Lí Nhược Bình nói: “Ta vẫn nhớ khi người môi giới giải thích hợp đồng, lòng bàn tay ta rịn mồ hôi.”
Cuối cùng người môi giới nói xong về hợp đồng, quỷ hư vinh không còn lý do gì để trì hoãn thêm
Lí Nhược Bình lấy cớ bận nghe điện thoại, sau đó đứng sang một bên thao tác trên di động để vay 20.000 nhân dân tệ từ bọn cho vay nặng lãi.
“Thời đó rất dễ vay nặng lãi, nhưng nếu không trả tiền đúng hạn thì chúng sẵn sàng tới chém giết…”
“Nhưng ta không màng tới hậu quả, đến giờ phút cuối cùng đã chuyển tiền đi.
”
Khoảnh khắc đó, sự tôn trọng và thái độ cúi đầu khom lưng của người môi giới đối với quỷ hư vinh hệt như thái độ của người quản lý cửa hàng GUOLHJ đối với người bạn thân của nó!
Nỗi bất an và sợ hãi khi vay nặng lãi lập tức được thay thế bằng cảm giác thỏa mãn vì được tôn trọng.
“Vào thời điểm đó, có thể sống trong một căn hộ 5.000 tệ là điều mà mọi người đều ngưỡng mộ …”
Dù ngay trong đêm đó, quỷ hư vinh lén ăn mì gói trong căn hộ cao cấp.
Túc Bảo tò mò hỏi: “Bạn thân của dì giàu vậy, sao không vay người ta?”
Lí Nhược Bình lập tức đáp: “Không được! Người bạn thân kia làm bạn với ta vì nghĩ ta là kiểu người đơn thuần và thật thà chất phác…”
Quỷ hư vinh từng nói gạt cô bạn thân rằng nhà nó có ba mẹ bị bệnh nặng nên chăm chỉ tăng ca và làm việc, còn nói ‘chỉ cần ba mẹ tớ khỏe mạnh, dẫu vất vả và mệt mỏi hơn nữa cũng chẳng vấn đề gì!’
Vì vậy, nó không thể vay tiền từ cô bạn thân kia.
Một khi biết rằng nó đã vay tiền để sống trong một căn hộ 5.000 tệ/tháng, người bạn thân chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng và không muốn làm bạn với nó nữa.
Vậy quỷ hư vinh đi đâu để có quần áo và túi xách hàng hiệu?
Kỷ Trường nghĩ tới Tuyết Nhi, cuối cùng cũng hiểu tại sao quỷ hư vinh một mực bám lấy Tuyết Nhi.
“Chẳng những đố kỵ và hư vinh, còn có ghen ghét và giả dối.”
“Sống trong một căn hộ 5.000 nhân dân tệ, ta không thể tiếp tục đi làm trong một nhà máy in.
Nơi đó đã không còn phù hợp với thân phận hiện tại của ta.”
Nhất định phải làm công việc tử tế như tầng lớp cổ cồn trắng mới xứng với quỷ hư vinh.
Nhưng nó không có trình độ học vấn, kỹ năng và kinh nghiệm, căn bản không thể xin được một công việc văn phòng tử tế.
“Ngay lúc ấy, ta thấy một cơ quan hành chính đang tuyển nhân viên thời vụ…!Họ thấy ta lương thiện, đáng thương và chân thành nên đã tuyển dụng ta.”
Kỷ Trường chế nhạo, lương thiện, đáng thương và chân thành?
Làm bộ làm tịch thì có?
“Công việc này ổn gần hết mọi mặt, có thể diện, không cần phơi nắng phơi gió, một khi nói ra, người khác đều rất ngưỡng mộ.”
Điều duy nhất không ổn là tiền lương hàng tháng chỉ có 1.000 nhân dân tệ.
Đúng vậy, sở dĩ Lí Nhược Bình được tuyển dụng vì mức lương của công việc thời vụ này rất thấp.
Làm một công việc có thể diện, sống trong một căn hộ đắt đỏ, mỗi ngày vận quần áo và túi xách hàng hiệu.
Dù gánh nặng đi vay nặng lãi ngày càng tăng lên, dù một gói mì ăn liền phải chia làm hai bữa.
Nhưng quỷ hư vinh đã trở thành kiểu người mà bao người phải ngưỡng mộ!
Chẳng mấy chốc điều này không thể thỏa mãn lòng hư vinh của nó, cho đến một ngày, nó vờ vô tình tiết lộ mình là con gái của tổng giám đốc tập đoàn XX, đến làm việc chỉ để trải nghiệm cuộc sống.
Quỷ hư vinh còn làm bộ vô ý để mọi người trông thấy bức ảnh chụp chung của nó và ba của người bạn thân kia….
Quỷ hư vinh đã giả mạo thân phận của cô bạn thân….
“Có tiền tốt vậy đấy, ta lấy giả thân phận con gái tổng giám đốc tập đoàn XX mà chẳng ai đi kiểm tra.”
“Giả danh thân phận của người bạn thân, ta mới biết làm người giàu có tuyệt tới dường nào.”
Ai cũng đến nịnh nọt nó.
Quỷ hư vinh hào phóng mời người khác ăn tối.
Cho người khác quần áo hàng hiệu mà nó “không muốn”, đưa người khác đi dạo phố…
Sống một cuộc sống như bạch phú mỹ chân chính.
Nghe tới đây, Túc Bảo chân thành hỏi: “Vậy là, dì chém gió thổi phồng lợi hại quá nên bành trướng mà chết phải không?”
Lí Nhược Bình: “…”
Sao có thể chứ?
Quỷ hư vinh nói tiếp: “Ta luôn cho rằng bạn thân tặng quần áo cho ta vì đối xử tốt với ta…”
“Nhưng khi ta cũng học theo cô bạn thân kia, tặng quần áo cho người khác, ta mới biết làm như vậy sẽ thấy mình hơn hẳn người khác.
”
Lí Nhược Bình cười lạnh: “Nên cô ta đối xử tốt với ta như vậy, chắc chắn có mục đích khác, chính là lợi dụng ta làm nền cho cô ta thêm nổi.”
Túc Bảo chau mày: “Sao dì lại biết mục đích của dì bạn thân kia là như vậy?”
Trong mắt Lí Nhược Bình lộ ra vẻ khinh thường: “Lúc tặng quần áo hàng hiệu không dùng đến cho kẻ khác, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn cảm kích của họ, trong lòng ta chỉ cảm thấy khinh bỉ — ôi, bọn nhà quê này chỉ đáng nhặt đồ thừa của ta thôi.”
“Cô bạn thân kia chắc chắn cũng nghĩ như vậy khi tặng đồ cũ cho ta, nếu không, tại sao cô ta không tặng luôn đồ mới?”
Túc Bảo: “….”
Kỷ Trường: “….”
Cả sư phụ và đồ đệ đều không nói nên lời.
Túc Bảo còn nhỏ tuổi như vậy mà đã cảm thấy suy nghĩ của quỷ hư vinh không ổn, ngược lại Lí Nhược Bình vẫn u mê không tỉnh ngộ.
Kỷ Trường hỏi: “Thế nên ngươi đã giết cô ta?”
Trong số mười tám bộ xương được chôn dưới sân chơi, có một bộ xương có năm tuổi khác với những bộ xương khác.
Ánh mắt Lí Nhược Bình trở nên điên cuồng: “Giết cô ta, ta có thể trở thành cô ta, giết cô ta, ta có thể thay thế cô ta.”
” Sao thế giới này lại bất công như vậy? Tại sao cô ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, còn ta từ nhỏ đã phải nhặt lại đồ của người khác!”
“Lẽ ra bạch phú mỹ nên là ta, ta chịu hết nổi cảnh bọn cho vay nặng lãi truy đuổi tới tận cửa nhà…..
ta chịu hết nổi những ngày tháng liên tục tìm những lời nói dối khác để che đậy một lời nói dối ban đầu….”
Sự điên cuồng của bọn cho vay nặng lãi nằm ngoài sức tưởng tượng của quỷ hư vinh, chúng thực sự dám đến trước cửa nhà quỷ hư vinh kề dao rựa vào cổ nó!
Nó có thể làm gì được?
Nó cũng bị ép thôi mà!
Lúc đầu nó chỉ vay 20,000 tệ, cuối cùng chẳng rõ sao lại nợ thêm thành một triệu …
Chỉ khi giết cô bạn thân, nhân lúc cô ta chết đi đến dỗ ngọt ba mẹ cô ta mới có thể hoàn toàn thay thế thân phận đó….
Quỷ hư vinh mới có thể trả hết một triệu tệ tiền vay nặng lãi, mới có thể sống vô lo vô nghĩ!
Túc Bảo lắc đầu, than vắn thở dài: “Hết thuốc chữa!”
Kỷ Trường lạnh lùng nói: “Sau đó thì sao?”
Hai mắt Lí Nhược Bình đờ đẫn, nó lẩm bẩm: “Sau khi giết cô bạn thân, ta coi ba mẹ cô ta như ba mẹ mình, mỗi ngày đều dỗ ngọt họ, muốn họ thoát khỏi nỗi buồn mất con gái…”
“Nhưng bọn họ chẳng hề cảm kích.
Ta cố gắng lấy lòng nhưng bọn họ không hề xem ta là con gái ruột.”
“Họ còn đích thân đưa ta đến cho bọn vay nặng lãi—– Chẳng qua chỉ vì phát hiện ra ta là người giết con họ! Sao họ có thể tàn nhẫn tới vậy?”
Họ có thể báo cảnh sát bắt nó mà.
Sao lại đưa nó cho bọn cho vay nặng lãi.
Rõ ràng họ biết bọn cho vay nặng lãi giết người không chớp mắt!
Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Vậy vì thế mà dì chết sao? Nhưng sao lại phình to như vậy?”
Cục bột nhỏ nhìn dì mập đầy hồ nghi.
Dì mập quả thật rất mập, da dẻ căng mọng như trái bóng.
Cả người béo trắng.
Lí Nhược Bình bỗng nóng nảy, đỏ mắt gầm lên: “Bọn chúng kéo ta vào xưởng in, nhét ta vào máy và hành hạ ta hết lần này đến lần khác…!đưa máy vào miệng ta.”
Chúng cười nói, chẳng phải cô em thích chém gió thổi phồng ư?
Thế là chúng thổi ta lên như trái bóng, không màng lời cầu xin của ta, cũng phớt lờ sự tuyệt vọng của ta.
“Thổi, thổi…!thổi đến nổ tung mạch máu và huyết tương của ta.”
“Thổi, thổi và thổi…!cho đến khi máu của ta chảy cạn khỏi thân thể, trở thành mực đỏ của một cuốn sách in.”
Sau khi tắt thở, quỷ hư vinh vẫn bị coi như một quả bóng, nó phồng lên gấp mười lần kích thước ban đầu, cuối cùng cả người nổ tung như một quả bóng bay.
Lí Nhược Bình điên cuồng khóc trong tuyệt vọng: “Sao họ có thể làm vậy? Ta cũng đáng thương lắm mà!”
“Dù ta làm sai thì cũng do cô bạn thân kia lấy túi xách và quần áo hàng hiệu cũ ra sỉ nhục ta trước!”
“Ta cũng hối hận vì đã giết bạn thân mà.
Đã chết thì không thể quay lại được nữa, vậy tại sao không thể coi ta là cô ta….”
“Mười năm này, bọn họ có biết ta sống như thế nào không? Ta bị đày đọa lặp đi lặp lại quá trình chết chóc, ngày đêm gào thét, máu tươi bắn tung tóe…!Nhưng không ai nghe thấy!”.