Nhưng có thêm Võ Đang thì tình hình lại khác. Võ Đang là tông môn lâu đời ngang ngửa m Nguyệt Môn, những gia tộc cổ xưa này có gốc rễ sâu hơn bọn họ.
Vì vậy Hồng Huyền Thiên không nắm chắc.
Lão ta nhìn Trường Cốc và nói: “Anh Trường Cốc à, xem ra Võ Đang muốn nhúng tay. Tôi xin nhờ anh Trường Cốc liên hệ với m Nguyệt Môn. Chẳng may Võ Đang, Vân Môn của Dương Bách Xuyên và gia tộc Đoan Mộc ở Nam Quốc cùng gây sự với nhà họ Hồng chúng tôi, thì chúng tôi không chống đỡ được.”
“Ha ha, anh Huyền Thiên cứ yên tâm, tôi đã liên hệ với sư môn rồi, tin rằng chiều nay các vị sư huynh sư thúc m Nguyệt Môn sẽ tới. Có điều anh Huyền Thiên không cần lo lắng, Võ Đang hiện giờ không phải là Võ Đang ngày xưa.
Từ sau khi chưởng giáo Võ Đang bế quan, thực lực tổng hợp của Võ Đang đã yếu đi nhiều, trở thành tông môn hạng chót trong tám tông môn lớn nhất Trung Quốc. Nghe nói người có tu vi cao nhất ở Võ Đang mới là Tiên Thiên tầng bảy.
Còn đám đàn bà phía sau Dương Bách Xuyên thì càng không cần quan tâm. Vân Môn mới thành lập bao lâu, đoán chừng chẳng có mấy Tiên Thiên ấy chứ. Gia tộc Đoan Mộc ở Nam Quốc chỉ là một gia tộc lâu đời tịch mịch, sao có thể so với nhà họ Hồng các anh? Nói thật là nhà họ Hồng có ông cụ nhà anh và Huyền Thiên anh, một người là Tiên Thiên tầng chín, một người là Tiên Thiên tầng tám, cộng với bảy đứa con trai cảnh giới thấp nhất cũng là Tiên Thiên tầng ba. Như vậy nhà họ Hồng ngang tầm tông môn lâu đời rồi đấy.
Huống chi nhà họ Hồng còn có Âm Nguyệt Môn chúng tôi là đồng minh, anh Huyền Thiên không cần lo lắng. Ngoài ra còn có một điểm nữa, nếu người Vân Môn thật sự dám đến nhà họ Hồng gây chuyện, anh Huyền Thiên có thể gửi thiệp mời Thần Tông và Thanh Thành đến nhà họ Hồng làm khách.”
Trường Cốc nói xong, hai mắt Hồng Huyền Thiên chợt sáng ngời. Mặc dù Trường Cốc không nói thẳng ra, nhưng Hồng Huyền Thiên đã đoán được dụng ý của đối phương.
Thần Tông và Thanh Thành là kẻ thù không đội trời chung của Dương Bách Xuyên. Dương Bách Xuyên đã giết tổng cộng mười lăm Tiên Thiên của hai tông môn Thần Tông và Thanh Thành, thù này không nhỏ.
Hai tông e ngại Vân Môn có một lão quái vật trấn giữ nên không đi tìm Dương Bách Xuyên báo thù. Nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên đã bị nổ chết, mấy người phụ nữ của anh đều đến Hồng Kông, mà lão quái vật của Vân Môn không tới. Chắc hẳn Thần Tông và Thanh Thành đều sẵn lòng dùng danh nghĩa nhà họ Hồng giết người Vân Môn đúng không?
Nghĩ tới đây, Hồng Huyền Thiên đã có ý tưởng. Lão ta cất lời: “Thằng ba à, người của Thần Tông và Thanh Thành đã tới Hồng Kông chưa?”
“Thưa ba, trong mấy ngày qua hầu hết các thế lực lớn đều đã tới Hồng Kông, chắc là Thần Tông và Thanh Thành cũng có người đến.”
“Lập tức đi điều tra. Nếu Thần Tông và Thanh Thành có người đến Hồng Kông thì lấy danh nghĩa nhà họ Hồng mời hai tông đến nhà họ Hồng làm khách. Nhớ là thái độ tốt một chút.”
“Vâng thưa ba, con đi làm ngay.”
…
Tạm thời không nói đến mưu kế của Hồng Huyền Thiên. Lúc này, nhóm Triệu Nam đã đến hầm mỏ.
Trong tầm mắt có hơn ba mươi chiếc máy xúc cỡ lớn phân bố xung quanh ngọn núi đổ sập, hăng hái làm việc.
Bất kể là Triệu Nam hay mấy người Độc Cô Vô Tình, Ngô Mặc Thu, Lưu Tích Kỳ, sau khi nhìn thấy ngọn núi đổ sập, mắt ai nấy đều đỏ hoe.
“Tiên sinh ơi, là Thu Nhi vô dụng! Nếu Thu Nhi ở bên cạnh tiên sinh thì Thu Nhi có thể bảo vệ tiên sinh, hu hu!”
Sau khi biết tin tức về Dương Bách Xuyên, trên đường đi Ngô
Mặc Thu không nói một câu, rốt cuộc bây giờ cũng bật khóc!