Tô Nhất Trần nhíu mày, chuyện gì đang xảy ra thế này, Tô Nhạc Phi cũng nhìn thấy ma được ư?
Nhưng trong khi cả anh lẫn Mộc Quy Phàm đều chẳng nhìn thấy gì cả.
Mộc Quy Phàm chỉ nhìn lướt qua rồi đi thẳng một mạch vào phòng của Tô Tử Du, lấy máy ảnh của cậu đi.
Không ngờ phát minh của thằng nhóc này hữu dụng phết.
Một bên khác.
Túc Bảo đang tóm chặt chân của nữ quỷ mặc đồ đỏ hòng kéo nó ra khỏi người Tô Tử Du.
Con quỷ mặc đồ đỏ giận đùng đùng chửi bới om sòm.
Bởi vì nó là ác quỷ nên nó cảm nhận được Tô Tử Du có thể chất đặc biệt, ở cậu có một sức hút gì đó tuy rất yếu nhưng lại hết sức hấp dẫn.
Nếu như chiếm được thân xác của Tô Tử Du, nó sẽ trở nên lợi hại hơn!
Đến lúc đó, nó sẽ có thể tìm đến kẻ đã hại chết mình để báo thù!
Ngờ đâu giữa chừng lại bị một đứa con nít phát đám!
“Thả ta ra!” Nữ quỷ mặc đồ đỏ hét chói tai: “Ta sẽ ăn ngươi!”
Nó vừa gào thét inh ỏi vừa nhào về phía Túc Bảo, Tô Nhạc Phi bàng hoàng quát to: “Túc Bảo, cẩn thận!”
Tô Cẩm Ngọc xông tới chỗ bé mà không chút nghĩ ngợi.
Túc Bảo ngay lập tức buông tay ra, thế là con quỷ mặc đồ đỏ rít gào thống thiết, bị vầng hào quang màu đỏ rực phát ra từ sợi dây cùng màu đánh văng ra ngoài.
Tô Nhạc Phi giật mình nhìn về phía sợi dây đỏ trên cổ tay Túc Bảo.
Hóa ra sợi dây đỏ trông tầm thường, chẳng có gì đặc biệt ấy lại đáng gờm đến thế ư?
Hành lang lúc này là một cảnh tượng rối như canh hẹ, càng lúc càng có nhiều con quỷ ùa ra: Nhóc quỷ nghịch ngợm trông như bé gái cười khúc khích chạy lăng xăng trong hành lang, bà cụ mặc áo liệm thì cứ luẩn quẩn xung quanh Tô Nhạc Phi mà trò chuyện, hỏi Tô Nhạc Phi có thể cho mình một cái xác người được không.
Có cả linh hồn đứa trẻ sơ sinh vui vẻ bò dưới đất, bà mẹ khó sinh thì đau khổ lải nhải rằng mình không muốn chết, ít nhất phải tranh thủ một chút may mắn cho con mình!
Những linh hồn vất vưởng hiện đang có mặt tại đây đông như mắc cửi, ước chừng lên đến hai, ba chục người!
Cả Tô Nhạc Phi lẫn Tô Tử Du đều lộ vẻ kinh hãi y như nhau.
Giữa lúc hỗn loạn nhất, một vầng sáng trắng chói mắt đột nhiên lóe lên, bọn âm quỷ hốt hoảng bỏ chạy tứ phía như thể vừa thấy gì đáng sợ lắm vậy.
Áo bào của Kỷ Trường không gió mà bay, hắn tóm lấy cổ con quỷ mặc đồ đỏ chỉ với một tay, sau đó một tiếng “xèo” vang lên.
Con quỷ gào thét, hóa thành sát khí bay về phía hồ lô linh hồn mà Túc Bảo đang cầm trên tay.
Tay áo bào của Kỷ Trường lại phấp phới, chỉ với một cái phất tay áo thôi mà toàn bộ âm quỷ trên hành lang không hẹn mà cùng kêu rên thảm thiết, hóa thành sát khí và bay hết vào hồ lô linh hồn.
Vào giây phút bọn âm quỷ biến thành sát khí, bảy, tám mảnh vỡ ánh vàng dâng lên, lơ lửng giữa hành lang như những con đom đóm.
Túc Bảo trợn to hai mắt: “Là mảnh vỡ linh hồn của mẹ!”
Hóa ra phương pháp của Kỷ Trường có tác dụng thật.
Túc Bảo vội vàng chạy đến, nắm lấy đốm sáng vàng gần mình nhất rồi bỏ vào cơ thể của Tô Cẩm Ngọc.
Những đốm sáng màu vàng rực ấy nhấp nháy, từ từ bay đến bên cạnh Tô Cẩm Ngọc rồi tập trung lại!
Chỉ còn dăm ba con âm quỷ trong hành lang, chúng nó đều sợ hãi quỳ mọp dưới đất mà van nài những lời như “Đừng giết ta!”, “Đừng giết con ta!”!
Kỷ Trường dừng tay, lạnh lùng nhìn bọn chúng.
Tô Nhạc Phi: Ghét chết đi được, bị hắn giành hết hào quang rồi còn đâu!
Đôi mắt Tô Tử Du lấp la lấp lánh như chứa cả một bầu trời sao, sư phụ của Túc Bảo ngầu quá đi mất!
Cậu cũng muốn trở thành đấng thánh thần có phép ngự quỷ ngầu đét như vậy!
Túc Bảo thì vô cùng mừng rỡ, sư phụ vừa ra tay là tìm được tám mảnh vỡ linh hồn của mẹ ngay!
“Sư phụ phụ đỉnh của chóp! Sư phụ phụ 666!”
Nhìn kìa, bé con lại học được ngôn ngữ mới rồi – ngôn từ phong phú và đa dạng đỉnh cao của loài người.
Tô Nhất Trần: “! “
Mộc Quy Phàm: “! “
Kỷ Trường phất ống tay áo rộng lớn lên, sau đó chắp tay đứng trước mặt những con quỷ còn sót lại ở đây.
Bé gái sợ hãi sà tới chỗ người phụ nữ rách bụng, linh hồn trẻ sơ sinh đang bò dưới đất cũng bò về lồng ngực của nữ quỷ.
Hai đứa quỷ nhỏ thì đều run như cầy sấy.
Nữ quỷ ôm hai đứa quỷ nhỏ, òa khóc thật to: “Đừng thu ta mà! Do, do ta thương con quá thôi, chứ ta không cố ý vấn vương nhân gian đâu! “
Bà cụ mặc áo liệm cũng cúi đầu, ánh mắt lập lòe: “Ta vẫn còn một câu chưa kịp nói với con ta! Làm ơn cho ta nói nốt câu này thôi! Cầu xin ngươi! “.