Mặc cho trong mắt đối phương là mưa rền gió dữ, Dương Bách Xuyên vẫn bất động như núi, đôi con ngươi như hố đen chết chóc im hơi lặng tiếng nuốt chửng ánh mắt sắc bén của đối phương.
Điều này khiến ông già kia biến sắc, bất giác thua trận.
Triệu Viễn Thành ở bên cạnh nhăn mặt nói: “Cháu trai à, vị này là chủ nhà họ Diệp Diệp Tái Thiên. Trong mấy người đằng sau ông ta có hai người ngang hàng với cháu, ba người còn lại là cháu trai của Diệp Tái Thiên. Có lẽ hôm nay bọn họ sẽ nhằm vào cháu đấy, cháu phải cẩn thận. Có điều cháu yên tâm đi, tôi sẽ đứng về phía cháu.”
Giọng điệu của Triệu Viễn Thành rất kiên định.
Nhưng Dương Bách Xuyên nhìn ra ông ta rất e ngại Diệp Tái Thiên.
Nghe ông ta nói vậy, anh cũng chỉ nhếch môi mỉm cười nói cảm ơn.
Nếu như hôm nay người nhà họ Diệp lại khiêu khích anh, anh sẽ không nhường nhịn, cứ tính cả thù mới lẫn nợ cũ luôn một thể. Hồi trước anh bị sát thủ của Xương Hoa là Trần Bách Thiên em trai của Trần Bách Vạn và nữ sát thủ Vương Nghệ Lâm ám sát lần đầu tiên, kẻ âm thầm thuê Xương Hoa chính là người nhà họ Diệp.
Có thể nói kể từ lúc đó, Dương Bách Xuyên đã cho nhà họ Diệp vào sổ đen. Nếu không phải tu vi của anh chưa chắc thắng được võ cổ giả tầng chín, thì anh sẽ trở mặt với bọn họ ngay hôm nay.
Vả lại hôm nay là đại thọ của ông cụ Triệu, anh phải nể mặt Triệu Nam, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng nếu lão già chết tiệt nhà họ Diệp có mắt không tròng, hôm nay Dương Bách Xuyên sẽ bất chấp tất cả mà đấu với ông ta.
Triệu Viễn Thành ở bên cạnh nhìn gương mặt vô cảm của Dương Bách Xuyên, nhỏ giọng thì thầm: “Cháu trai đừng manh động, Diệp Tái Thiên là Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn đầu, sắp đột phá nội lực giai đoạn giữa rồi, đấu với ông ta không dễ đâu. Cháu yên tâm, hôm nay là đại thọ của ông cụ nhà tôi, ông ta không dám ngang ngược đâu.”
Triệu Viễn Thành nói xong mới cảm thấy mấy câu này có vẻ hạ thấp Dương Bách Xuyên, vì vậy cuống quít bổ sung: “Đương nhiên là tôi biết tu vi của cháu thừa sức đối phó với Diệp Tái Thiên. Ý tôi là hôm nay không thích hợp ra tay, dù sao cũng là đại thọ của ông cụ nhà tôi mà, khụ khụ…”
Dương Bách Xuyên phớt lờ vế sau của Triệu Viễn Thành, anh hỏi: “Ám Kình còn chia thành giai đoạn nhỏ sao?”
“Tất nhiên, mỗi tầng có ba giai đoạn nhỏ, không thì làm sao phân biệt mạnh yếu? Ông cụ nhà tôi cũng là Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn đầu giống Diệp Tái Thiên.”
Triệu Viễn Thành giải thích.
Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Trên thực tế thời gian hai người thì thầm trò chuyện rất ngắn.
Lúc này Diệp Tái Thiên híp mắt đi thẳng tới chỗ Dương Bách Xuyên làm Triệu Viễn Thành hơi căng thẳng. Nhưng lần trước Triệu Viễn Thành đã khuất phục trước uy áp linh thức của Dương Bách Xuyên, nhất quyết cho rằng Dương Bách Xuyên rất có thể là thần thoại Tiên Thiên, vì vậy ông ta thoáng cân nhắc rồi chắn trước mặt Dương Bách Xuyên nhằm bày tỏ thái độ trung thành.
Thật ra Triệu Viễn Thành không biết uy áp linh thức mà Dương Bách Xuyên sử dụng lần trước là mượn thần thức của sư phụ Vân Thiên Tà. Lần ấy ông ta vô cùng sợ hãi, trong lòng đã nhận định Dương Bách Xuyên là thần thoại Tiên Thiên giả heo ăn thịt hổ.