Đường đã thông một đoạn dài, nhưng theo đó phiền phức cũng kéo tới. Có lẽ mùi máu tươi trên vô số xác rắn độc đã thu hút càng nhiều rắn độc đến vây công.
Một kích Chấn Thiên chưởng tiêu tốn rất nhiều chân khí, Dương Bách Xuyên không thể ra chiêu liên tục.
Anh nhận ra tung chưởng mở đường là một hành động ngu xuẩn, không ngờ lại dẫn càng nhiều rắn độc kéo đến tấn công hơn.
Chân khí tiêu hao với tốc độ khiến Dương Bách Xuyên sợ hãi. Nhưng anh vẫn đang ở trong vùng đá, bị rắn độc và kiến độc bao vây, chặng đường không còn bao xa.
Đã có một ít chướng khí chui vào cơ thể, luồn lách trong người, hơn nữa tính ăn mòn có nguy cơ đồng hóa chân khí.
Phải làm sao đây?
Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn sương mù cao ba mét trên đỉnh đầu, hay nói chính xác hơn là chướng khí. Anh bất chấp tất cả, định phóng lên không trung rời đi.
Đây là cách rời khỏi nơi này nhanh chóng.
Mặc dù có khả năng cơ thể sẽ hấp thụ nhiều chướng khí hơn, nhưng dù sao cũng tốt hơn là lề mề trong vùng đá đúng không?
Nghĩ là làm, Dương Bách Xuyên lập tức nhảy lên, lọt vào giữa chướng khí cách mặt đất sáu mét.
Chướng khí ở đây dày đặc như hóa thành thực chất.
Tức thì lượng chướng khí chui vào cơ thể anh tăng gấp đôi.
Anh nhảy vọt lên giữa không trung, thoáng cái đã nhảy ra ba trượng.
sau khi đáp xuống đất, Dương Bách Xuyên thầm vui mừng. Theo tốc độ và khoảng cách này thì anh có thể nhanh chóng đi ra ngoài.
Anh dùng chân khí giậm chân một phát, tiêu diệt một mảng lớn rắn độc kiến độc dưới chân, sau đó định tung người bay lên lần thứ hai.
Nhưng tiếp đó, anh vừa mới dùng sức thì bi kịch xảy ra.
Đầu óc choáng váng, cơ thể lảo đảo, tầm mắt mờ đi. Vốn dĩ anh đã không nhìn rõ vì sương mù bao phủ, bây giờ anh đã hoàn toàn biến thành người mù.
Anh biết khí độc đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Như đạo trưởng Trường Linh đã nói, khí độc có thể có thể ảnh hưởng tới thần trí. Hiện tại Dương Bách Xuyên đang có cảm giác này. Cơ thể nghiêng ngả mất kiểm soát giống như say rượu.
Ảnh hưởng này dẫn tới chân hỏa mất khống chế, rất nhiều chỗ trên cơ thể anh bị rắn độc và kiến độc cắn không biết bao nhiêu lần.
Toàn thân đã đau đến chết lặng, Dương Bách Xuyên vẫn chịu đựng được nỗi đau đớn ấy.
“Lão già, con phải làm thế nào đây?” Vốn dĩ anh không muốn làm phiền sư phụ, nhưng bây giờ không muốn cũng không được.
“Ha ha, ta cứ tưởng thằng nhóc nhà con giỏi lắm cơ, có tí xíu khó khăn này mà không xử lý được hả?” Giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà tràn đầy hả hê.
Dương Bách Xuyên cắn đầu lưỡi bắt bản thân tỉnh táo lại, tức giận nói: “Lão già chết tiệt mau nghĩ cách đi, con sắp không kiên trì được nữa. Đầu óc choáng váng quá đi mất, con cứ buồn ngủ mãi thôi.”
“Ta đã bảo con ngốc mà con không tin. Con cẩn thận cảm thận xem chướng khí ở đây có gì khác biệt không?” Vân Thiên Tà mắng.
“Chướng khí có độc, có thể ảnh hưởng tới thần trí của con, có thể lấy mạng con. Con còn có thể làm gì được chứ?” Dương Bách Xuyên bực bội, cắn răng dùng chân hỏa vừa đuổi vừa đốt đám côn trùng độc đến gần mình.
“Đồ ngốc này, phóng cảm quan ra, mặc dù làm vậy sẽ hấp thu lượng lớn chướng khí. Con tưởng Càn Khôn Tạo Hóa Quyết là công pháp tầm thường đấy à? Có thể luyện hóa chướng khí đấy. Tuy chướng khí có thể gây ảnh hưởng, thậm chí có lượng độc tố nhất định, nhưng trước mặt Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, chút chướng khí ấy chẳng nhằm nhò gì.
Chỉ là chút chướng khí vớ vẩn mà thôi, nếu là chướng khí thật sự đáng gờm thì bây giờ thằng nhóc nhà con đã thành xương trắng rồi. Lẽ nào con không phát hiện ra linh khí trong chướng khí còn dồi dào hơn bên ngoài sao?
Con cứ mạnh dạn hấp thụ và luyện hóa đi, không chết được đâu. Trước đây ta từng nói với con rằng khi xảy ra chuyện không nên hoảng loạn. Con chỉ mải mê đối phó với côn trùng độc, không biết vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết luyện hóa chướng khí trước.”
Giọng điệu của Vân Thiên Tà lộ rõ ý chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Dương Bách Xuyên nghe mà sửng sốt. Hình như đúng là như thế, mình không vận chuyển công pháp để luyện hóa chướng khí trước, mà lại tập trung vào sự tấn công của rắn độc và kiến độc.
Anh vội vàng vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết luyện hóa chướng khí. Quả nhiên sau khi vận chuyển công pháp, không chỉ chướng khí bị luyện hóa, mà còn luyện hóa ra không ít linh khí. Chướng khí cũng là một loại năng lượng cho linh khí.