Một màn xảy ra trên người Triệu Viễn Thành khiến cho ba Triệu Nam định ra tay ngăn cản dừng lại.
Ở trong mắt mọi người, Triệu Viễn Thành giơ tay nhìn như muốn chưởng bay Dương Bách Xuyên bỗng dừng lại, cả người run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng như đang ngã bệnh.
Cảnh tượng tiếp theo khiến ba người cùng trợn tròn mắt.
Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, thế mà Triệu Viễn Thành hung hăng lại quỳ xuống!
Quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên trước mặt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, dáng vẻ không nói nên lời.
Một giây trước đó, Dương Bách Xuyên hỏi mượn thần thức của sư phụ Vân Thiên Tà trong lòng, Vân Thiên Tà không làm anh thất vọng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Một con sâu cái kiến đã ép thằng nhóc con nhờ sư phụ, sao không có tiền đồ thế hả?
Ta đã nói con phải cố gắng tu luyện vào, sao vẫn phế vật thế này hả? Hơn bốn tháng vẫn Luyện Khí kỳ tầng ba, con tiến thêm một bước đạt đến Luyện Khí kỳ tầng bốn đã không bị một tên cổ võ giả Ánh Kình tầng sáu bức đến nỗi mời sư phụ ra mặt rồi.
Nói cho con biết, mặc dù sư phụ là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên nhưng tiên thể đã bị phá huỷ, thần hồn không còn trọn vẹn, lấy ra hù dọa cổ võ giả Ám Kình là đủ. Thế nhưng nếu sau này con đụng chạm võ giả mạnh hơn thì chỉ có đường chết. Vì vậy phải cố gắng tăng tu vi, chỉ có thực lực bản thân cường đại mới là vốn liếng, có biết không?”
Bị sư phụ Vân Thiên Tà răn dạy một phen khiến trong lòng Dương Bách Xuyên rất khó chịu, phản bác: “Lão già đáng chết, người cũng nói con mới tu luyện bốn tháng, có thể đạt tới Luyện Khí kỳ tầng ba đã không dễ dàng, còn muốn yêu cầu cao như thế?
Hơn nữa từ trước đến nay con đều không hề lười biếng tu luyện, sau khi bước vào con đường tu chân, đêm nào con cũng không ngủ, đều dùng để tu luyện rồi, người còn muốn thế nào nữa? Nhờ sư phụ ra tay dạy dỗ một người thôi, người nói nhảm gì đó? Mau dùng thần trí chấn chỉnh lão già này đi, nhìn ông ta giả ngầu lại tức giận.”
“Thằng nhóc này, con còn ý kiến? Có biết ở Tu Chân chân giới, võ giả tốn ba tháng đã bước vào Trúc Cơ kỳ nhiều thế nào không?” Vân Thiên Tà tiếp tục đả kích Dương Bách Xuyên.
Trong lòng Dương Bách Xuyên bừng bừng lửa giận, bực bội hét: “Lão già đáng chết, người đừng quên nơi này là địa cầu thiếu thốn linh khí, không phải Tu Chân giới của người có được không? Nếu con cũng ở Tu Chân giới, nói không bốn tháng đã có thể kết Kim Đan rồi.”
Đối mặt lời gào thét của Dương Bách Xuyên, Vân Thiên Tà im lặng một hồi, dường như đang suy nghĩ đến vấn đề này, khụ khụ cười nói: “Hình như cũng đúng, thôi, sư phụ không tính toán với con, giúp con một lần vậy. Chẳng qua con nhớ kỹ, thần thức ta không trọn vẹn, chỉ có thể hù dọa người khác mà thôi, con cần phải tự tăng thực lực bản thân, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!”
“Được được được, trước tiên người thu thập lão già Triệu Viễn Thành này đi đã rồi nói.” Dương Bách Xuyên không kiên nhẫn bảo.
Tiếp theo đó, chỉ cảm thấy thần thức của sư phụ không ngừng truyền ra từ bình Càn Khôn trên cánh tay trái, đ è xuống người Triệu Viễn Thành như núi cao.
Đây là nguyên nhân tại sao Triệu Viễn Thành trong mắt hai ba con Triệu Nam và Triệu Vũ Linh đột nhiên dừng lại, quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên.
Nói giỡn, đường đường là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, cho dù tiên thể bị hủy diệt, chỉ còn lại nguyên thần không trọn vẹn nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, thần thức của ông có thể cầm tới dọa người, một tên cổ võ giả nho nhỏ ở tiểu thế giới có thể thừa nhận được ư?
Vì vậy Triệu Viễn Thành quỳ xuống rất hợp tình hợp lý.
Ba người vây xem vô cùng kinh ngạc, thế nhưng không qua được nỗi khiếp sợ trong lòng người trong cuộc Triệu Viễn Thành, ông ta gần như bị hù đến linh hồn xuất khiếu.
Ngay lúc ông ta tràn đầy tự tin xông tới chuẩn bị một tát đập bay Dương Bách Xuyên, lại không ngờ trên người đối phương bỗng truyền ra một cỗ lực lượng cường đại, đè ông ta có cảm giác hít thở không thông.