Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 145: Biệt thự



Trước khi máy bay hạ cánh, Kỷ Dao khoác cho Yến Song một chiếc áo khoác dài gần tới mắt cá chân. Hắn ngồi xổm xuống kéo khóa cho y, còn y vẫn đứng đó dội cho hắn một gáo nước lạnh, “Rốt cuộc cậu đưa tôi đi đâu? Tôi muốn về.”

Khóa kéo một đường lên trên, kéo thẳng đến đoạn cao nhất, che đi nửa khuôn mặt của Yến Song.

Kỷ Dao cài cúc cổ áo cho y, lạnh nhạt nói: “Sau này tôi ở đâu thì cậu ở đó.”

“Dựa vào đâu chứ?”

Kỷ Dao không nói gì, lại đội thêm mũ cho y, cầm khăn quàng cổ quấn từng vòng kín mít, gần như chỉ còn lại một đôi mắt to chớp chớp.

“Cậu có thể chạy trốn thử xem.”

Yến Song: “……” Thằng nhóc này đúng là có khiếu hài hước.

Khi máy bay chính thức hạ cánh, Kỷ Dao cũng mặc áo khoác và đeo găng tay, lúc hắn định nắm tay Yến Song thì bị y tránh đi, Kỷ Dao lạnh lùng nhìn y, “Tay.”

Yến Song bị bọc kín như bưng, không thể nói nổi, ra sức hừ lạnh một tiếng rồi đút hai tay vào túi áo khoác, đôi mắt liếc một cái đầy mỉa mai.

“Đừng có làm mình làm mẩy.” Kỷ Dao thản nhiên nói.

Yến Song: “……”

Hợp lý, over hợp, chúa tể logic Kỷ Tiểu Dao.

Yến Song trợn trắng mắt nhìn hắn.

Kỷ Dao đi tới, nắm tay y rút ra khỏi túi, sau đó lại nhét vào túi mình.

Yến Song: “……”

Bệnh nặng lắm rồi, hết cứu, đề nghị đem đi hỏa táng luôn.

Khi cửa máy bay vừa mở ra, Kỷ Dao duỗi tay kéo mũ Yến Song xuống, thế là thứ duy nhất còn lộ ra là đôi mắt của y cũng bị che mất.

Yến Song ngọ nguậy một chút đã nghe Kỷ Dao lạnh nhạt nói: “Đừng lộn xộn, từ từ hẵng mở mắt.”

Yến Song nghĩ thầm y đã bị bọc thành quả bóng thế này còn lộn xộn kiểu gì được.

Mũ được kéo lên, Yến Song chậm rãi mở mắt ra, trước mắt y là một thế giới gần như thuần một màu trắng tinh.

Xa xa núi tuyết sừng sững, tầng mây thấp treo trên đỉnh, tuyết đọng trên đỉnh núi chói sáng dưới ánh mặt trời, Yến Song bị chói đến mức nhắm tịt mắt lại, Kỷ Dao đang nắm tay y bước tới phía trước, che tầm nhìn của y lại.

Xung quanh sân đáp hình tròn đậu vài chiếc xe việt dã, đám vệ sĩ mặc áo khoác vận động có vẻ đã đợi được một lúc rồi.

Kỷ Dao dẫn Yến Song lên chiếc xe ở giữa.

Nhiệt độ trong xe rất dễ chịu, Yến Song vừa ngồi vào đã cảm thấy đổ mồ hôi, Kỷ Dao ngồi vững rồi duỗi tay cởi khăn cho y.

Sau khi cởi hết khăn quàng, mũ, găng tay và áo khoác, Kỷ Dao liếc nhìn áo vest trên người y, hừ lạnh một tiếng rồi duỗi tay cởi khuy.

Yến Song được cởi hết trang phục nặng nề quá mức xong, tìm về cảm giác linh hoạt của mình, y vươn tay túm bàn tay đang cởi khuy của Kỷ Dao. “Cậu làm gì thế?”

“Xấu.”

Yến Song: “……”

Châu chấu đá xe, một bé thụ yếu đuối như Yến Song căn bản không phải đối thủ của Kỷ Dao, hắn dễ dàng lột áo khoác ra, rồi liếc nhìn chiếc sơ mi trắng y đang mặc bên trong.

Yến Song thề là y nhìn thấy rõ ràng sự do dự trong mắt Kỷ Dao — do dự xem có nên cởi nốt áo sơ mi ra không.

Cuối cùng, Kỷ Dao vẫn từ bỏ, hắn kéo khóa áo khoác vận động của mình, lưu loát cởi ra, sau đó cởi khuy áo bành tô rồi ném thẳng lên đầu gối Yến Song, “Mặc vào.”

Yến Song: “…… Không mặc.”

Vì thế Kỷ Dao mặc cho y.

Yến Song tròng chiếc áo to rộng của hắn lên, mùi hương lạnh lẽo đặc trưng của Kỷ Dao mơ hồ quanh quẩn bên người. Y nhíu mày, không khách khí nói: “Khó ngửi.”

Kỷ Dao liếc mắt nhìn y, “Cậu nói gì cơ?”

“Có mùi của cậu,” Yến Song lạnh nhạt nói, “Khó ngửi chết đi được.”

Sau đó Yến Song lại bị hôn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: Chương 1:

Xe việt dã đi trên con đường tuyết đọng, thật sự xóc lên xóc xuống, Yến Song bị Kỷ Dao hôn đến lắc lư trái phải, có lần bị đụng răng, rên lên một tiếng.

Kỷ Dao kết thúc nụ hôn này, nhổm dậy ấn nút liên lạc, “Lái vững chút.”

“Xin lỗi thiếu gia, đường sá ở đây quá tệ.”

Kỷ Dao buông tay, ngồi thẳng dậy bế người vẫn đang che miệng lên, trực tiếp ôm vào trong lòng. Yến Song đang định giãy giụa thì đã bị vỗ nhẹ lên eo, “Lại định làm mình làm mẩy à?”

Yến Song tức giận trừng mắt, “Rốt cuộc ai mới làm mình làm mẩy hả?”

Ánh mắt Kỷ Dao lạnh nhạt, “Cậu.”

“Cậu nực cười thật đấy,” Yến Song duỗi tay định cào mặt hắn nhưng bị Kỷ Dao giữ lại, hắn hơi nâng mặt lên, “Cậu ở chung với tay quyền anh kia là học được cách dùng bạo lực à?”

Yến Song cười lạnh một tiếng, “Đúng vậy, tôi còn học được cách làm mình làm mẩy từ cậu đó.”

“Cậu thừa nhận rồi,” Kỷ Dao nhàn nhạt nói, “Cậu đang làm mình làm mẩy.”

Yến Song: “……”

“Tôi còn nói câu nào với cậu nữa thì tôi là chó!”

Bên trong xe bỗng nhiên yên tĩnh lại, Yến Song ngồi xụ mặt trên đùi Kỷ Dao không hé răng. Lại một cú xóc nảy nữa, cả người y nảy lên trên, đỉnh đầu cứ thế bị đụng, nhưng không phải đụng nóc xe, mà là một lòng bàn tay mềm mại lót đệm cho y.

Yến Song nhìn Kỷ Dao, vẻ mặt Kỷ Dao bình tĩnh không gợn sóng, một tay ôm eo Yến Song, một tay dán trên nóc xe, phòng ngừa Yến Song bị đụng vào.

Yến Song mím môi, hừ mạnh một tiếng rồi quay mặt đi, nhìn tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ.

Kỷ Dao thật sự có chút bản lĩnh, vậy mà có thể lên kế hoạch cho cuộc trốn chạy cá nhân thế này ngay dưới mí mắt Kỷ Văn Tung. Nhìn máy bay và sự chuẩn bị ở đây, rõ ràng Kỷ dao đã bắt đầu lập kế hoạch cho hành động này từ lâu rồi.

Sau khi nhiệt độ trong xe tăng lên, Yến Song dần cảm thấy hơi oi bức, mặt ửng hồng lên. Vòng tay ôm eo y thả lỏng ra, vươn tay lấy một chai nước từ chiếc tủ bên cạnh, “Uống nước đi.”

Yến Song liếc mắt trừng hắn một cái.

“Uống nước đi,” Kỷ Dao lặp lại một lần, “Hay là muốn tôi đút cho cậu?”

Yến Song lại trừng hắn cái nữa, cầm lấy uống một ngụm, sau khi làn nước mát lạnh đi xuống quả nhiên dễ chịu hơn nhiều. Y nắm chặt chai nước, một lát sau, hơi không được tự nhiên mà đưa lại cho Kỷ Dao.

Kỷ Dao không nhận, ánh mắt tập trung vào bàn tay đang cầm chai của Yến Song. Hắn kéo tay y, hôn một cái lên mu bàn tay.

Lại là một nụ hôn lạnh lẽo, Yến Song lập tức thu tay lại, tiếp tục dùng ánh mắt sỉ nhục Tiểu Kỷ.

Kỷ Dao đối diện với ánh mắt y, nói: “Tôi không yếu ớt như cậu.”

Bây giờ Yến Song chỉ muốn vặn nắp chai ra, dội nước lạnh thấu tim lên tên đẹp trai không biết nói chuyện này.

Kỷ Dao nhìn y tức giận đến mức mặt đỏ bừng, khẽ cười, nụ cười trên khóe miệng như đóa phù dung sớm nở tối tàn, càng giống ảo giác của Yến Song hơn.

Chiếc xe chạy hơn một tiếng đồng hồ, khung cảnh ngoài cửa xe cuối cùng cũng có thay đổi, rừng cây rậm rạp lọt vào tầm mắt của Yến Song.

Tiếp tục chạy nửa tiếng nữa, tầm nhìn càng rộng mở khoáng đạt hơn.

Bên trong rừng cây, làn khói trắng từ suối nước nóng bốc lên lượn lờ uyển chuyển, một căn biệt thự màu trắng nhỏ nhắn trang nhã nằm trong rừng như một bông tuyết nhẹ nhàng.

Xe dừng lại ở cửa, Kỷ Dao xuống xe, ôm bả vai Yến Song nhanh chóng đưa người vào trong nhà.

Tuy rằng xuống xe rồi lập tức vào cửa, nhưng Yến Song cũng thấy rất rõ ràng, bốn phía xung quanh biệt thự có ít nhất mấy chục người canh gác, các vệ sĩ tuần tra đều dắt theo chó Becgie màu lông sáng mượt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 91

Bên trong biệt thự lại yên tĩnh đến mức như không có người.

Kỷ Dao buông tay, cởi áo khoác của mình ra, nói với Yến Song đang tò mò nhìn khắp nơi: “Tôi đưa cậu về phòng.”

Yến Song quay mặt đi, lúc đang định nói thì nghẹn lại, lục lọi tìm điện thoại trong túi mà chẳng thấy gì cả.

Điện thoại ở trong túi quần y đã không cánh mà bay từ bao giờ rồi.

Yến Song khiếp sợ nhìn Kỷ Dao.

“Trên máy bay, lúc cậu ngủ,” vẻ mặt Kỷ Dao thản nhiên, “Tôi cất giúp cậu rồi.”

Yến Song giơ nắm tay lên, bị Kỷ Dao nắm lấy luôn, “Đi thôi, lên tắm rửa.”

Biệt thự có tổng cộng ba tầng, Yến Song bị Kỷ Dao nửa kéo nửa dắt tới tầng 3. Kỷ Dao mở căn phòng ngoài cùng ra rồi đẩy người vào. Yến Song vừa vào phòng đã thấy trông quen mắt đến khó hiểu.

“Có nhớ không?”

Yến Song quay đầu lại, vẻ mặt cảnh giác.

Kỷ Dao dắt tay y tới bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra, Yến Song nhìn thấy ngoài cửa sổ có bể bơi nước nóng, bên cạnh bể còn có một chiếc xích đu.

Giống y như đúc căn phòng họ ở trong khách sạn ở Thụy Sĩ.

Khi Yến Song đang nhìn bên ngoài, Kỷ Dao đã ôm lấy y từ đằng sau, một tay chỉ ra chiếc xích đu ngoài cửa sổ: “Cậu ngồi trên xích đu chủ động hôn tôi, còn nhớ không?”

Yến Song: “……” Đúng đúng đúng, nhớ hết rồi, nhớ tới đánh vỡ đầu chó của cậu.

“Không nói gì nghĩa là thừa nhận.”

Yến Song nghiến răng, “…… Đệt.”

Kỷ Dao nhìn chằm chằm đôi bờ môi mỏng mím lại không cam lòng của y, duỗi tay bóp chặt mặt y, cúi đầu hôn xuống, “Chó con.”

“Mẹ nó cậu mới là chó ấy.”

“Học ai mà tục tĩu vậy.”

“Từ bồ đó.”

“Không phải chồng cậu à?”

Yến Song: “…… Ngu ngốc.”

“Không cho nói tục,” Kỷ Dao trực tiếp bịt kín miệng Yến Song, cúi đầu áp trán lên trán y, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của y, “Học theo tôi đi.”

Yến Song: “……” Hài hước, quá hài hước.

Quần áo của Yến Song đã được chuẩn bị trong phòng tắm từ trước, từ trong ra ngoài đều đầy đủ, kích cỡ cũng khá vừa vặn, vừa sờ đã biết là hàng đặt may thủ công. Điều này lại một lần nữa khẳng định suy đoán của Yến Song — Kỷ Dao đã lên kế hoạch từ rất lâu.

Tiểu Kỷ quả nhiên không làm y thất vọng.

Y quá sáng suốt khi xin nghỉ trước nửa học kỳ mà.

Vốn dĩ nhân vật Kỷ Dao trong sách cũng có giai đoạn trưởng thành, cụ thể là sau cốt truyện lấy thận, Kỷ Văn Tung không nhìn nổi hắn điên cuồng vậy nữa nên ra tay cản trở hắn. Mãi cho đến đoạn Yến Song ở bên Thịnh Quang Minh, Kỷ Dao mới thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Kỷ Văn Tung, lập liên minh cặn bã với Tần Vũ Bạch. Hai người cùng nhau đi phá cuộc hôn nhân của Yến Song và Thịnh Quang Minh.

Cốt truyện thì vẫn như cũ, chẳng qua Yến Song đã giúp những nhân vật này thay đổi trình tự, nhân tiện thì đẩy nhanh quá trình.

Hiệu quả thực sự khá tốt.

Yến Song sung sướng ngâm tắm trong nước.

Bây giờ cũng chỉ còn lại tuyến của Kỷ Dao và kết cục.

Trong  thiết lập ban đầu, Kỷ dao là người Yến Song thật lòng yêu nhất, tuyến tình cảm giữa hai người cũng khá phức tạp, tràn ngập yêu hận đan xen tới lui, đến đoạn sau thì cực kỳ chậm. Nhưng dựa theo định luật vàng cốt truyện không thể miêu tả thúc đẩy tuyến tình cảm, Yến Song tin rằng nhất định mình có thể “thu phục” Kỷ Dao ở đây!

Đến lúc đó thì không cần phối hợp diễn kịch tình yêu thanh xuân đau khổ với Tiểu Kỷ nữa, Amen.

Tắm rửa xong, Yến Song mặc bộ quần áo ở nhà mềm mại thoải mái, đi ra ngoài xem mấy căn phòng khác trên tầng 3.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Phòng xem phim, phòng thay đồ, phòng trò chơi, không còn phòng nào để ở.

Yến Song sờ sờ cằm, hiểu rồi, Tiểu Kỷ tính ngủ phòng y! Y đồng ý!

Yến Song đi xuống cầu thang, vừa xuống tới cầu thang tầng 1 thì nhìn thấy Kỷ Dao.

Kỷ Dao đang ngồi trước lò sưởi âm tường, tay áo sơ mi xắn lên một nửa, lộ ra cánh tay trắng trẻo mà rắn chắc, bóng lửa nhảy lên làm nổi bật khuôn mặt dường như đã trưởng thành lên rất nhiều của hắn. Hắn đang lật một trang tài liệu, động tác dừng một chút, sau đó hơi ngẩng mặt lên.

Trong khoảng trống giữa cầu thang xoay tròn, khi ánh mắt lạnh lùng chạm phải ánh mắt của Yến Song thì hơi lóe lên một chút.

Yến Song đứng bất động trên cầu thang, hắn cũng ngồi yên lặng trên ghế dựa mà không nói gì.

Hai người im lặng đối diện rất lâu, Kỷ Dao cúi mặt xuống trước, tùy tay ném bỏ tập tài liệu sang một bên, hắn đứng dậy đi về phía cầu thang, bước lên từng bậc, đến khi tới một bậc phía dưới Yến Song.

Yến Song một tay vịn lan can, hơi nâng cằm, kéo giãn khoảng cách với hắn một chút.

Kỷ Dao nhìn y một cái, sau đó cúi người, vươn tay trực tiếp bế ngang y lên.

Yến Song nằm trong lòng hắn, vươn tay túm lấy áo sơ mi của hắn, hơi trừng mắt lên, “Cậu làm gì đó?”

“Đi xuống ăn cơm.”

“Tôi có chân, tự đi được!”

“Thế à,” Kỷ Dao bước từng bước vững chắc bế hắn xuống lầu, “Tôi tưởng cậu đứng yên ở đó là chờ tôi bế xuống.” 

Yến Song: “……” Đúng đúng đúng, quá đúng.

Biệt thự nhìn thì không một bóng người, nhưng khi hai người vừa ngồi vào bàn cơm thì có một người hầu không biết từ đâu xuất hiện, bưng những món ăn rõ ràng là vừa mới chuẩn bị lên bàn.

“Rốt cuộc đây là đâu?” Yến Song không nhịn được mà hỏi, “Rồi cậu dẫn tôi đến đây để làm gì?”

Kỷ Dao thong thả ung dung lấy khăn ấm lau tay, tới mí mắt cũng không nâng lên, “Ăn cơm trước đã.”

“Cậu không nói thì tôi tuyệt thực.”

Kỷ Dao nhìn lên, ánh mắt sắc bén rét lạnh, “Cậu nói cái gì?”

Yến Song cười lạnh một tiếng, “Tôi nói tôi muốn tuyệt thực.”

Không khí xung quanh dường như giảm đi mấy độ.

Bít tết nóng hổi đã được bày lên bàn.

Hai người đọ mắt với nhau, nhưng Kỷ Dao lại tránh đi trước, hắn cúi đầu tiếp tục lau tay, “Được thôi.”

Yến Song giật mình, rồi nghe hắn tiếp tục nói: “Phương tiện cứu hộ ở đây rất đầy đủ, ngoại trừ tuyệt thực, cậu cũng có thể cân nhắc cắt cổ tay hoặc nhảy lầu, cả hai đều đáng thử một lần.”

Yến Song: “……”

Chuẩn bị có hơi chu đáo quá rồi đó!

Kỷ Dao lau tay, vẫy tay lại cầm thêm một chiếc khăn ấm nữa, nghiêng người về phía Yến Song, nắm lấy tay y rồi cẩn thận lau tay giúp. Yến Song rụt tay lại mà không được, vẫn bị Kỷ Dao nắm chặt như cũ, khăn lông ấm áp chậm rãi chà lau lòng bàn tay.

“Đừng dùng bản thân uy hiếp tôi,” giọng điệu Kỷ Dao lạnh nhạt, “Cậu không quan trọng như cậu nghĩ đâu.”

5

Hắn lau xong một tay cho Yến Song rồi cầm lấy bên còn lại, Yến Song đứng dậy rời đi, nhưng đã bị Kỷ Dao ôm lại, ấn ngồi xuống đùi hắn.

Yến Song cúi đầu cắn cổ tay hắn một lần nữa.

Kỷ Dao lại như hoàn toàn không biết mà nắm bên tay còn lại cẩn thận lau chùi, sau khi lau xong thì bế y lên, đặt trở về chỗ ngồi.

Yến Song cắn riết cổ tay hắn không buông.

Qua kẽ răng, máu chảy xuống cổ tay trắng trẻo của hắn.

Kỷ Dao liếc nhìn, vươn tay nắm cổ áo Yến Song, “Ăn cơm trước đi, ăn xong cho cậu cắn sau.” Yến Song không nghe, Kỷ Dao nhéo vành tai y, giọng điệu vậy mà mang theo ý cười dịu dàng, “…… Chó con.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.