Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 73: C73: Chương 73



Kì thi giữa kì lần này nhà trường xác định rất quan trọng, thi xong sẽ chính thức tiến vào giai đoạn ôn tập lần một. Vậy nên lần này không chỉ thi ở trong trường nữa, mà là dùng cùng một đề thi với các trường công lâu đời khác, cuối cùng xếp hạng chung.

Lạc Uẩn mở nhóm lớp để xác nhận trường mình thi, do số hạng cuối học kì trước nên cậu và Tô Nùng đều được phân đến trường Số 4, còn Phong Dã và Thượng Quan Nghị thi tại trường.

“Mai anh đưa em đến trường Số 4 nhé?” Phong Dã nói, “Nhớ mang theo một cái áo khoác để phòng khi bị xếp ngồi ở cạnh điều hòa, nếu lạnh lại ảnh hưởng đến việc thi cử của em.”

Hắn vẫn nhớ rõ ràng cái vẻ sợ cái lạnh mùa đông muốn chết của Lạc Uẩn. Cậu cứ cuộn tròn trên ghế không chịu động đậy, trên đầu đội một cái mũ len màu trắng mềm mại, chỉ để lộ ra đôi mắt long lanh và nửa khuôn mặt còn trắng hơn cả tuyết. Lần nào Phong Dã nhìn thấy cũng đều cảm thấy dễ thương muốn chết.

“Em không cần anh đưa đi đâu, lúc đó em sẽ đi bằng tàu điện ngầm, không thì phiền anh lắm.” Lạc Uẩn đáp, “Em sẽ tự mang theo một cái áo khoác.”

“Kỳ kiểm tra này cũng coi như là kiểm nghiệm lại quá trình học tập mấy ngày nay của anh, vậy nên anh phải làm cho thật tốt. Em cảm thấy hạng hai trăm không hề khó với anh đâu.”

Lời cậu vừa nói không phải chỉ là cổ vũ trước khi kiểm tra, mà là cậu phát hiện ra khả năng ghi nhớ cực kì tốt của Phong Dã từ những lúc làm bài tập. Có rất nhiều kiến thức mà cậu chỉ nói qua một lần, Phong Dã đã có thể nhớ hơn nửa số đó. Càng đáng quý hơn là dù học nhiều thêm nữa nhưng Phong Dã cũng sẽ không nhớ lẫn lộn chúng vào nhau.

Cậu đã phát hiện ra vấn đề này từ khi giảng bài cho bạn học đội sổ của lớp, đó là dù kiến thức trọng tâm không đổi, nhưng chỉ cần đổi sang bài khác là bọn họ sẽ không biết làm nữa.

“Được đưa em đi anh vui muốn chết, sao lại phiền được chứ.” Phong Dã cúi người nhìn cậu, nụ cười như có như không: “Anh là bạn trai của em, đưa em đi không phải là việc anh nên làm à?”

Cảm giác tồn tại của chất dẫn dụ bạc hà trở nên mạnh mẽ hơn theo động tác ngả người lại gần của hắn, đó là hương tuyết lành lạnh trong trẻo. Vì vừa được đánh dấu tạm thời, Lạc Uẩn bất giác hít ngửi hương vị đó, tựa như đã nghiện nên không khống chế được nữa. Nhưng đau đầu ở chỗ chỉ cần cậu ngửi nhiều là lại không chịu nổi. Ở xương cùng như có một dòng điện nhỏ chạy lên, tê đến mức khiến ngón tay cậu cuộn lại.

Lạc Uẩn đỏ mặt, lặng lẽ lùi một bước nhỏ, tạo thành một chút ít khoảng cách.

“Nói rồi nha, mai anh qua đây đón em.” Khóe môi Phong Dã vểnh lên.

Nếu không phải tối nay Lăng Ý Tuyết dặn hắn đến bệnh viện kiểm tra lại độ sinh động của chất dẫn dụ để dự đoán kỳ nhạy cảm thì hắn chẳng muốn rời xa Lạc Uẩn chút nào.

Hắn mắc phải một căn bệnh kì quái, đó là lúc nào cũng phải dính lấy Lạc Uẩn mới được. Lúc ra cửa Phong Dã lại không nhịn được, hai tay vờn trên vai trên cổ Lạc Uẩn, mỗi lần như thế là Lạc Uẩn sẽ bất giác run lên. Phong Dã yêu cái vẻ mặt đỏ tai hồng muốn đẩy hắn ra nhưng lại ngoan ngoãn cho hắn ôm của cậu trai muốn chết.

Xấu hổ muốn đăng xuất luôn, nhưng vẫn ngoan ngoãn để hắn hôn.

Sao hắn lại may mắn như vậy nhỉ, người mà hắn thích cũng thích hắn.

Có bốn cái thang máy, nhưng trùng hợp hôm nay lại là lúc kiểm tra và tu sửa lại. Có hai cái đã kiểm tra xong rồi, nhưng vẫn chưa bắt đầu sử dụng.

Lúc này cũng là khoảng thời gian có nhiều nhà sử dụng thang máy nên tốc độ lên xuống của nó chậm hơn bình thường không ít.

“Đinh” một tiếng, cửa vừa mở ra mà bên trong đã chen đầy người, khiến cho người ta có cảm giác như sắp quá tải đến nơi. Lạc Uẩn và Phong Dã liếc nhìn nhau, không bước vào.

Sau khi cửa thang máy khép lại, Lạc Uẩn chỉ cái thang máy bên cạnh: “Bọn mình chờ cái này nhé?”

Phong Dã nhìn lướt qua số tầng nhảy liên tục của thang máy, nhấc tay chỉ hướng khác: “Đi thang bộ đi.”

[Còn có thể với vợ lâu thêm một chốc nữa!]

Lạc Uẩn nghe thấy vậy, lòng mềm ra, kéo tay của Phong Dã bước đến cửa an toàn ở bên cạnh.

Cậu nghĩ đây có lẽ là tâm trạng của mấy cặp đôi khi không chịu đi xe mà cứ nhất quyết phải đi bộ.

Được ở cạnh bạn trai lâu hơn một chút là lòng đầy ngọt ngào.

Thoáng chốc đã đến tầng một, qua khỏi cửa phòng cháy chính là đại sảnh rồi.

Chỉ là cảm xúc ấm áp vui mừng lấp đầy cả trái tim không ở cạnh Lạc Uẩn mãi.

– — Mà bị chính tay Phong Dã đánh tan.

Lạc Uẩn đi đến chỗ ánh sáng, lúc sắp ra khỏi lại bị Phong Dã kéo cổ tay lại, áp lên tường.

Hai mắt cậu mở to, chưa kịp nhận ra điều gì thì đã bị một bàn tay to chạm vào eo, cằm cũng bị nâng lên.

Từ ánh đèn mờ mờ rọi vào từ đại sảnh, trong chớp mắt ấy, Lạc Uẩn thấy rõ cánh môi mỏng của Phong Dã dán lên.

Không hề có một lời báo trước.

Một nụ hôn cực kì thô lỗ do tính chiếm hữu và h@m muốn khống chế của Alpha làm ra. Mặt cậu bị Phong Dã nâng lên, cánh môi mỏng mang theo hơi lạnh liên tục chạm vào, từ vầng trán đến đôi mắt, đến hàng mi và tiếp sau nữa, mỗi một vị trí của cậu đều nhiễm mùi chất dẫn dụ vị tuyết lạnh lẽo của Alpha.

Cuối cùng những nụ hôn đó dừng lại trên cánh môi của cậu.

Trái tim Lạc Uẩn nhảy thình thịch. Từ đây có thể nghe thấy tiếng nói cười của các gia đình trong đại sảnh, tựa như vào giây sau sẽ có người chạy vọt vào và rồi phát hiện ra ở đây có hai nam sinh đang mải miết hôn nhau đến mức không thể phân rõ.

Lạc Uẩn mím môi, nhấc tay đẩy Phong Dã, đỏ mặt oán giận hắn: “Ở nhà anh còn chưa hôn đủ hay gì, đừng có hôn ở đây —“

Những lời sau đó bị nuốt lại vào cuống họng, bởi vì Phong Dã vừa tìm được cơ hội là lập tức dùng chiếc lưỡi thử đi vào. Lạc Uẩn hơi híp mắt, bất giác đáp lại tình cảm cuồng nhiệt ấy.

Bàn tay Phong Dã đáp trên cần cổ mảnh khảnh của Lạc Uẩn, vành tai bị xoa nhẹ, cả người Lạc Uẩn mềm xuống.

Nếu không phải Phong Dã đang ôm cậu, có lẽ chân cậu đã mềm đến mức trượt xuống rồi.

Không biết qua bao lâu, Phong Dã mới chịu tốt bụng mà tha cho cậu.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Lạc Uẩn, trái tim của Phong Dã lại rung động.

Sau nụ hôn, đôi mắt Lạc Uẩn ầng ậc nước, mơ màng xinh đẹp. Khuôn mặt trắng nõn hiện lên màu đỏ, môi đẹp như cánh hoa.

Có ánh sáng chiếu lên chóp mũi của cậu, đẹp đến mức khiến lòng người rung động, khiến cậu trở nên thanh thuần như hoa sơn chi, trên người là mùi bơ thơm ngát, quyến rũ vô cùng.

Lòng Phong Dã lộn xộn, càng ngày càng thích Lạc Uẩn hơn nữa. Hắn thầm hỏi, chẳng lẽ mình thật sự là bi3n thái à?

Ánh mắt của Phong Dã hơi lóe, trong mắt được sự thỏa mãn lấp đầy, đưa ra câu trả lời cho vấn đề vừa rồi mà trong lòng không chút để ý.

Giọng hắn hơi khàn: “Em sợ có người đi thang bộ lắm hả?”

“Vừa rồi… Miệng em khép rất chặt.”

Lạc Uẩn nhẹ nhàng hít thở, bên tai là giọng nói trầm khàn. Nụ hôn khiến cậu thiếu oxy, còn chưa kịp trở lịa bình thường.

Cậu dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn Phong Dã, giọng nói mềm nhẹ: “Hả… Anh vừa nói gì?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 891: Ai là người bị trúng thuật pháp âm dương đấy?”

Lạc Uẩn bị nụ hôn làm cho choáng váng, thật sự không nghe thấy Phong Dã nói gì. Cậu thất thần nhìn sang, đôi mắt màu hổ phách đẹp khôn tả, long lanh đầy sương mù.

Cậu vừa nhìn sang, đôi mắt Phong Dã tối lai, kìm nén sự rung động của trái tim mình. Hắn nâng tay lên, dùng lòng bàn tay xoa cánh môi dính nước của Lạc Uẩn, nghiền mạnh lên cánh môi căng mọng.

Phong Dã nói từng câu từng chữ: “Anh bảo là, em đừng quyến rũ anh nữa, anh sợ mình không nhịn được…”

Nói đến đây, hắn dừng lại rồi ghé sát tai Lạc Uẩn nói ra hai chữ.

Chớp mắt đó, hai mắt Lạc Uẩn mở to, quên cả cách hít thở như thế nào.

Lạc Uẩn không biết mình dùng dáng vẻ gì để đi vào thang máy.

Từ bãi đỗ xe đến thang máy có không ít người, Lạc Uẩn bước vào, cứ cảm thấy những người đó đang nhìn cậu.

Cậu chỉ có thể cố gắng bày ra vẻ mặt lạnh lùng xa cách, nhưng dù cố tỏ vẻ như thế nào thì màu đỏ ở đuôi mắt cũng không thể lau được. Đôi mắt long lanh, khuôn mặt đỏ ửng.

Đầu cậu như muốn nổ tung vậy. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi của Phong Dã, tựa như có cái loa đang ghé sát tai cậu rồi nhắc đi nhắc lại lời đó.

Nhiệt độ trên mặt dù đã qua hồi lâu nhưng vẫn cứ không chịu giảm xuống. Lạc Uẩn bấm mã khóa mà ngón tay cứ run run.

Ba lần nhập mật mã đều nhắc nhở cậu bấm sai rồi, trên mặt kính màu đen hằn in dấu vân tay lộn xộn của cậu. Đến tận khi âm thanh điện tử nhắc nhở cậu chỉ còn lại hai lần, Lạc Uẩn mới hít sâu một hơi, xoa xoa khuôn mặt nóng bừng hai cái. Lạc Uẩn nhìn mã khóa, chầm chậm nhập các con số vào, từng số từng số, cuối cùng cũng chính xác.

Cậu hoảng loạn đá giày đi, lê đôi dép vọt vào phòng ngủ, nhảy một cái, chôn cả cơ thể vào cái gối mềm mại.

Cái gối màu trắng càng làm bật lên vệt đỏ trên hai má của cậu. Lòng Lạc Uẩn vẫn còn loạn, cứ nghĩ mãi về hai chữ thô lỗ trắng trợn của Phong Dã.

Rõ ràng đã từng nghe Phong Dã nói hai chữ kia rồi, nhung đó toàn là giọng điệu làm, đều để phát ti3t cảm xúc bất mãn bực bội của chính hắn.

Nhưng chưa hề có lần giống như vừa rồi. Hắn hoàn toàn biến tính từ thành động từ.

Đối tượng sau đó vẫn là cậu.

Điều khiến cậu trở nên hoảng loạn là vì bản thân cậu không nảy sinh cảm xúc ghét bỏ hay phản cảm mà ngược lại, chớp mắt ấy, tim cậu nhảy liên hồi, cơ thể như bị điện giật, đầu óc không thể ghi nhớ lại chút gì.

Cậu đang chờ mong.

Nhận ra kết quả ấy, Lạc Uẩn cảm thấy mình sắp chết mất, đầu óc trở nên hỗn độn. Cậu cuộn chăn lại, lăn từ đầu này đến đầu kia rồi lại đá văng chăn ra để toả nhiệt

Cái điện thoại trong túi rung lên. Là tin nhắn hỏi xem cậu đã về đến nhà hay chưa, nói rằng hắn đã gọi xe rồi, ngày mai sẽ đến đón cậu. Từng cái tin nhắn cứ truyền đến liên tục.

Câu cuối cùng là: [? Sao em không nói gì?]

Lạc Uẩn siết chặt ngón tay, mở các gói biểu tượng rồi gửi một cái phù hợp với tâm trạng của mình để gửi đi. Sau đó lật điện thoại, nhét xuống dưới gối rồi nằm như cá muối.

Bên kia, Phong Dã đang sốt ruột vì Lạc Uẩn không đáp lại hắn, vừa định gọi qua thì thấy emo đáng yêu.

Là một con mèo tức giận đến xù lông, mắt nó tròn xoe, giống như đôi mắt hổ phách của Lạc Uẩn. Chữ trên đó là: Đang giận, đừng làm phiền.

Phong Dã: “…”

Chớp mắt ấy hắn thấy đáng yêu muốn xỉu. Có ai giận mà lại còn gửi một cái biểu tượng v3 vãn đây?

A a a, vợ hắn thật là ngoan.

Phong Dã: Em đừng giận mà, vừa rồi anh không cố ý, chỉ muốn được hôn em trước khi đi thôi mà.

Bên kia không đáp lại, Phong Dã lại nhắn tiếp: Lần sau anh hôn em sẽ báo trước cho em một tiếng, được chưa nào?

Đến tận khi hắn đến bệnh viện rồi mà Lạc Uẩn vẫn không trả lời lại. Phong Dã hơi nhụt chí, nhìn điện thoại. Lăng Ý Tuyết vừa liếc thấy đã biết hắn đang tám chuyện với Lạc Uẩn rồi.

“Sao vậy, con chọc Lạc Uẩn giận rồi à?” Y cười khẽ, đôi mắt sau cặp kính sáng tỏ. Lăng Ý Tuyết mặc áo blouse trắng, cho người ta cảm giác dịu dàng an toàn.

“Vâng… Em ấy dễ bị ăn hiếp lắm.” Phong Dã nói với giọng điệu bình thường, nhưng khóe miệng hơi giương lên đã đủ bán đứng cảm xúc của hắn.

Nhớ lại đôi mắt vì bị hắn hôn mà trở nên long lanh của Lạc Uẩn, tim Phong Dã run liên hồi. Cánh môi của thiếu niên mềm mại, trên người có mùi hoa nhàn nhạt, và cả dáng vẻ mệt mỏi tựa vào hắn.

Từng nhìn thấy thì không quên được.

Vừa nhớ lại, yết hầu Phong Dã bất giác trượt nhẹ. Sau đó hắn bị Lăng Ý Tuyết dùng sổ đập vào đầu.

“Cái gì mà dễ ăn hiếp, con kìm tính của mình lại một chút đi. Khó khăn lắm mới theo đuổi được người ta, lỡ người ta bực mình chạy mất, lúc đó con tự khóc đấy.”

“Con sẽ không khiến em ấy giận đến nỗi bỏ đi đâu. Con rất thích em ấy, ba à, con chưa từng thích ai nhiều đến thế.”

Khi Phong Dã nói ra câu này, đôi mắt sáng rực, ánh đèn ở trong mắt hắn rạng rỡ như ngân hà.

Thoáng chốc cảm xúc của Lăng Ý Tuyết tăng lên, đã rất lâu rồi y không còn được thấy một tiểu Dã lạc quan hoạt bát như hiện tại nữa. Y và Phong Yến ly hôn, Phong Dã và hai người họ cũng dần xa cách. Cho đến khi lên cấp ba, theo sự lớn dần của tuổi tác, quan hệ giữa Phong Dã và họ dần tốt hơn, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy quan hệ của gia đình này thật là tốt.

Chỉ có y biết tính cách của Phong Dã không còn giống hồi còn nhỏ nữa rồi. Nhưng bây giờ hình như cảm giác này đã quay trở lại.

Hốc mắt Lăng Ý Tuyết phiếm hồng, y kìm lại cảm xúc: “Thích thì con phải biết quý trọng. Con cũng biết đấy, Phong Yến chọc ba giận chạy mất luôn.”

Y rút một tờ đơn: “Con đi chích máu kiểm tra hoạt động của chất dẫn dụ trước.”

Phong Dã cầm lấy tờ đơn, chần chừ nói: “Ba, ba thật sự vì…”

Hắn dừng lại, rồi nói tiếp: “Kỳ nhạy cảm của ba lớn kh ủng bố đến thế ư?”

Không phải hắn chưa từng trải qua. Lúc đó tâm trạng nóng nảy, chỉ muốn đánh người, đầu như bị đao bổ rìu đục, đau vô cùng, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được.

“…” Lăng Ý Tuyết hơi ngượng ngùng: “Không phải đều do kỳ nhạy cảm đâu, nhiều vấn đề khác nữa.”

“Vậy gần đây…” Phong Dã hỏi, “ba ở chung có tệ không?”

Lăng Ý Tuyết gật đầu, nghĩ đến Phong Yến, khóe miệng bất giác giương lên: “Cũng tạm. Chuyện của bọn ba bọn ba tự lo được, con tự chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi.”

Phong Dã: “Vâng, con đi chích máu trước.”

Kết quả kiểm tra có rất nhanh, Lăng Ý Tuyết nhìn đơn phân tích kiểm tra: “Giống như ba đoán, là vào hai hoặc ba ngày nữa, con thi giữa kì xong thì nhớ đến biệt thự, lúc đó ba xin nghỉ để chăm sóc con.”

Phong Dã ừ một tiếng.

“Với cả đây là kỳ nhạy cảm đầu tiên của con sau khi thành niên, nó còn mãnh liệt hơn trước rất nhiều, con xem có muốn thương lượng với Lạc Uẩn để cậu bé giúp con vượt qua kỳ nhạy cảm hay không, vậy sẽ dễ chịu hơn.”

“Con có xúc phạm cậu ấy không?” Phong Dã hỏi.

“Phải xem tình huống của con.” Lăng Ý Tuyết nhíu mày, “Lúc đó con có thể tự không chế để cậu bé thả chất dẫn dụ cho con. Nếu thấy nóng nảy quá mức thì phải chịu khổ kìm lại, đừng làm Lạc Uẩn bị thương. Đứa trẻ đó tốt như thế, con không được làm chuyện ngu ngốc đâu đấy. Xíu nữa ba qua khoa Alpha hỏi xem có thuốc giảm đau không.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 60

“Vâng, vậy con về trước.” Phong Dã đứng dậy, “Ba cũng đừng trực đêm nữa, hại thân lắm.”

“Cái này không phải chuyện ba có thể quyết định được, ai cũng vậy mà.” Lăng Ý Tuyết nhìn thân hình cao lớn của Phong Dã, vô cùng vui mừng.”

Lúc Phong Dã sắp rời đi, Lăng Ý Tuyết gọi hắn lại, nói ra lời mà đã lâu chưa nói: “Kỳ thi này cố lên nhé!”

“Vâng, không thành vấn đề!” Phong Dã nhìn lại, khóe môi gợi lên: “Gặp lại ba sau.”

***

Trên đường về.

Phong Dã không nhận được câu trả lời của Lạc Uẩn, hắn li3m hàm trên, lười biếng ngồi ghế sau của xe. Nhìn meme trên màn hình, không nhịn được chọc nhẹ khuôn mặt của con mèo như chọc khuôn mặt của Lạc Uẩn.

Nhấn gọi qua, phải mất mười mấy giây mới được nhận. Phong Dã nghĩ là cậu còn đang giận mới nghe chậm, vì thế vừa gọi được đã cà lơ phất phơ nói: “Em còn giận à?”

Giọng hắn trầm, nghe rất có cảm giác. Vừa rồi Lạc Uẩn xấu hổ mới hoảng, bản thân cậu cũng không phải người luôn chìm trong cảm xúc, một hồi sau liền đi dọn hành lý.

“Không phải anh cố ý chọc em giận đâu, ngọt ngào suốt ngày, anh đã quen với mùi hương chất dẫn dụ của em rồi. Nếu không được ôm em, trước lúc đi cũng không được hôn em một cái, chắc chắn đêm nay anh không ngủ được.”

Lạc Uẩn vừa thu dọn hành lý vừa lạnh nhạt nói: “Không ngủ được càng tốt, anh học thâu đêm luôn đi.”

Phong Dã bị cậu làm nghẹn: “… Ừ, em nói rất đúng, anh về sẽ học tiếp, học thâu đêm luôn.”

“…” Lạc Uẩn đóng nắp va li, đẩy nó đến góc phòng, “Ngủ sớm một chút, nếu không trạng thái ngày mai không tốt.”

Tiếng bánh xe lắm truyền đến, Phong Dã tò mò hỏi: “Em xếp hành lý xong rồi à?”

“Ừ, thi xong em sẽ dọn đến ký túc xá.”

Đường Tê vừa gọi điện cho cậu, bảo là bên nước D đã sắp xếp xong rồi, việc điều trị chữa trị mấy ngày lại đề thượng nhật trình, lại hỏi cậu hai ngày nay ở một mình có quen không.

Hai ngày nay có Phong Dã ở cùng, nhoáng cái là qua.

“Em không được trộm giận đâu đấy.” Lần đầu tiên Phong Dã yêu đương, nhưng cũng biết hiểu lầm cần phải gỡ bỏ hay lập tức.

Nghe thấy Phong Dã nhắc đến chuyện kia, Lạc Uẩn hừ một tiếng: “Dám nói em quyến rũ anh, năng lực ném nồi của anh giỏi đấy chứ.”

“…” Phong Dã không tìm ra được lý do để giải thích, lại không biết nói lời âu yếm, nửa ngày nghẹn ra câu: “Bởi vì miệng em ngọt, anh rất muốn hôn.”

Rõ ràng là nói chuyện qua điện thoại nhưng Lạc Uẩn lại có thể hình dung ra vẻ mặt khi nói câu này của Phong Dã. Đôi mắt đen nhánh sáng ngời, nhìn cậu không chớp như muốn hút người ta vào vậy.

“Lần sau anh sẽ thông báo cho em trước khi hôn, em không đồng ý em sẽ không hôn, em đồng ý thì anh mới làm.”

“Em thấy vậy được không?”

“Không phải hôn mới giận.” Lạc Uẩn nỉ non.

Phong Dã nghe thấy: “Không phải vì nụ hôn vậy thì vì sao, vì câu em quyến rũ anh kia à?”

“Không phải.” Lạc Uẩn nghĩ đến câu sau, mặt nóng bừng, không muốn nhắc lại câu đó: “Không nói chuyện đó nữa.”

“Em vừa nói một nửa, anh lo.” Phong Dã cứ hỏi miết không buông, “Bây giờ không rõ ràng, lần sau anh lại chọc giận em thì làm sao bây giờ?”

“…”

Đối phương lại hỏi mấy câu, Lạc Uẩn thật sự mất kiên nhẫn: “Thì là sau này anh nói chú ý một chút, đừng nói…”

Cậu cảm thấy xấu hổ, châm chước ra một từ để hình dung, nhẹ giọng nói nhanh: “Thô lỗ như thế.”

“Thô lỗ?” Từ này khiến Phong Dã mơ hồ, hắn từng nói kiểu vậy ư?

Phong Dã nhíu mày, ngón tay gõ lên đầu gối nhớ lại. Sau khi nhớ ra, hắn hơi ngơ ngẩn: “… Vậy là thô lỗ à?”

Mặt Lạc Uẩn đỏ bừng.

“Vậy, không thì… Lần sau anh đổi sang cách nói văn minh hơn?” Phong Dã cẩn thận dò hỏi.

“Tích” một tiếng, Lạc Uẩn ngắt cuộc gọi.

***

Sáng hôm sau, Lạc Uẩn lấy áo khoác, nhìn lướt qua tủ quần áo, cuối cùng dừng lại ở cái áo khoác thể thao của Phong Dã mà gần như đã trở thành áo của cậu.

Áo đã mặc rất nhiều lần, lộn xộn chưa kịp giặt. Lạc Uẩn xách cái áo lên, thầm nghĩ nên buông tha cho nó thì hơn. Vậy nên cậu lấy đồng phục mùa thu của trường Số I.

Lạc Uẩn không dễ ra mồ hôi, tuy sáng sớm mùa hạ không lạnh lắm nhưng do cậu không muốn nhét cho cặp phình ra nên mặc lên người luôn.

Sau khi chuẩn bị xong, ngửi mùi bột giặt thoang thoảng, cứ cảm thấy khó chịu ở đâu đó.

Thoáng thấy bình nước hoa Lẫm Đông trên giá sách, Lạc Uẩn khựng lại.

Cậu vốn không có thói quen xịt nước hoa, hơn nữa Phong Dã luôn nhiễm mùi chất dẫn dụ lên người cậu nên bình nước hoa đó cứ để đó không dùng.

Làm một bình hoa cho không khí tươi mát còn hơn đặt ở đó hứng bụi.

Nghĩ đến giá thành khiến người ta líu lưỡi của nó, Lạc Uẩn đi qua, cầm lấy xịt lên đồng phục.

Hương bạc hà, linh sam và bạch tùng nhanh chóng nhiễm đầy đồng phục.

Lạc Uẩn bỗng dưng cảm thấy xấu hổ. Cậu tự an ủi mình rằng chỉ là cậu không muốn lãng phí chai nước hoa này mà thôi.

Ra khỏi nhà, Lạc Uẩn không để Phong Dã đến đưa mình đi. Trường Số 4 cách nhà cậu không quá xa, nhưng ngược chiều với trường số I.

Nếu để Phong Dã đưa cậu đi vậy thì phải dậy sớm, có khi còn muộn thi vậy nên cậu bảo Phong Dã đừng đưa, hắn cũng đồng ý rồi.

Ra khỏi tiểu khu, cậu định đi bằng tàu điện ngầm, nhưng chưa đi được mấy bước, có người ấn còi phía sau cậu. Lạc Uẩn ngoảnh đầu lại nhìn, là Chu Độ Văn.

“Đi chung nhé?”

“Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm là được rồi.”

Chu Độ Văn mỉm cười: “Tiện đường thôi mà, lên đi.”

Lạc Uẩn nhìn cửa xe đã mở ra, ừ một tiếng, sau khi ngồi lên nói: “Cảm ơn cậu.”

Họ nhoáng cái đã đến cổng trường Số 4, Chu Độ Văn xuống xe sau Lạc Uẩn. Hắn cao, đứng gần Lạc Uẩn cao hơn cậu nửa cái đầu.

Phần lớn học sinh thi ở trường số 4 là học sinh của trường, học sinh ngoài trường đều là mũi nhọn trên bảng xếp hạng của thành phố.

Nhà Chu Độ Văn có tiền, xe là siêu xe, giá trị nhan sắc của hai người còn cao nên vừa xuống xe đã thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt.

Tô Nùng cầm theo bữa sáng đứng cách đó không xa, thấy Lạc Uẩn đến, đưa bữa sáng cho cậu: “Lớp trưởng, mua cho cậu đấy.”

Lạc Uẩn nhận bữa sáng, nói tiếng cảm ơn.

Tô Nùng lại nhìn Chu Độ Văn, trong tay cầm cơm nắm và sữa bò. Cậu ta đang do dự có nên khách sáo một chút không thì Chu Độ Văn nói: “Tôi đã ăn ở nhà rồi.”

Tô Nùng cười với hắn: “Ừ, vậy tôi không khách sáo nữa.” Cậu ta chọc ống hút, vừa uống vừa ăn cơm.

Ba người không ở chung phòng, Chu Độ Văn ở khoa văn, Tô Nùng và Lạc Uẩn ở khoa tự nhiên. Hai người may mắn được chung một phòng.

Sau khi tách khỏi Chu Độ Văn, Tô Nùng bát quái hỏi: “Sao cậu ta lại đưa cậu đến vậy?”

Lạc Uẩn cắn cơm nắm, mơ hồ nói: “Vừa ra khỏi cửa thì gặp, tiện đường.”

“Vậy à. Ngon không? Tớ thấy hôm nay có vị mới nên mua.” Tô Nùng hút một ngụm sữa.

“Cũng được, chỉ là hơi mặn.” Lạc Uẩn tìm được chỗ, đặt đồ xuống.

Chỗ cậu ngồi trùng hợp là bàn một dãy thứ hai từ cửa sổ qua, điều hòa ở góc phòng đối diện với cậu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 363: Chương 363

Cũng may là mang theo áo khoác, nếu không giữa trưa nóng, có người bật điều hòa lên thì mệt.

Những học sinh khác lục đục đi vào, có mấy gương mặt Lạc Uẩn quen, có mấy người mang theo sách tranh thủ ôn lại ý chính như Tô Nùng, không chừng có thể lướt qua nội dung sắp thi.

Thật ra ngồi ở đây đều là học sinh có thành tích nổi bật, đọc sách chỉ là cách thả lỏng tinh thần thôi.

Lạc Uẩn không có thói quen này nên trước khi giáo viên tới, cậu cầm điện thoại dựa vào lan can nghỉ ngơi.

Bên kia, Thượng Quan Nghị đang lướt điện thoại thấy có người truyền vài bức ảnh.

[Đẹp quá đi. Mới sáng sớm đã thấy chủ tịch hội học sinh với hoa khôi* rồi, cầu thánh học phù hộ cho tui nữa!]

*Trước tui gọi Uẩn Uẩn là gì nhỉ? Bạn nào nhớ thì nhắc tui với, tui quên mất tiêu. ʕ⁠’⁠•⁠ ⁠ᴥ⁠•̥⁠’⁠ʔ

Ảnh chụp là Lạc Uẩn đang mở cửa xe xuống, có thể thấy mơ hồ khuôn mặt lạnh lùng của Chu Độ Văn.

Bên dưới là một loạt đội hình cầu phù hộ.

Cũng có người tò mò hỏi: Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là xe của Chu Độ Văn mà, rất quý. Sao Chu Độ Văn lại đưa Lạc Uẩn đi thi nhỉ? Không phải cậu ta với Phong Dã…

Tuy không nói rõ ràng, nhưng người trên Tieba đều biết chuyện Lạc Uẩn với Phong Dã yêu nhau không phải là bí mật.

Có người rất coi trọng, nhưng cũng có người cảm thấy bọn họ chỉ đang chơi mà thôi.

Đều là nhân vật có tiếng của trường Số I nên rất nhanh đã có Alpha trong nhóm nói vài câu, cũng có Alpha không chê lớn chuyện mà @Phong Dã.

Con nhà giàu học yếu trong nhóm không có gì là không dám nói. Bọn họ trực tiếp @Phong Dã: Đại ca, anh bị tái rồi.

Lục Nguyên Đồng: Cái đẹt, là thật hả? Không phải hôm qua anh nói dậy sớm đưa Lạc Uẩn tới trường Số 4 nên mới không đi uống rượu à?!

Bên dưới có vài xuyến vui mừng khi người gặp họa: Ha ha ha ha, Lạc Uẩn trâu bò!!!

Phong Dã thấy mấy tin nhắn này, hơi nhăn mày, hơi mất kiên nhẫn.

Lúc sáng rời giường hắn mới nhận ra cảm xúc của mình hơi khác thường, hỏa khí rất lớn. Lăng Ý Tuyết nói đây là hiện tượng bình thường, tính công kích của chất dẫn dụ trên người hắn tăng không ít.

Thượng Quan Nghị thấy còn bực, cậu ta cho rằng Phong Dã đọc mấy tin này nên giận, đâm bả vai hắn, nói: “Đại ca, mày đừng nghĩ nhiều, lớp trưởng không phải người như thế.”

Sau đó Thượng Quan Nghị bị trừng một cái: “?”

Phong Dã cúi đầu, gõ chữ chầm chậm.

Hắn đáp lại nhóm: Bọn mày thì biết cái gì, là Lạc Uẩn bảo tao không cần tiễn em ấy, để tao ngủ nhiều hơn một chút.

Lục Nguyên Đồng: Anh không lo một chút nào à? Cậu ấy không cho anh đưa nhưng lại để tên A Chu Độ Văn kia đưa đi đấy!

Phong Dã: Thì?

Lục Nguyên Đồng: Có khi nào Lạc Uẩn cũng giống Lâm Khả, nhìn bên ngoài…

Phong Dã: Mày muốn đánh nhau với tao thì cứ việc nói thẳng ra.

Lục Nguyên Đồng còn định nói nữa, cậu ta cảm thấy Phong Dã thật ngốc, lỡ như Lạc Uẩn đúng thật là loại Omega đùa cợt Alpha vỗ tay*, vậy chẳng phải Phong Dã sẽ lạnh lẽo ư?

*18 +

Muốn nói thêm lại nhận ra mình đã bị đá, Lục Nguyên Đồng tức đến nỗi muốn quăng điện thoại.

Thượng Quan Nghị cũng rất bất ngờ. Cậu ta còn tưởng Phong Dã sẽ giận, dù sao tính chiếm hữu của Alpha cũng mạnh vô cùng, càng không nói đến việc Lạc Uẩn không cho hắn đưa đi, lại để Chu Độ Văn đưa.

Phong Dã cất điện thoại, đá cửa phòng. Không cần nhìn hàng trên mặt bàn cũng biết hắn và Thượng Quan Nghị đều ngồi sau cùng.

Sau khi hai người ngồi xuống, Thượng Quan Nghị hỏi: “Mày không tức giận xíu nào à?”‘

“Có gì đâu mà giận cơ chứ.” Phong Dã nói xong liền nằm nhoài ra bàn, hắn đau đầu.

Chuyện này nhanh chóng lọt vào nhóm Omega, lúc Tô Nùng đi WC thấy, về nói lại cho Lạc Uẩn.

“Nếu Phong Dã thấy thì có ghen không?”

Hai mắt Lạc Uẩn mờ mịt: “Ghen cái gì?”

Tô Nùng: “Không phải trước đó Phong Dã đưa cậu đi, cuối cùng không cho cậu ấy đưa mà cậu lại ngồi xe Chu Độ Văn đến à?”‘

Vẻ mặt Lạc Uẩn ngờ nghệch: “Thì có liên quan gì đến nhau?”

Tâm tư Tô Nùng tinh tế, mắt cậu ta xoay xoay: “Có chứ, người yêu đương sẽ vì những chuyện như thế này mà ghen bậy, đặc biệt là Alpha cực kì không thích Omega của mình quá thân thiết với Alpha khác.”

Nghe thấy từ “Omega của mình”, khuôn mặt Lạc Uẩn đỏ lên.

Đợi Tô Nùng đi vào phòng thi, Lạc Uẩn vỗ mặt, suy nghĩ chốc lát, gọi điện thoại cho Phong Dã.

Âm thanh bên kia hơi khàn, nghe nặng nề. Lạc Uẩn căng thẳng. Hắn giận thật đấy à?

Phong Dã nằm nhoài năm phút, còn chưa tỉnh táo: “Cục cưng sao vậy?”

“Sáng nay em ngồi xe Chu Độ Văn đến trường Số 4 là vì ra khỏi tiểu khu trùng hợp gặp cậu ấy, nên thuận đường đi chung.”

Ngón tay Lạc Uẩn hơi siết lại, nhẹ giọng hỏi: “… Anh sẽ không giận chứ?”

Đầu Phong Dã hiện lên một dấu chấm hỏi: “Không đâu, sao lại giận vì chuyện này.”

Nghe vậy, Lạc Uẩn nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi Tô Nùng nói chuyện kì quái, nhưng cậu không biết kì lạ chỗ nào.

Cậu dặn: “Xíu nữa cố gắng thi cho tốt, viết văn đừng lạc đề, anh viết chữ rõ ràng một chút.”

Lòng Phong Dã bị Lạc Uẩn làm ngọt ch ảy nước: “Ừ, vậy bây giờ em hôn anh một cái được không?”

Lạc Uẩn khựng lại, nhìn điện thoại: “Bây giờ á?”

“Anh nghe nói yêu đương đều sẽ hôn qua điện thoại, bọn mình cũng hôn một cái đi.” Môi Phong Dã vểnh lên, mặt mày lười biếng, lam mẫu trước.

Nghe thấy tiếng moa moa trầm khàn bên kia, nhịp tim của Lạc Uẩn tăng nhanh, lẩm bẩm: “… Làm như vậy à.”

Cậu quay đầu nhìn người xung quanh, thấy mọi người đều đang tự làm chuyện của mình, lại nhìn màn hình điện thoại của mình, Lạc Uẩn cọ mất mấy giây.

Cuối cùng, cậu nhẹ nhàng li3m môi dưới, ghé sát vào microphone, nhanh chóng moa một tiếng.

“Như vậy được chưa?” Tai cậu nóng lên.

Phong Dã nhịn cười, nghiêm túc nói: “Giọng nhỏ quá, anh chưa nghe thấy, em làm lại đi.”

Hắn mở chức năng ghi âm của điện thoại, bên kia lại truyền đến một tiếng moa rất nhỏ.

Tắt điện thoại, Phong Dã rất hài lòng mà lưu bản ghi âm lại.

Hôn hai lần, mặt Lạc Uẩn nóng lên, ngước mắt nhìn camera của phòng một cái.

Âm thanh chuẩn bị thi vang lên, học sinh ngoài hành lang dần đi vào, chủ động bỏ sách và cặp lên bảng

Lạc Uẩn nghiêng đầu liền thấy Tô Nùng đang cầm sách, mắt trợn to.

Hai người nhìn nhau, Tô Nùng hơi hoảng hốt.

Vừa rồi cậu ta nghe thấy gì vậy!

“Tớ chưa nghe thấy gì hết.” Tô Nùng ném sách lên bục giảng, chạy nhanh về chỗ.

Lạc Uẩn ngây người hai ngây, sau đó ngốc hoàn toàn.

Giáo viên canh thi đi vào: “Tắt điện thoại rồi mang lên, để thầy cô thấy thì đều xử lý nặng.”

Lạc Uẩn lấy điện thoại trong túi ra, vừa định tắt máy thì nhận được tin nhắn của Phong Dã.

Mở lên thấy bên ngoài là tệp ghi âm màu tím nhạt.

Phong Dã: Moa thật ngọt, anh có thể nghe cả ngày đấy

Lạc Uẩn khựng lại, nhanh chóng nhận ra.

Chó lắm!

Vậy mà lại ghi âm!

Cậu đang định bảo hắn xóa đi nhưng giám thị thúc giục, đành phải đặt điện thoại lên.

“Bạn học, bạn em đỏ quá, không sao chứ?” Một vị giám thị hỏi cậu.

Lạc Uẩn xấu hổ lắc đầu: “Không, không sao ạ, có lẽ do em mặc dày quá.”

Giáo viên: “Không sao thì tốt, về chỗ nhanh đi.”

***

Tui cũng muốn edit nhanh lắm, mà chương nào chương nấy cũng nhiều hơn 4k chữ (⁠’⁠;⁠ω⁠;⁠`⁠)

Chương này 6k chữ đấy ಥ⁠_⁠ಥ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.