“Gừ gừ gừ!”
Tiếng gào thét đầy đau đớn vang lên từng hồi.
Lúc này Dương Bách Xuyên cũng rất kinh ngạc. Ngay từ đầu anh đã phát hiện ra sự bất thường của báo yêu. Đó là lúc niệm chú Tinh Huyết, anh nhìn thấy ánh mắt nó lộ rõ cảm xúc sợ hãi.
Khi tinh huyết bay về phía báo yêu, nó né tránh đồng thời dùng chân trước đập vào tinh huyết, dường như đã biết trước tinh huyết rất lợi hại, nó thà phế bỏ một chân cũng không để cho cơ thể bị thương.
Sau khi báo yêu quả quyết cắn đứt chân trước, nó không tấn công nữa. Dương Bách Xuyên không quan tâm được nhiều như vậy, anh phải nhân lúc báo yêu bị thương mà lấy mạng nó. Anh lập tức giơ nắm đấm, nhảy vọt lên muốn nện vào báo yêu.
Nhưng sau đó anh sững sờ.
Chỉ thấy báo yêu bỗng khuỵu một chân trước còn lại xuống, quỳ trước mặt anh, thân thể còn run lẩy bẩy. Tiếp theo, nó nghiêng đầu gầm lên với con báo yêu đang đánh nhau với Hạ Lộ.
Con báo yêu kia nhanh nhẹn lao tới, cũng gập hai chân trước quỳ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên.
Lúc này nắm đấm của Dương Bách Xuyên sắp giáng xuống đầu báo yêu.
Nhưng cảnh tượng bất ngờ này khiến anh thu nắm đấm lại. Anh chợt hiểu ra, nghĩ tới một khả năng.
Đó là báo yêu khuất phục, có lẽ liên quan đến Vu thuật mà anh sử dụng.
Mà Vu thuật khiến Dương Bách Xuyên liên tưởng tới Vu Hàm. Nơi này là đạo tràng của Vu Hàm, có thể nói Vu Hàm chính là chủ nhân của mọi sinh linh trong sơn cốc nhỏ này.
Như vậy có khả năng hai con báo yêu này là yêu thú được Vu Hàm nuôi, hay nói chính xác hơn là người tộc Vu sống trong sơn cốc.
Vì vậy hai con báo yêu đã khuất phục khi thấy Vu thuật xuất hiện.
Nếu không phải như vậy thì chẳng có lý do gì khiến báo yêu quỳ xuống trước nắm đấm của mình. Vả lại, cho dù báo yêu đã mất một chân trước thì nó vẫn có năng lực phản kích, nhưng chẳng những nó không phản kích mà còn gọi con báo còn lại đến quỳ xuống.
Điều này chứng tỏ trong ký ức của báo yêu, nó rất sợ Vu thuật. Nói cách khác, tộc Vu chính là chủ nhân của báo yêu.
Dương Bách Xuyên thừa kế Vu thuật truyền thừa của Vu Hàm. Bây giờ anh sử dụng Vu thuật đối phó với báo yêu, báo yêu khuất phục cũng là chuyện bình thường.
Bằng không, Dương Bách Xuyên đoán rằng cho dù mình sử dụng chú Tinh Huyết mấy lần, báo yêu vẫn có thể liều mạng phản kích.
Dương Bách Xuyên nhìn hai con báo yêu đang quỳ dưới đất, lùi về sau vài bước rồi cất tiếng thăm dò: “Mau cút đi!”
Quả nhiên hai con báo yêu như được đại xá, thoắt cái đã biến mất trong rừng. Đương nhiên con báo mạnh hơn khập khiễng rời đi.
Cảnh tượng này khiến ba người Địa Tâm lão tổ xem cuộc chiến ở đằng xa cực kỳ kinh ngạc.
Ba người không biết giọt máu kia của Dương Bách Xuyên là cái gì, nhưng trong lòng cực kỳ e sợ.
Lúc này, ánh mắt đạo trưởng Trường Linh lấp lóe, ông ta dứt khoát xoay người đi về phía lối ra.
Nguyên Thần Tử càng thêm kiêng dè Dương Bách Xuyên. Lúc trước ông ta từng đắc tội Dương Bách Xuyên, bây giờ thằng nhãi này có thể thu phục được cả yêu thú mạnh mẽ, Nguyên Thần Tử càng không phải là đối thủ của anh, cho nên chạy là thượng sách.