Tân Tử Manh nhận đơn khởi kiện, đồng ý ly hôn.
Còn mẹ của Tân Tử Manh thì sao?
Từ trước đến nay, bà ấy luôn thích đọc sách của Tân Tử Manh, là fan trung thành số một của con gái mình.
Mẹ Tân Tử Manh có thể đọc vanh vách những tình tiết trong truyện, thậm chí bà ấy còn nhớ rõ hơn cả Tân Tử Manh.
Tân Tử Manh cũng đã đưa chiếc máy tính trước đó cho mẹ, mẹ cô ấy viết một chương mới ngay trước mặt nhân viên giám định, nội dung của chương ấy vô cùng liền mạch với cốt truyện trong cuốn sách mới của Tân Tử Manh.
Cô ấy thầm cổ vũ mẹ mình, bà ấy quả là đỉnh của chóp!
Tổng kết lại, sau khi trải qua nhiều cuộc điều tra, tác giả của những cuốn sách ấy đã được chứng minh là mẹ của Tân Tử Manh, tiền thì do mẹ Tân Tử Manh cho con gái vì thấy con gái chịu nhiều cực khổ.
Bởi vì căn biệt thự đứng tên Tân Tử Manh, thuộc về bất động sản được ba mẹ tặng nên không dính dáng gì tới nhà chồng.
Còn chưa mở phiên tòa mà chồng và mẹ chồng Tân Tử Manh đã biết trước kết cục của mình: Họ thật sự không được chia một cắc bạc nào cả!
À không, có thể vẫn được chia, bởi vì mỗi tháng Tân Tử Manh còn được nhận từ mười mấy đến hai mươi tệ tiền nhuận bút từ trang web lắm bẫy mà cô ấy đăng ký trước đó, nhiều năm qua cũng được một nghìn bốn trăm tệ.
Từ đó đến nay, Tân Tử Manh chưa bao giờ động vào số tiền ấy, bởi vậy mà họ đã được chia bảy trăm hai mươi tệ rưỡi.
Nhưng bảy trăm hai mươi tệ rưỡi này thì làm được trò trống gì cơ chứ?
Tân Tử Manh có tiền gửi tiết kiệm lên đến hàng triệu và một căn biệt thự kia kìa! Không ngoa khi nói rằng cô ấy là một người phụ nữ giàu có, miễn là cô ấy liên tục hành nghề sáng tác, mấy năm nữa số tiền trong sổ tiết kiệm của Tân Tử Manh sẽ lại tăng thêm vài triệu.
Nếu như ly hôn thật thì bọn họ lỗ quá nhiều!
Đã thế bọn họ còn không giành được quyền nuôi con nữa!
Nếu muốn thăm đứa trẻ thì họ phải lo nịnh nọt Tân Tử Manh, sau này đứa trẻ lớn lên, nó mà biết ba nó là hạng người như vậy thì đời nào chịu cho anh ta tiền dưỡng già…
Ngay lúc ấy, chồng Tân Tử Manh vô cùng ân hận, quỳ xuống trước mặt Tân Tử Manh ngay lập tức: “Vợ à, anh sai rồi, trước đó anh làm vậy cũng vì giận quá mụ đầu cả thôi, chứ thật ra anh chưa bao giờ muốn ly hôn với em cả…!Anh vẫn yêu em nhiều lắm…”
Mẹ chồng Tân Tử Manh mất hết mặt mũi, không còn sự lựa chọn nào khác ngoài gượng gạo xin lỗi: “Tiểu Manh à, mẹ làm vậy là không đúng, đây không phải già quá lẩm cẩm mà là mẹ hồ đồ quá! Tất cả mọi chuyện đều là mẹ giật dây A Minh cả, chứ vốn dĩ nó không chịu ly hôn với con đâu…”
Bà già này rất thông minh, vừa mở miệng đã ôm hết sai lầm về mình.
Để rồi khi Tân Tử Manh mềm lòng, bọn họ sẽ lập tức rút đơn kiện, không ly hôn nữa.
Vợ chồng với nhau ngót nghét cũng mấy năm trời, có con nhỏ cả rồi.
Ai cũng nói cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường, sau này bà ta bảo con trai dỗ dành vợ nhiều vào là qua chuyện thôi…
Không ngờ Tân Tử Manh lại cầm túi xách giẫm giày cao gót tiến lên một bước, trông cô ấy khí thế vô cùng.
“Đợi ra tòa thì muốn nói gì thì nói!”
“À đúng rồi, tôi quên nói cho mấy người biết một chuyện, đồng hồ đeo tay của cả hai đứa con tôi đều có chức năng ghi âm.
Nếu mấy người âm thầm nói gì không nên nói với hai đứa nhỏ thì tôi có quyền hạn chế quyền thăm con của hai người đấy!”
Tân Tử Manh nghênh ngang rời khỏi đây như một nữ hoàng kiêu hãnh, bỏ lại tên chồng và mẹ của anh ta thầm ói máu vì ân hận.
**
Một thời gian sau đó.
Tân Tử Manh hào hứng gọi điện kể chuyện này cho Túc Bảo nghe, người thì hai ba chục tuổi, đứa thì ba bốn tuổi nấu cháo điện thoại với nhau thật lâu, ai không biết còn tưởng người ở đầu dây bên kia là bạn thân cùng lứa của họ.
Tân Tử Manh còn mua một loạt quà cáp gửi đến nhà họ Tô để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Túc Bảo cười nói: “Dạ, con biết rồi ạ, tạm biệt dì Tân nha…”
Sau khi cúp điện thoại, bé Túc Bảo đột nhiên nghiệm ra việc tìm được ba có ý nghĩa lớn lao nhường nào.
Như bây giờ đây, ngày nào bé cũng cảm thấy hạnh phúc cả.
Kỷ Trường đứng cạnh lên tiếng: “Tân Tử Manh thay đổi nhiều thật đấy!”
Cũng phải thôi, cô ấy đã tận mắt nhìn thấy ma mà, không sang chấn mới là lạ.
Túc Bảo: “Dạ dạ, đúng rồi đó ạ! Dì Tân rất dũng cảm, không sợ khó khăn!”
Kỷ Trường cười nhạo: “Giờ vui rồi đấy hả? Nhưng chẳng mấy nữa con sẽ hết vui thôi, vì con phải chuẩn bị đi nhà trẻ rồi.”
Chậc, hắn từng có dịp đi ngang qua nhà trẻ một lần, tình hình ở đó một lời khó nói hết.
Đứa con nít nào không muốn đi học thì khóc bù lu bù loa, đứa nào đứa nấy trong lớp cũng mặt chụ ụ một cục.
Không ngờ Túc Bảo lại nhảy lên, phấn khích nói: “Thật không ạ? Con sắp được đi nhà trẻ rồi ạ? Cuối cùng con cũng được đi nhà trẻ rồi!”
Kỷ Trường: “…”
Túc Bảo tung ta tung tăng ra ngoài.
Bấy giờ Kỷ Trường mới chìa lòng bàn tay ra, một linh hồn lớn chừng ngón tay cái đứng trên lòng bàn tay hắn.
“Túc Bảo đang sống rất tốt, cô yên tâm rồi chứ?”
Linh hồn cô gái lớn chừng ngón tay cái này chính là Tô Cẩm Ngọc.
Tô Cẩm Ngọc chăm chú dõi theo bóng dáng Túc Bảo xa dần, nói với giọng đầy van nài: “Tôi thật sự không thể gặp Túc Bảo lần cuối ư?”
Kỷ Trường lắc đầu: “Không được.”
“Đáng lẽ ra cô phải đầu thai vào nửa năm trước nhưng lại kéo dài đến tận bây giờ, lần này tôi phải mạo hiểm lắm mới có thể mang cô theo đấy, cô mà gặp Túc Bảo thì tôi khó kiểm soát lắm.”
Tô Cẩm Ngọc làm biểu cảm đưa đám: “Mịa…!Không còn cách nào nữa ư? Như trùng sinh á?”
Kỷ Trường: “…”
Tô Cẩm Ngọc: “Không thì cho linh hồn tôi xuyên vào thân xác khác cũng được!”
Khóe môi Kỷ Trường co rúm.
“Cô đọc truyện nhiều quá đấy!” Hắn trợn trắng mắt.
Tô Cẩm Ngọc quỳ dưới đất khóc hu hu: “Xuyên vào thai nhi cũng được…!Cho tôi vào kịch bản [Tôi vô địch từ trong bụng mẹ] đi mà…!À không, cho tôi đầu thai chỗ nào gần gần thôi, đừng xóa ký ức của tôi, được không?”
Kỷ Trường thu Tô Cẩm Ngọc vào ngay và luôn.
“…”
**
Túc Bảo chuẩn bị đi nhà trẻ, bà cụ Tô lại bắt đầu bề bộn công việc, mặc dù có thể đặt làm tên để dán trên đồng phục nhưng bà cụ cứ thích tự tay làm.
Ông cụ Tô cầm bút, tự mình viết một trăm tờ dán lớp và họ tên của Túc Bảo còn bà cụ Tô thì dán nhãn cho từng chiếc áo đồng phục, áo thường phục một.
Hân Hân thề thốt: “Mọi người cứ tin vào con! Có con đây, không ai dám bắt nạt Túc Bảo đâu!”
Một ngày trước khi qua ngày nghỉ mồng một tháng năm, toàn bộ thành viên trong nhà họ Tô đều về nhà để tổ chức tiệc chúc mừng Túc Bảo đi học.
Đỉnh cao là Tô Nhạc Phi còn mua mấy thùng pháo hoa, bắn đùng đùng đoàng đoàng hết hai tiếng đồng hồ…
**
Tay run chân rẩy trong niềm hăng say hứng khởi, cuối cùng Túc Bảo cũng được đeo trên lưng chiếc cặp nhỏ của mình, bước lên xe buýt đưa đón của nhà trường!
Bé thì hào hứng khôn xiết, trong khi cả đoàn già trẻ nhà họ Tô thì theo sau chiếc xe đưa đón ấy.
Trường tiểu học Quốc tế Ngũ Tượng và trường mầm non Quốc Tế Ngũ Tượng được xây cùng chỗ, đối diện nhà trẻ chính là trường tiểu học, chỉ cách nhau một đường đi ở giữa.
Sau khi xuống xe, Tô Tử Du rướn cổ lên quan sát nhưng tiếc là chẳng thấy được gì cả, còn những người khác trong nhà họ Tô thì mon men đi tới hàng rào sắt ngoài nhà trẻ của Túc Bảo.
Bọn họ nhìn dáo dác khắp nơi, nhân lúc không có ai ở đây, bà cụ Tô nắm lấy hàng rào sắt, nhoài người tới mà nhìn lén.
Ông cụ Tô chắp tay sau lưng, nghiêm mặt quở trách: “Còn ra thể thống gì nữa…”
Song, ngay sau đó, chính ông cụ cũng rướn người tới rình coi.
Tô Nhạc Phi thì nằm hẳn trên hàng rào sắt, dí sát mặt vào hàng rào, thở dài thườn thượt như muốn trút cả tim gan phèo phổi ra ngoài: “Con bé lớn nhanh kinh khủng, sao chưa gì đã phải đi nhà trẻ rồi…”
Thấy một hàng người nhìn lén, khóe môi Tô Nhất Trần co rúm.
Anh khoác trên mình bộ tây trang phẳng phiu, thản nhiên bảo: “Về thôi, chúng ta phải tin tưởng Túc Bảo chứ.”
Tô Nhất Trần liếc mắt nhìn về phía đó, thế rồi anh xoay người rời đi.
Trong nhà trẻ, tại văn phòng hiệu trưởng.
Mộc Quy Phàm cười híp mắt: “…Do đó, tôi cho rằng nhà trường cần phải bố trí một buổi kiểm tra chống nổ cho nhà trẻ.”
Hiệu trưởng: “Dạ dạ, anh nói chí phải.”
Mộc Quy Phàm: “Vậy thì, tôi sẽ đảm nhận chức huấn luyện viên.”
Hiệu trưởng vừa mừng vừa thấp thỏm không yên: “Dạ được…!Được được ạ! Anh nói gì cũng đúng hết!”
Chiến thần – sắp đổi nghề làm thần côn – Mộc hài lòng ra về.
Hiệu trưởng: “…”
Ông ấy lau mồ hôi lạnh, quyết định sẽ tự mình theo dõi Túc Bảo, cô bé mới tới này không thể xảy ra vấn đề gì được….