Nói chuyện một lát, Dương Bách Xuyên dặn hai người thuê một phòng trọ ở tạm, đừng ở khách sạn, hai người họ bị theo dõi, ở khách sạn sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện.
Sau đó anh trưng cầu ý kiến của hai người, chuẩn bị ngày mai gọi cho Lưu Tích Kỳ, tạm thời sắp xếp bọn họ an bài tại phòng bảo vệ công ty dưỡng sinh Vân Kỳ, đợi sau khi em gái anh trở về thì tập trung bảo vệ an toàn cho con bé.
Đối với chuyện này, Dương Bách Xuyên rất bất đắc dĩ, nhưng anh không thể không làm.
Bởi vì lần trước trên đường trở về, anh đã gặp phải người của tổ chức sát thủ Xương Hoa, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một quả bom, anh không thể không đề phòng. Tổ chức sát thủ không phải thế gia cổ võ, không có ranh giới mấu chốt nào.
Dương Bách Xuyên tán gẫu mấy câu rồi rời khỏi khách sạn.
Vốn dĩ anh muốn đi tìm Ninh Kha, cô ta cũng thuê phòng cùng tầng nhưng trong tay Dương Bách Xuyên còn đang cầm tranh cổ, để tránh rắc rối không cần thiết, anh lái xe rời đi luôn, qua ngày mai mới gọi điện thông báo.
Về đến nhà đã ba giờ sáng, Dương Bách Xuyên cũng không ngủ được nữa, ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, anh đã mang tranh cổ đến công ty, chuẩn bị cho Triệu Nam một niềm vui bất ngờ.
Sau khi đến nơi, anh đi thẳng đến văn phòng của Triệu Nam, vừa định đẩy cửa bước vào thì bên trong truyền ra tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Cẩn thận lắng nghe, một giọng đàn ông trung niên đang chất vấn Triệu Nam: “Tổng giám đốc Triệu hay thật, tranh cổ chúng tôi ủy thác cho công ty các người bị trộm mất, mấy người định đền bù thế nào đây?”
“Tổng giám đốc Lý, tranh cổ không có mất, vẫn còn đang ở ngay tại kho bảo hiểm của công ty chúng tôi, sao lại mất được? Chắc chắn là có người tung tin đồn, cố ý bôi đen chúng tôi! Tổng giám đốc Lý cứ yên tâm, tranh cổ không có bất cứ vấn đề gì, đúng năm ngày sau sẽ tiến hành đấu giá.” Triệu Nam mỉm cười giải thích với tổng giám đốc Lý, người ủy thác tranh cổ cho công ty, thật ra trong lòng cô ấy đang vô cùng rầu rĩ.
Cô ấy kể chuyện này với Dương Bách Xuyên, anh nói nhất định sẽ tìm lại được, cô ấy rất tin tưởng lời này, hay là nói tin vào Dương Bách Xuyên.
Tất nhiên hiện tại vẫn còn năm ngày, còn chưa đến cuối cùng, với tính cách của mình, cô ấy sẽ không bao giờ từ bỏ, kiên định nói tranh cổ không bị trộm.
“Tổng giám đốc Triệu, nếu như tranh cổ vẫn còn trong kho bảo hiểm của mấy người thì tôi yêu cầu xem tranh.” Tổng giám đốc Lý ngang ngược nói.
Dương Bách Xuyên cười khẩy, rõ ràng tên tổng giám đốc Lý rác rưởi này đã nhận được tin tức, đến đây kiếm chuyện với Triệu Nam mà.
“Dám ức hiếp người phụ nữ của ba à, ông đây cho mày đẹp mặt.” Dương Bách Xuyên nói thầm, không vội đi vào, ghé tai vào cửa lắng nghe.
Trong văn phòng của Triệu Nam, Lý Ý mỉm cười đầy âm hiểm. Ông ta đã biết tin tranh cổ bị trộm mất từ ngày hôm đó, kéo dài vài ngày mới đến chính là để hưng sư vấn tội. Người sau lưng ông ta đã giao cho ông ta một nhiệm vụ, đó là dạy dỗ Triệu Nam.
Vì vậy, Lý Ý yên tâm có chỗ dựa chắc, bởi vì ông ta biết rõ tranh cổ đã mất từ lâu rồi.
Triệu Nam đối mặt với Lý Ý hùng hổ dọa người liên tục lùi lại, cố gắng gượng cười: “Tổng giám đốc Lý, yêu cầu này của ông hơi quá mức, căn cứ theo hiệp nghị chúng ta ký tên, công ty của các ông đã ủy thác tranh cổ cho công ty chúng tôi, trong thời gian này không được phép xem xét. Nếu như ông cứ khăng khăng muốn xem thì phải bỏ ra một khoản tiền, đây cũng không phải là số tiền nhỏ.”