Lăng Hư lão đạo đã đạt tới đỉnh cao trong phương diện cảm ngộ trời đất. Nói cách khác, hiện tại ông ấy có thể mượn sức mạnh đất trời để chiến đấu, cực kỳ đáng sợ.
Vì thế, nét mặt Dương Bách Xuyên đanh lại, toàn thân căng cứng.
Lúc này, Lăng Hư lão đạo cười híp mắt hỏi: “Giờ biết sợ rồi hả?”
Dương Bách Xuyên rất thức thời đáp: “Ừm, giờ tôi sợ thật rồi.”
“Ha ha ha!” Lăng Hư Tử cười sang sảng, sau đó khí thế bao phủ trên người Dương Bách Xuyên biến mất.
Tiếp đó, ông ấy nói: “Quả nhiên thằng nhóc cậu có chút mánh khóe giống như Lôi Đình sư huynh nói, có điều hôm nay lão phu không so đo với cậu. Nhưng tôi phải cảnh cáo cậu đừng gây chuyện, nếu không tôi cũng không bảo vệ được cậu.”
Lăng Hư Tử nói câu này rất nhỏ, chỉ hai người nghe thấy.
Câu nói này khiến Dương Bách Xuyên nhìn ông ấy với vẻ khó hiểu.
Kế tiếp Lăng Hư lão đạo còn nói thêm: “Nếu như hôm nay thằng nhóc cậu thật sự giết Mộc Đạo Nhiên, tôi có trách nhiệm nói cho cậu biết Thanh Thành có một lão quỷ sẽ đi tìm cậu tính sổ. Lão quỷ kia và Lôi Đình sư huynh phái Côn Luân chúng tôi có cùng cấp bậc, thế nên tốt nhất là thằng nhóc cậu đừng chui đầu vào chỗ chết, giới võ cổ không đơn giản như cậu nghĩ đâu.
Đừng tưởng cậu là người tu chân thì mạnh hơn võ cổ giả. Bất kể võ cổ giả hay người tu chân đều cầu đạo, dưới đại đạo không phân cấp bậc, cuối cùng đều trăm sông đổ về một biển, cảm ngộ thiên đạo mới là gốc rễ. Có những võ cổ giả cấp bậc Tiên Thiên cảm ngộ trời đất không thua gì lão phu, mà Hư Cảnh giả mạnh về cảm ngộ trời đất có thể mượn sức mạnh đất trời để chiến đấu.
Thế nên nhóc con à, phải biết chừng biết mực, đừng kết thù quá nhiều. Hiện tại thì không sao, nguy hiểm thật sự nằm ở bí địa cơ. Trong bí địa không ai có thể bảo vệ cậu, không chừng cậu sẽ bị người ta vây đánh tập thể, đã hiểu chưa?”
Dương Bách Xuyên nghe Lăng Hư Tử nói vậy, sau lưng đẫm mồ hôi lạnh. Nghe ý của Lăng Hư thì hình như phía sau các tông môn lâu đời như là Thanh Thành cũng có võ cổ giả Hư Cảnh giống Tửu Tiên lão đầu. Điều quan trọng là năng lực của Hư Cảnh có thể mượn sức mạnh trời đất.
Hơn nữa, ý của Lăng Hư lão đạo là có một số võ cổ giả cấp bậc Tiên Thiên có thể mượn thế trời đất giống như ông ấy, những người này cực kỳ đáng sợ.
Dương Bách Xuyên đi đến ngày hôm nay, vẫn chưa cảm ngộ thiên địa được bao nhiêu, chứ đừng nói chi đến chuyện mượn sức mạnh đất trời để chiến đấu.
Lúc nãy Lăng Hư lão đạo điều động sức mạnh linh khí trời đất trong vòng ba mươi mét là mượn sức sau khi cảm ngộ trời đất. Nói thật là đứng trước sức mạnh cỡ này, Dương Bách Xuyên không tự tin chút nào.
Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù chân khí dự trữ trong cơ thể anh nhiều hơn người khác gấp bội, suy cho cùng cũng chỉ là tích trữ trong người.
Nhưng Lăng Hư lão đạo có thể điều động linh khí trong trời đất cho chiến đấu, cho dù trong cơ thể anh chứa nhiều linh khí đến mấy thì có nhiều bằng linh khí trong trời đất không?
Huống chi đây không phải vấn đề linh khí nhiều bao nhiêu, mà là có thể mượn linh khí trong trời đất tấn công kẻ địch theo ý mình, biến hóa khôn lường.
“Lão đạo sĩ kia, tôi biết ông nể mặt Tửu Tiên lão đầu nên giúp tôi, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này.” Tên họ Dương nào đó quay trở lại chuyện chính. Thật ra lúc trước anh cố ý thử mục đích Lăng Hư lão đạo giúp đỡ mình. Bây giờ nghe thấy cái tên Lôi Đình, anh biết đó là Tửu Tiên lão đầu, người ta giúp mình vì nể mặt Tửu Tiên lão đầu.
“Ha ha, biết thì tốt. Nhóc con nhớ phải cẩn thận trong hành trình vào bí địa, lão đạo hi vọng cậu có thể hợp tác với Chiêm Khánh Nhân phái Côn Luân chúng tôi.” Lăng Hư lão đạo nói.
“Rốt cuộc Tửu Tiên lão đầu muốn tôi làm gì? Sao nghe chừng Chiêm Khánh Nhân phái Côn Luân các ông cũng phải đi cùng tôi?” Dương Bách Xuyên thắc mắc.