt, xung quanh đều là các cặp đôi và gia đình cùng nhau đi ăn, nói cười rôm rả, chỉ có một bàn của họ là không khí không hợp lý lắm.

“Em no rồi.”

Yến Song lau miệng.

Thịnh Quang Minh cũng chậm rãi buông dao nĩa xuống.

“Em muốn về trường.”

Yến Song buông giấy ăn, mỉm cười với hắn, vẻ mặt có chút mỏi mệt.

“Ok, anh đưa em về,” Thịnh Quang Minh như không có việc gì mà đứng dậy, hắn cầm áo khoác vắt trên ghế lên, “Trường em chắc là có sự kiện về Giáng Sinh nhỉ?” Khoé mắt liếc nhìn Yến Song, động tác chuẩn bị mặc áo của Thịnh Quang Minh dừng lại.

Sự bình tĩnh ngụy trang cả tối trên mặt Yến Song bị đánh vỡ, vẻ mặt lộ ra một chút đau đớn rõ ràng.

Thịnh Quang Minh lập tức nhận ra hắn nói sai rồi.

“Song Song……”

“Em không sao,” Yến Song phất tay, ánh mắt hơi lảng tránh, “Đi thôi.”

Suốt đoạn đường, Thịnh Quang Minh cũng không nói gì thêm.

Trong xe rất yên tĩnh, đang vang lên một bản nhạc nhẹ, Yến Song gần như ngồi lì trên ghế, cửa sổ mở một nửa, gió thổi tóc y đến rối loạn, mặt y không có chút biểu cảm nào, ánh trăng và bóng cây bên đường lướt qua trên mặt y.

Tham Khảo Thêm:  Chương 960

Thịnh Quang Minh không nói gì, không muốn quấy rầy y.

Con người vào lúc đau khổ, có đôi khi không muốn được an ủi, mà chỉ cần yên lặng làm bạn, tựa như tối hôm qua vậy, Yến Song cần một cái ôm ấm áp, chỉ thế thôi.

Thịnh Quang Minh dừng xe dưới một bóng cây vắng vẻ trước ký túc xá.

Lúc này vẫn chưa quá khuya, ký túc xá lại không nhiều phòng sáng đèn, ước chừng đều ra ngoài chơi lễ, ngay cả trường học cũng trở nên vắng vẻ hơn ngày thường. Trên đường đến đây, Thịnh Quang Minh chỉ thấy trang trí tưng bừng, lại không thấy cảnh tượng náo nhiệt trong tưởng tượng.

Sau khi xe dừng lại, Yến Song vẫn dựa trên ghế, giống như đang thất thần. Một con chim bay ra khỏi tán cây, khiến rất nhiều lá cây rơi xuống, y mới như là tỉnh mộng mà hoàn hồn, nhìn quanh một lúc rồi nói ra một câu dư thừa, “Tới rồi.”

Y cúi đầu, vẻ mặt vẫn như mộng du, khi duỗi tay tháo dây an toàn thì bàn tay bị nắm lấy.

Độ ấm cơ thể kéo y ra khỏi giấc mộng một chút.

“Có ổn không?”

Tay của Thịnh Quang Minh luôn ấm áp như vậy, hắn không sợ lạnh, luôn chỉ mặc áo thun kèm áo khoác, giống như nguồn nhiệt vĩnh cửu vậy.

“Không sao.”

Không biết đây đã là lần thứ mấy Yến Sống nói không sao trong đêm nay rồi.

Mang theo ý qua loa lấy lệ.

“Không sao” đương nhiên không phải thật sự “không sao”, chỉ là Yến Song cho rằng hắn không giải quyết được vấn đề, cho nên dứt khoát lười nói. Thịnh Quang Minh hiểu ra, lại càng không thể buông tay.

“Ngồi thêm một lát đi,” Thịnh Quang Minh nói, “Coi như ở với anh một tí.”

Yến Song nhìn hắn một cái, Thịnh Quang Minh mỉm cười với y, gương mặt ôn hoà kia bị che khuất một nửa bởi bóng cây dưới ánh trăng, lại có chút vẻ đẹp quỷ dị, “Không cần nghĩ gì hết, chỉ ngồi với anh thôi, được không?”

Hắn đang có ý đồ dùng cách của mình để lôi Yến Song ra khỏi đầm lầy mang tên “Kỷ Dao”.

Yến Song nhận tấm lòng của hắn.

Y vẫn dựa trên ghế xe, chỉ là tay trái đan tay với Thịnh Quang Minh.

Hai người lẳng lặng không ai nói gì.

“Thịnh Quang Minh.”

“Ừ?”

“Em nhớ cậu ấy.”

Hô hấp của Thịnh Quang Minh cứng lại, dừng một chút rồi chậm rãi nói: “Vậy thì nhớ đi,” hắn nắm tay Yến Song thật chặt, “Đừng nhớ lâu quá.”

“Em không khống chế được bản thân,” vẻ mặt Yến Song suy sụp, “Em không kiểm soát được nỗi nhớ cậu ấy.”

Thịnh Quang Minh tự nói với mình rằng Yến Song nói hết tâm sự cho hắn, điều này có nghĩa là hắn đã bước vào tim Yến Song, đây là chuyện tốt, nhưng hắn cũng không thể khống chế chính mình, trái tim vẫn không kiềm chế được mà chua xót.

“Ôm em đi.”

Thịnh Quang Minh trầm mặc một lát, cởi dây an toàn, hắn nghiêng người qua, một cánh tay ôm Yến Song, cái ôm như chuồn chuồn lướt nước.

Yến Song lại không thỏa mãn, y cũng tháo dây an toàn, một tay nắm chặt tay Thịnh Quang Minh, tay còn lại nắm lưng áo hắn.

Vải áo thun co giãn tốt, bị kéo một góc thì phần còn lại dính sát vài người, phác hoạ ra đường cong cơ bắp gần như hoàn hảo.

Ánh mắt Yến Song lại thay đổi.

“Anh Thịnh,” đôi môi hồng hào bị gió đêm càn quét trở nên hơi khô khốc, “Hình như em cấm dục rất lâu rồi.”

Thịnh Quang Minh căng thẳng, yết hầu lăn nhẹ.

Khoảng cách giữa hai người quá sát, hắn có thể nhìn rõ lông mi của Yến Song, từng cọng rũ xuống, phần đỉnh hơi cong lên, ánh sáng phát ra từ đó như mang theo móc câu vậy.

Hắn hơi lùi về sau, Yến Song nhận ra hành động của hắn, ánh mắt tối sầm lại, tay cũng buông ra, lập tức xoay người đẩy cửa xuống xe.

Tham Khảo Thêm:  Chương 319

Thịnh Quang Minh vội xuống xe cản người, “Yến Song ——”

Yến Song thẳng tay hất tay hắn ra.

Thịnh Quang Minh bám riết không tha mà kéo người lại, dù sao hắn cũng là tay quyền anh, muốn giữ chặt một Yến Song đương nhiên không có khó khăn gì. Yến Song bị hắn kéo tay lại, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn hắn, “Buông ra.”

“Yến Song, em nghe anh giải thích.”

Yến Song rất muốn nói một câu “Em không nghe” kinh điển, nhưng y nín lại, lẳng lặng nghe xem cái miệng này của Thịnh Quang Minh có thể nói ra lời gì.

“Anh không có ý gì khác,” Thịnh Quang Minh nhíu mày, tựa như không biết nên nói thế nào mới không khiến y giận, “Anh cảm thấy chúng ta vẫn chưa đến bước đó.”

Đôi mắt đen láy của Yến Song nhìn hắn chằm chằm, sau đó cười, toàn thân có vẻ rất thả lỏng, “Em biết rồi.”

Thịnh Quang Minh lại không yên tâm, “Em biết gì mà biết, đừng suy nghĩ bậy bạ, em đau khổ trong lòng, anh cũng không chịu được. Anh thấy em như vậy nhưng lại không làm được gì, không có cách nào khiến em vui vẻ, anh cảm thấy mình vô dụng lắm.”

Hắn nhiệt tình thổ lộ một phen, đổi lấy lại là lời nói lạnh nhạt của Yến Song: “Anh có thể dỗ em vui ở trên giường.”

“Làm như vậy, em thật sự sẽ vui à?” Thịnh Quang Minh hiếm có mà bốc hoả, “Vô cảm, đày đoạ chính mình như vậy, thật sự sẽ khiến em vui sướng, thật sự có thể khiến em quên cậu ta sao?”

“Yến Song, tại sao em không trân trọng bản thân hơn chứ?”

Sắc mặt Yến Song hoàn toàn đen xuống, y như thể bị chọc trúng nỗi lòng, ánh mắt bùng lên lửa giận, nghiến răng nói: “Buông ra ——”

Thịnh Quang Minh cũng trầm mặt, tay vẫn nắm chặt.

“Em đếm tới ba, anh còn không buông tay, em coi như không quen biết anh.”

Yến Song phát giận, toàn thân như mọc gai, sự cứng đầu ngang ngược lại nổi lên, y hung tợn mà đếm số. Chờ đến ba, Thịnh Quang Minh vẫn không buông ra. Không chờ Yến Song phát tác, hắn lập tức kéo tay y, cực dễ dàng lôi y về cạnh xe. Hắn kéo cửa sau xe ra rồi đẩy người vào.

“Anh làm gì ——”

Yến Song ngã lên ghế da mềm mại, khi tầm mắt quay cuồng, khuy quần đã bị hắn ngang ngược cởi ra.

“Thịnh Quang Minh ——” Yến Song phản ứng lại liền bắt đầu phản kháng, nhưng mà sức lực của Thịnh Quang Minh mạnh kinh người, chỉ cần một tay là có thể khống chế y chặt chẽ. Quần y trực tiếp bị lột xuống, Yến Song còn nghĩ má nó y còn mặc quần giữ nhiệt, cứ thế chửi ầm lên, “** má nó chứ anh buông em ra!”

Mông ăn một cái tát.

1

Cụ thể mạnh yếu thế nào, đúng là Yến Song không dám khẳng định.

Không có cảm giác đau, nhưng âm thanh lanh lảnh, da thịt nẩy lên như sóng cuộn, Yến Song run lên, giọng cũng nhỏ lại, “Anh đánh em……”

“Ừ đánh em đấy,” giọng điệu Thịnh Quang Minh tàn khốc, không còn chút ôn hoà bình thường nào, “Đúng, anh không quản được em, cũng không xứng quản em. Nhưng hôm nay anh cứ quản đấy, em mắng anh cũng được, coi như không quen anh cũng được. Có anh ở đây, anh không nhìn được em chà đạp chính mình như thế.

Yến Song nằm rạp lên ghế xe, ngực thở hổn hển, một lúc lâu sau mới ổn định nhịp thở. Y quay mặt lại, khóe mắt hồng hồng, “Nói đạo lý thì nói đạo lý, sao phải đánh người, nhà anh thích bạo hành à……”

Thịnh Quang Minh như núi sừng sững  chắn, nghe giọng Yến Song dịu xuống, thái độ cứng rắn cũng không khỏi hoà hoãn, tay thả lỏng ra, “Đánh đau à?”

Yến Song bò lên, đôi tay lót ở dưới mông, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Anh để em đánh thử một cái là biết.”

Thịnh Quang Minh thấy y có vẻ khôi phục một chút, trong lòng thở phào, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm nghị “Anh đánh em là anh không đúng, em đánh lại đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 23-24: Chương 23-24

Yến Song liếc hắn một cái, “Cả người anh đều là cơ bắp, em mà đánh anh, anh căn bản không hề đau.”

“Vậy em nói xem làm sao bây giờ.”

“Xoa chỗ bị đánh cho em đi.”

Thịnh Quang Minh lại đen mặt, “Anh thấy là đánh chưa đủ đau đâu.”

Cuối cùng, kết quả lôi kéo là Thịnh Quang Minh cõng Yến Song lên lầu.

Yến Song ghé lên lưng hắn, môi kề sát bên tai hắn thổi khí, “Thịnh Quang Minh, vừa rồi anh to gan ghê, dám đánh mông em.”

Thịnh Quang Minh không bận tâm mà để y nhéo tai, nói: “Trong lòng có đau đớn cũng không thể chà đạp thân thể của mình. Đừng dễ dàng mời gọi người em không thích. Đàn ông ở phương diện này đều là cầm thú, bọn họ sẽ không thương tiếc em, sẽ chỉ phá.t tiết dụ.c vọng trên người em. Kết quả là em sẽ càng đau khổ hơn thôi.”

Yến Song nghịch vành tai hắn, chợt nhào lên hôn lên nhĩ tiêm.

Bước chân Thịnh Quang Minh dừng lại, Yến Song nói: “Em muốn hôn thôi, không phải vì buồn lòng.”

Thịnh Quang Minh nâng y tiếp tục đi về phía trước, tới cửa ký túc xá thì thả y xuống. Hắn nhìn Yến Song, nói: “Chờ ngày nào đó em thật sự thích anh, em lại nói cho anh biết, anh sẽ phụng bồi.”

Thần sắc Yến Song lúng túng, “Vậy cả đời này anh cũng không đợi được đâu.” Y nói xong liền kéo cửa đi vào, nhanh như trốn chạy. Thịnh Quang Minh cũng vẫn bắt được vệt đỏ ửng vụt qua trên mặt Yến Song.

Hắn đứng ngoài cửa, cách cách cánh cửa mỏng, thấp giọng nói: “Anh sẽ chờ em, chờ đến khi em không thích cậu ta nữa.”

“Song Song, anh biết mình chưa đủ tốt để em quên cậu ta, nhưng anh sẽ cố gắng, chờ khi tim em trống rống, anh sẽ lấp đầy nó, làm em không nhớ nổi cậu ta nữa.”

Cách cánh cửa không cần nhìn thấy nhau, lời của Thịnh Quang Minh lưu loát hơn rất nhiều. Hắn ở ngoài cửa nhỏ giọng kể ra lời yêu thương, bên trong cánh cửa, trong ký túc xá tối đen, Yến Song đang bị người ta ép lên cửa, chóp mũi đều là mùi hương lạnh cổ điển tao nhã. Thân hình thon dài lại lưu loát trong bóng đêm đang bao phủ y, đôi mắt cao sang đắt đỏ mà cũng lạnh lẽo hơn đá quý kia khoá lấy y chặt chẽ.

2

Mùi hương lạnh lẽo đột nhiên tới gần, lời nói lạnh nhạt mỉa mai vang lên bên tai, “Anh ta cũng hết lòng hết dạ với cậu đấy.”

Cách một cánh cửa, phía sau là người moi móc trái tim chân thành nguyện cùng y đi qua năm tháng, trước mặt lại là quý công tử toả ra khí chất cao xa không thể với đã vứt bỏ y hết lần này tới lần khác.

Có lẽ Kỷ Dao từ bữa tiệc nào đó về đây, trước ngực hắn còn cài một đoá hồng trắng, toả ra hương thơm nhàn nhạt, một lát sau, cằm Yến Song bị nâng lên.

Đôi mắt kia lạnh nhạt nhìn y, có dò xét, căm ghét, đau đớn…… còn có sự say mê không vứt đi được.

“Song Song, anh thích em, thích hơn cả ngày hôm qua.”

Ngay giữa lời thông báo ngoài cửa, hơi thở lạnh lẽo xâm nhập khoang miệng y, lòng bàn tay nắm chặt âu phục, cánh hoa mềm mại bị bóp nát, vụn hoa rơi khỏi đầu ngón tay. Lưng Yến Song áp sát cửa, trong cái hôn càng ngày càng mạnh mẽ của người trước mặt, y không nhịn được mà đè mạnh lên cánh cửa mỏng giòn phía sau.

2

“Rầm ——”

Tiếng cơ thể va chạm cánh cửa vang lên thật lớn trong ký túc xá yên tĩnh.

“Song Song?” Thịnh Quang Minh ngoài cửa cảnh giác hỏi, “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

Yến Song ngẩng đầu nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp đẽ lạnh nhạt kia trong bóng đêm, yết hầu lăn lên lăn xuống, dưới cái nhìn chằm chằm từ trên cao xuống của Kỷ Dao, y chậm rãi mở miệng “…… Không sao.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.