Hà Viên Nguyệt cười rộ lên, nét mặt mừng vui: “Thấy con, bà lại nghĩ đến chị con, tốt lắm.”
Nàng nhìn kỹ gương mặt Tả Tiểu Đa, nét cười càng rạng rỡ hơn, kéo lấy tay Tả Tiểu Đa, vô cùng thân mật, mang theo sự vui vẻ không nói lên lời, dịu dàng bảo: “Tốt lắm, tốt lắm.”
Tả Tiểu Đa chẳng biết nên tiếp lời thế nào nữa. Tốt ở đâu cơ?
Nói tốt nhiều như vậy là có ý gì…
Chẳng lẽ mình đẹp trai đến vậy luôn hả…
“Tả Tiểu Đa này, nghe nói con biết xem tướng?” Hà
Viên Nguyệt tâm trạng vui vẻ, chợt đùa giỡn bảo: “Là thật hả?”
Tần Phương Dương bên cửa sổ bỗng quay đầu lại.
Tả Tiểu Đa sôi nổi hẳn, đáp: “Đúng ạ. Bà Hà biết chị của ta ạ? Bà nghe nàng nói phải không?”
“Biết chứ, mà đâu chỉ là biết, ha ha…”
Hà Viên Nguyệt cười nói: “Tiểu Đa này, chị con nói con biết xem tướng, đôi câu vài lời quyết định sinh tử, thật là lợi hại… Nhưng không biết, con có biết Thuật Vọng Khí hay không nhỉ?”
“Thuật Vọng Khí ạ?” Tả Tiểu Đa thầm nói, Thuật Vọng Khí chính là một nhánh của xem tướng, đương nhiên là mình biết rồi nhưng giờ còn lâu mới dùng được. Mà sao tự dưng lại lôi vấn đề này ra thế nhỉ, bất giác gãi đầu nói: “Giờ cháu còn chưa biết dùng Thuật Vọng Khí.”
“Giờ còn chưa biết dùng… Thuật Vọng Khí sao?”
Hà Viên Nguyệt cực kỳ cơ trí, ngẫm nghĩ kỹ vài từ phía trước, tự nhiên hiểu ra, cười ha hả ni của người và Thuật Vọng Khí, hai thứ này kết hợp mới càng tăng thêm sức mạnh. Nếu con có hứng thú, thì mỗi buổi chiều đều có thể đến văn phòng của ta, hai chúng †a cùng nghiên cứu thảo luận.”
Tần Phương Dương bên cạnh vội nói: “Còn không mau cảm ơn lão hiệu trưởng.”
Tả Tiểu Đa quỳ xuống dập đầu nói: “Cảm ơn lão hiệu trưởng ạ.”
“Gọi là bà Hà đi. Chị con vẫn hay gọi ta như vậy.” Hà Viên Nguyệt vờ nghiêm mặt, lại lập tức bật cười nói.
“Vâng, bà Hà.” Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn khéo léo đổi xưng hô.
“Ngoan lắm.”
“Lão hiệu trưởng, cô quen bà chị… não tàn của Tả Tiểu Đa hả?” Tân Phương Dương đứng bên cạnh tò mò hỏi.
“Bà chị não tàn?”
Hà Viên Nguyệt mở to mắt, chợt bật cười khanh khách, cười ngặt nghẽo: “Ai nói… thằng bé có một bà chị não tàn thế?”
“Nó nói đó.”
Tân Phương Dương nhíu mày: “Ta còn tưởng là não. tàn thật… Thằng nhóc này còn nói như mình đáng thương lắm, nói gì mà nhà nghèo lắm, rồi thì không có cơm ăn, trong nhà còn nuôi một bà chị não tàn. Lúc đó †a còn tin, bỏ cho thằng bé mấy viên Tỉnh Hồn ngọc.”
“Ha ha ha ha…” Hà Viên Nguyệt cười sảng: “Thứ lươn lẹo này.”
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ ngượng ngùng: “Ta… ta cứ nói vậy thôi à… Không ngờ thầy Tần lại tin thật chứ, mà không phải tin không, còn cho ta Tỉnh Hồn ngọc, cho thật luôn á”
Hà Viên Nguyệt cười thật vui vẻ.
Đang cười lại đột nhiên bảo: “Tả Tiểu Đa, con xem tướng mạo của ta thế nào?”
Nàng tươi cười hỏi những câu này, vốn chỉ định trêu hậu bối chút thôi. Nhưng khi vừa thốt ra, cũng cảm thấy không ổn lắm. Mà lúc này cũng không thu lại được nữa rồi, không khỏi hơi biến sắc.
Tả Tiểu Đa nghe xong cũng giật mình.
Ôi trời, tướng của bà, ta đâu dám tùy tiện xem được?
Nếu ta nói thật lại còn có người đứng gần đó thì chẳng phải sẽ đưa bà đi luôn à?
Thế làm sao mà ta sống được?
Hắn nhìn mặt Hà Viên Nguyệt, ánh mắt nàng thấp thoáng vẻ căng thẳng, run run nói: “Con à, ta biết xem tướng coi trọng nhất là duyên phận. Nếu có gì không nên nói thì không nói cũng không sao cả.”
Tả Tiểu Đa khẽ đáp: “Bà Hà, cả đời bà ban cho chúng sinh rất nhiều, công đức vô lượng. Đúng là vượt ra khỏi phạm trù mà tướng số có thể xem xét được, phán từ gì gì đúng là làm khó ta. Nhưng nếu tặng bà một bài thơ thì cũng không sao.”
Hà Viên Nguyệt chợt bình tĩnh lại, bật cười nói: “Tiểu Đa à, rất nhiều năm rồi không ai tặng thơ cho ta đâu. Ngươi đọc ta nghe xem nào.”
Tả Tiểu Đa trầm ngâm một lát, nói khế: “Cõi đời chuyện xưa nhiều nuối tiếc, một bầu bác ái tỏa ngân hà, đào lý đón gió xuân phơi phới, vạn tái sử xanh bút ngọc. phê”
Hà Viên Nguyệt nghe vậy thì vô cùng sửng sốt.
Nàng cúi đầu, mái tóc bạc khẽ bay, lẩm bẩm nói, “Đời này… luyến tiếc… bao chuyện xưa, tình lớn ôm trọn dải ngân hà… gió xuân đào thắm khắp thiên hạ, sử sách ngàn năm còn viết mãi…”
Nàng khế thở dài.
Ở bên cạnh, lam bào của Tân Phương Dương khẽ bay, nàng có thể cảm nhận được, ánh mắt của Tân Phương Dương, vẫn luôn dõi theo mình.
Cõi đời chuyện xưa nhiều nuối tiếc.
Bài thơ của Tả Tiểu Đa tổng cộng chỉ có bốn câu, mà lời ca tụng, lại chiếm tới ba câu.
Nhưng mà giờ phút này, tâm tư của Tân Phương Dương và Hà Viên Nguyệt, lại đặt hết vào câu đầu tiên, trong lòng, chỉ có câu đầu tiên mà thôi!
Hà Viên Nguyệt cúi đầu, khế thở dài.
Trong lòng Hà Viên Nguyệt lập tức hiểu rõ, bút pháp. của Tả Tiểu Đa này, quả nhiên rất có môn đạo, hiển nhiên là có thể nhìn ra rất nhiều điều.
Tên nhóc này, chẳng những thật sự biết xem tướng, mà trình độ còn rất cao, thậm chí là… sâu không lường được!
“Cảm ơn bài thơ của ngươi, Tiểu Đa.”
Hà Viên Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói “Đây là món quà tuyệt vời nhất mà ta từng nhận được trong đời, với bài thơ này, đời này của Hà Viên Nguyệt ta, xem như là sống không uổng phí.”
Nàng nhẹ giọng nói “Ta mặt dày chút, bài thơ này, có thể viết trên bia mộ của ta.”
Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn nói “Nếu bà Hà thích, ta có thể làm cho ngươi bất cứ lúc nào, tài văn chương của ta cũng được lắm.”
Hà Viên Nguyệt phì cười, mắng yêu một tiếng “Đồ láu cá.”
Sự thương cảm vừa trỗi dậy, đã được lời này xua tan, chỉ còn lại sự vui vẻ trong lòng.
“Thầy Tân.” Hà Viên Nguyệt nói.
Tân Phương Dương lập tức quay sang “Lão hiệu trưởng.”
“Ta vừa đề nghị Trường Giang, để ngươi tiếp tục dạy Tả Tiểu Đa và lớp Võ Sư của bọn họ.”
Tần Phương Dương nhất thời kinh ngạc “Hả?”
“Ờm, ý tưởng của ta còn hơn thế nữa. Ta hy vọng ngươi có thể tiếp tục dạy những đứa trẻ này, sau này đột phá tiến vào Tiên Thiên, đột phá cảnh giới Thai Tức, cho đến khi bọn họ tốt nghiệp từ ngôi trường này.”
Hà Viên Nguyệt cười nhạt “Thầy Tần, đây đều là những đứa trẻ ngoan, chúng đáng để ngươi cố gắng hết sức, dạy dỗ chúng thật tốt.”
Tân Phương Dương trịnh trọng gật đầu nói “Lão hiệu trưởng, ngươi yên tâm đi.”
“Ta đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để dạy chúng thật tốt!”