Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 269: 269: Hóa Ra Đóng Phim Hao Tốn Diễn Viên Như Vậy



Da đầu Cố Thất Thất tê dại.
Trước buổi thử vai, đạo diễn đã nhắc nhở cô ấy rằng cảnh quay lần này khá nguy hiểm, cần diễn viên đóng thế, nhưng cô ấy đã từ chối.
Đạo diễn, người quản lý trường quay và đội đạo cụ đã nhiều lần thử xem ngọn lửa sẽ lan đến đâu và sắp xếp cho cô ấy đứng trong phạm vi an toàn, máy quay đặt ở vị trí khác, ngọn lửa cách cô ấy ít nhất một mét.
Cố Thất Thất chỉ cần thuận thế ngã về phía sau là được.
Nhưng, vách ngăn trước mắt Cố Thất Thất đang bốc cháy, ngọn lửa lan đến trước mặt cô ấy.

Thậm chí Cố Thất Thất còn có thể ngửi thấy mùi tóc mình đang cháy.
Đội ngũ đạo cụ và quản lý bối cảnh bên ngoài trường quay cũng tròn mắt ngỡ ngàng, chuyện gì đang xảy ra vậy? !
Ngọn lửa lan tới quá gần nữ chính!
Không ai có thể thoát khỏi ngọn lửa…
Sắc mặt của các thành viên đội đạo cụ lập tức tái nhợt.
Cố Thất Thất thầm than hỏng bét rồi!
Lúc này, một bóng đen bỗng bay tới trước mặt Cố Thất Thất.
Cô ấy chỉ thoáng nghe thấy giọng nói non nớt của Túc Bảo, cô bé đang hét đi nào, Pikachu….Còn hét gì đó nữa.
Cố Thất Thất chợt cảm thấy một lực đánh bật thân thể cô ấy bay ra ngoài.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong tích tắc, chưa đầy nửa giây.

Cố Thất Thất ngã xuống đất đúng như kịch bản.
Đội đạo cụ và các nhân viên khác cũng đứng bên ngoài khu vực quay phim, nhất thời không phân biệt rõ rốt cuộc đã phát sinh sự cố hay cảnh phim vẫn đang diễn ra bình thường…
Cố Thất Thất rất chuyên nghiệp nên họ không dám ngăn cản.

Đôi khi, một cảnh quay có độ khó rất cao, nếu bỏ cảnh quay này mà quay lại từ đầu thì diễn viên sẽ lại đối mặt với nguy hiểm.
Những gì họ có thể làm là liên tục xác nhận Cố Thất Thất vẫn ổn, sau đó kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng rồi nhanh chóng dập lửa.
Đạo diễn không hề nhận ra điều gì bất thường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 434

Ông ta không hét “cắt” nên cảnh quay của Tô Lạc cũng chẳng thể dừng lại.
Tô Lạc mặc đồ đen che nửa mặt xuất hiện trong ánh lửa, phi dao thẳng vào yết hầu của bảy – tám người.
Ngay sau màn đấu súng tay đôi đoàng đoàng, một nửa đám ‘quỷ’ xâm lược [1] đã thất thủ.
[1]: Bên trung thường gọi quân xâm lược là quỷ.
Còn lại hơn chục tên, Tô Lạc dùng tay không chiến đấu, ánh mắt lộ vẻ hung dữ.
Lúc này, trước mặt Tô Lạc xuất hiện một người đàn ông cúi gục đầu, Tô Lạc cứ ngỡ đây là điểm nhấn của cảnh quay – Dùng tay không xé nát quỷ xâm lược.
Anh liếc nhìn Cố Thất Thất một cái, thấy cô ấy nằm bất động trên mặt đất, anh vừa lo lắng vừa tức giận, hai mắt đỏ hoe rồi hét lên một tiếng—-
Roẹt!
Người trước mặt Tô Lạc đã bị anh xé làm đôi!
Một luồng khí đen bốc lên, đồng tử Tô Lạc chợt co rút lại.
Theo kịch bản gốc thì lẽ ra thứ anh xé chỉ là một bộ quần áo, nhưng cái đầu treo trên giá treo quần áo trước mặt lại ngẩng lên nhìn thẳng vào anh.
Vậy…!thứ anh xé là…
Quỷ hồn thật ư??
Vẻ mặt của Tô Lạc cứng đờ trong giây lát.
Khi hướng dẫn trước về kịch bản, đạo diễn đã nói sau khi anh dùng tay xé nát quỷ xâm lược, hiện trường sẽ không có máu me đầm đìa gì hết, chỉ có khói xanh và các hiệu ứng đặc biệt sẽ được thêm vào hậu kỳ thôi.
Trước khi luồng khí đen tiêu tan, làn khói xanh mà đội đạo cụ chuẩn bị từ trước mới bắt đầu phun ra.
Một khi đạo diễn chưa kêu ‘cắt’ thì vẫn phải tiếp tục diễn.

Theo bản năng nghề nghiệp, Tô Lạc lao tới ôm Cố Thất Thất, sau đó dùng một tay xách nhân viên tình báo…
Sau đó là cảnh quay nam chính bay lên không trung, băng qua tường, lên xe và nghênh ngang rời đi – Những cảnh này đều yêu cầu hiệu ứng đặc biệt trong khâu hậu kỳ và cần phải quay riêng.
“Cắt!” Đạo diễn hài lòng hét lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 136

Tô Lạc lập tức ném nhân viên tình báo đi, một tay đỡ Cố Thất Thất.
Cô ấy vẫn chưa tỉnh táo lại, nhưng theo bản năng vẫn đưa tay nắm lấy túi thơm bên thắt lưng.
Tóc Cố Thất Thất hơi xoăn lại, mặt cô ấy đen kịt, miệng thở dốc, trong mắt tràn đầy lửa giận…
Mẹ kiếp, đứa nhãi nào ám toán cô ấy thế này??
Cố Thất Thất lập tức nhìn về phía Chu Vũ, chỉ thấy cô ta đang mỉm cười nói gì đó với người bên cạnh, vẻ mặt ngây thơ và vô hại.
Cố Thất Thất cố đè nén cơn tức giận trong lòng, dù cô ấy ghét nhất là loại trà xanh mưu hèn kế bẩn, dù cô ấy là người có thù tất phải báo ngay, nhưng cô ấy không phải loại người không có đầu óc.
Vội vã xông tới cãi vã khi không có bằng chứng sẽ chỉ khiến bản thân rơi vào thế bị động.
Bây giờ Cố Thất Thất càng thêm nghi ngờ bóng đen ban nãy, nếu không nhờ bóng đen đó, khuôn mặt của cô ấy chắc chắn không chỉ bị bôi đen mà còn bị bỏng nặng.
Túc Bảo ngơ ngác nhìn trường quay, trong mắt đong đầy sự nghi hoặc.
Cậu tư của bé tay không xé quỷ, là xé quỷ thật đó nha, siêu lợi hại đó!
Nhưng, cảnh quay bị bom nổ làm văng người đi của chị Thất Thất cũng phải đóng y như thật ư?
Cục bột nhỏ bỗng thấy lo lắng.
Hóa ra đóng phim hao tốn diễn viên như vậy, công việc của cậu tư là một nghề có rất nhiều rủi ro…
Nếu một ngày cậu tư đóng vai bị xe tông thì liệu cậu ấy có bị xe tông thật không?
Hu hu hu, nếu ngày nào đó cậu tư đóng vai người chết thì cô bé sẽ không còn cậu tư nữa à?
Khoảnh khắc này, cô bé con đã nghĩ đến việc chọn hình dáng mộ cho cậu tư, mắt bé ngân ngấn nước.
Đạo diễn đang quay đầu cười híp mắt: “Thế nào? Tay không xé quỷ có thú vị không con….Ôi ôi, bé con của chú, sao con lại khóc thế này!”
Tổ đạo diễn lập tức hoảng loạn, mọi người vụng về dỗ dành cục bột nhỏ: “Ngoan, chỉ là một bộ quần áo thôi, không phải người thật đâu con!”
“Đều là giả, đều là giả!”
Vì kịch bản ban đầu là xé một bộ quần áo rồi phun ra khói xanh, không hề có máu me đáng sợ nên mọi người chỉ nghĩ cho Túc Bảo đứng xem để cô bé hiểu cách các diễn viên đóng phim mà thôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 28

Ai ngờ lại khiến cô bé con sợ hãi.
Mọi người lập tức tự trách bản thân, bà cụ Tô cũng hối hận không thôi.
Vốn dĩ, bà muốn Túc Bảo được thấy công việc của một diễn viên, nào ngờ cục bột nhỏ bị hù cho bật khóc….
Lẽ ra bà không nên nuông chiều trẻ con như vậy!
Tô Tử Du ngơ ngác nhìn rồi không ngừng lục lọi trong ba lô.

Sau một hồi, cậu lấy ra một gói khăn giấy, vội vàng xé mở túi, lấy ra một mảnh khăn giấy lau nước mắt cho Túc Bảo.
Nước mắt Túc Bảo tuôn rơi như những hạt đậu!!
Tô Tử Du hoảng loạn: “Em đừng khóc, em đừng khóc mà…”
Bà cụ Tô cảm thấy mình thật đáng trách, vội ôm Túc Bảo: “Bảo bối ngoan đừng khóc, sao vậy con? Bị hù dọa phải không con?”
Túc Bảo nghẹn ngào chỉ vào Camera giám sát: “Nếu mọi người đóng vai người chết thì phải chết thật đúng không ạ? Vậy nếu cậu tư con đóng người chết thì Túc Bảo không còn cậu tư nữa phải không….Hu hu…”
Mọi người sững sờ.
Ơ, hóa ra mấu chốt mà cục bột nhỏ quan tâm là chuyện này à?
 
Advertisement.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.