Lâm Phong đã hỏi hết những người xung quanh, nhưng họ đều nói rằng họ không biết.
Bọn họ chỉ đành tiếp tục đứng run rầy trong hành lang lạnh lẽo như thế này, nhà họ Tô không chịu gặp họ, họ cảm thấy như đang bị dày vò.
Lâm lão phu nhân là người đầu tiên đánh bài chuồn: “Tôi đi xem Thấm Tâm …”
Mục Thấm Tâm cũng ở bệnh viện này, nhưng nằm ở tòa nhà của khoa phụ sản.
Lâm Phong và Lâm lão gia cũng không chịu nổi nữa, nhưng cũng không dám rời đi, chỉ đành cắn răng tiếp tục chịu đựng.
Trong lòng thì không ngừng oán trách nhà họ Tô, nhưng họ không biết được rằng đây chỉ là bắt đầu mà thôi!
**
Trong phòng, Túc Bảo chỉ nghe thấy tiếng máy bíp bíp vang lên bên tai, dường như còn nghe thấy cả tiếng người đang nói chuyện, nhưng rất mơ hồ.
Nhưng, có một giọng bé nghe được rất rõ ràng
(Túc Bảo, tiểu Túc Bảo…!Này, cặp sách nhỏ! ]
[Mau tỉnh dậy đi nào? Con còn không mau tỉnh dậy thì ta sẽ…]
Giọng nói cứ ong ong bên tai, Túc Bảo cảm giác như có đàn ong nhỏ đang ve vẩy bên tai, có chút ồn ào.
Rốt cuộc là ai đang nói chuyện?
Lông mi Túc Bảo run lên, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là bức tường trắng như tuyết.
Xung quanh giường còn có một nhóm người đang vây quanh, bé mím môi, cẩn thận nhìn xung quanh.
Tô Ý Thâm kích động nhất, là người đầu tiên lên tiếng: “Túc Bảo, con tỉnh rồi! Cậu là cậu út của con…”
Những người còn lại của Tô gia đều không dám thở mạnh, hồi hộp nhìn Túc Bảo.
Đầu óc Tiểu Túc Bảo không hiểu ra sao: “Cậu út?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của bé không thể hiện ra được bất kỳ biểu cảm nào, trông thật vô hồn, giống như một con búp bê bằng sứ dễ vỡ.
Tiếng “cậu út” phát ra lại càng giống như đang đọc một từ đơn vậy, một chút cảm xúc dư thừa cũng không có.
Khóe miệng Tô lão gia mím lại thành một đường thẳng, Tiểu Túc Bảo rất gầy, gầy đến nỗi bé nằm trên giường bệnh càng khiến cho chiếc giường rộng rãi hơn.
Ai nhìn vào đều cảm thấy đau lòng đến nghẹt thở.
Tô Ý Thâm cố gắng thả chậm lại, nhẹ giọng nói: “Túc Bảo, cậu là anh trai út của mẹ con, tên là Tô Ý Thâm, trước đây con còn gọi điện thoại cho cậu, con còn nhớ không?”
Túc Bảo run rẩy, thật lâu sau mới khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Bé nhớ…
Bé có gọi cho cậu út của mình.
Nhưng bọn họ không ai để ý đến bé, không ai trả lời bé.
Họ không thích bé sao?
“Người…!Mọi người tới đón con sao?” Túc Bảo yếu ớt hỏi.
Mấy người đàn ông to lớn trước giường bệnh gật đầu lia lịa, Tô Nhạc Phi nói: “Túc Bảo, cậu là cậu ba của con nè, chúng ta đều đến để đón con về nhà.”
Cổ họng của Tô lão gia như bị chặn lại, ông hít một hơi thật sâu mới nói ” Đúng vậy, đón Túc Bảo về nhà, sau này không ai có thể bắt nạt con được nữa, ai bắt nạt con, ông ngoại sẽ không đội trời chung với người đó.”
Túc Bảo đảo mắt nhìn xung quanh.
“Về nhà?
Túc Bảo không rõ, sau khi đưa bé về nhà, bọn họ có bỏ rơi bé hay không?
Họ sẽ đánh bé, sẽ không cho bé ăn sao?
Thấy Tiểu Túc Bảo im lặng, đám đàn ông nhà họ Tô lòng nóng như lửa đốt.
Không ai trong số họ có một chút kinh nghiệm nào trong việc nuôi dạy trẻ cả, cuối cùng tất cả ánh nhìn đều đổ dồn vào Tô Nhấn Trần và Tô Cẩm Mặc.
Lão đại Tô Nhấn Trần, 40 tuổi đã có hai người con, lão nhị Tô Tử Lâm 38 tuổi cũng đã có hai người con.
Nhưng Tô Nhấn Trần lại không biết dỗ trẻ con, do dự hỏi: “Túc Bảo đang lo lắng cái gì?”
Thanh âm của anh vẫn lạnh như băng, đám anh em vừa nghe thế liền quay đầu trừng mắt nhìn anh ta.
Tô Tử Lâm họ khan một tiếng, anh vốn dĩ cũng là người kiệm lời, nửa ngày cũng rặn ra được một câu hoàn chỉnh, sốt ruột đến mức đi lòng vòng.
Tô Ý Thâm thấy vậy đành hít thật sâu, anh ghé sát vào giường bệnh, âu yếm xoa đầu Túc Bảo, giọng điệu ấm áp nói: “Túc Bảo, nói cho cậu út nghe Túc Bảo tên thật là gì?”
( *ở đây theo mình thì ý muốn hỏi
là Túc Bảo là con gái Lâm gia thì tên bé nên là Lâm gì gì đó á.)
Túc Bảo nhìn chằm chằm lên trần nhà, im lặng một hồi lâu mới nói:
“Túc Bảo không có tên, Túc Bảo là Túc Bảo.”
Ba từng nói rằng ông lười không muốn đặt tên cho bé, đợi dì sinh em trai ra rồi tính tiếp.
.
Vậy nên, bé không có tên, Túc Bảo là tên mà mẹ đặt cho bé.
Trái tim của Tô Dịch Thần nhói lên, một đứa trẻ thậm chí ngay cả tên cũng không có, rốt cuộc đã phải sống như thế nào ở Lâm gia.
Anh ta âm thầm đè nén lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy Túc Bảo nói cho cậu út nghe, Túc Bảo rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?”
Túc Bảo thu hồi tầm mắt nhìn trên trần nhà, có chút khó khăn quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, người tự xưng mình là cậu út.
Ngày hôm đó, thế giới của bé như bị đóng băng trong bóng tối, nhưng người trước mặt này đã phá vỡ bóng tối đó như một tia sáng chiệu rọi màn đêm.
Túc Bảo mím môi, hỏi: “Cậu út, về nhà…!Túc Bảo có cơm ăn không?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt.
Về nhà…!Có cơm ăn không?
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Túc Bảo lại thấp giọng hỏi: “Mọi người có đánh con không?” Chỉ với mấy câu ngắn ngủi nhưng
lại khiến Tô lão gia đau lòng đến xém chút nữa rơi lệ.
Thì ra bé con đang lo sợ, sợ không có cơm ăn, còn sợ bị đánh….
Rốt cuộc ở Lâm gia con bé đã phải chịu sự ngược đãi thế nào? !
Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải lo sợ bị đánh bất cứ lúc nào.
Không có ai ở bên mỗi khi nửa đêm thức giấc do ác mộng, mùa hè nóng nực ướt áo cũng không có ai quan tâm.
Ông cụ Tô quay lưng mím chặt môi lại, đôi mắt đã đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống không để nước mắt trào ra.
Anh em nhà họ Tô tức giận nắm chặt tay lại, sợ làm Túc Bảo hoảng sợ, bọn họ không dám biểu hiện ra ngoài.
Tô Ý Thâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo, áp lên mặt, khan giọng nói: “Túc Bảo ngoan, về đến nhà, Túc Bảo muốn ăn gì cũng được, cũng không ai đánh con đâu.”
“Con xem, đây là cậu cả, cậu hai, cậu ba….của con, bọn họ đều rất lợi hại.
Mọi người đề sẽ bảo vệ Túc Bảo, sẽ không để ai làm tổn thương đến Túc Bảo nữa.”
Bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo nắm chặt lấy cái chăn, hồi lâu không lên tiếng.
Ngay khi mọi người trong nhà họ Tô cho rằng bé sẽ không nói nữa, bé lại đột nhiên nói: “Cậu út, Túc Bảo không có đẩy dì, nhưng ba và ông nội cứ bắt Túc Bảo phải nhận lỗi, nhưng Túc Bảo không nhận…”
Cô bé bướng bỉnh nhắc lại, trên gương mặt có chút quật cường, nhưng trong mắt đều là sự u ám.
Túc Bảo nghĩ, liệu các cậu có thích bé không?
Rồi nếu như biết bé không chịu nhận lỗi, liệu mọi người có còn muốn nhận một đưa trẻ hư không biết nghe lời như bé không?
Cổ họng của Tô Dịch Thần như bị một cục bông gòn chặn lại, hốc mắt đỏ hoe,Tô lão nhân gia cũng không nhịn được nữa, lặng lẽ lau khóe mắt.
Tô Ý Thâm bình tĩnh nói: “Cậu tin rằng không phải con làm, con không nhận lỗi là đúng.” Tô Dịch Thần cũng gật đầu: “Bọn họ mới là người sai, Túc Bảo không hề sai, Túc Bảo đã làm rất tốt.”
Túc Bảo sau khi nghe những lời này, phịu môi, rốt cuộc không nhịn được nữa nước mắt cứ thế tuôn trào.
Giống như kìm nén nước mắt thật lâu, thật lâu, cuối cùng cũng không nghe lời cô bé nữa, cứ vậy tự mình chảy ra ngoài.
Tiểu Túc Bảo trên mặt vẫn cố chấp, nhưng thanh âm lại nghẹn ngào nức nở:
“Nhưng ba không tin Túc Bảo.”
“Ba nói Túc Bảo đã hại chết em trai rồi.”
“Ông nội còn nói nếu không chịu thừa nhận sai lầm, thì sẽ không cho Túc Bảo vào nhà.”
Bé con dường như cuối cùng cũng tìm thấy người để có thể nói ra những bất bình của mình, vì vậy mà vừa khóc vừa nghẹn ngào kể lể.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, cho dù nó có quật cường đến đâu thì vẫn sẽ cảm thấy tủi thân.
Tô Ý Thâm nhẫn nhịn phẫn nộ nói: “Ông ta không xứng làm ba con!”
Tô Nhất Trần trầm giọng ngăn lại: “Lão Bát!”
Tô Ý Thâm đành phải câm miệng, nhưng đáy lòng đều là phẫn nộ khó chịu, nghĩ đến Lâm Phong bây giờ còn ở bên ngoài, đã muốn đem giường sắt tháo ra sau đó cầm một thanh sắt đi ra ngoài đánh anh ta một trận tơi bời.
Túc Bảo nói mấy câu, lại khóc một trận, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa, Tô Ý Thâm không kiên nhẫn hỏi: “Đại ca, cứ như vậy tha cho Lâm gia sao?”
Chỉ là phá sản còn chưa đủ!
Tô Nhất Trần chậm rãi cởi cúc áo, từ từ xắn tay áo lên, thản nhiên nói: “Tám chọi một, có đủ hay không?”
Tám đánh một!.