Giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà lại vang lên trong đầu, trong giọng nói tràn đầy một loại cương quyết xem thường trời đất.
Điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên lập tức thả lỏng đi nhiều, hoàn toàn buông lỏng tâm thần mình.
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy hoa văn bình Càn Khôn trên cánh tay trán nóng bừng một trận, tiếp theo thức hải của anh chấn động, toàn thân đều tràn ngập khí thế lớn mạnh.
Dương Bách Xuyên cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như mất đi ý thức, nhưng ý thức vẫn còn, anh biết là sư phụ Vân Thiên Tà đã ra tay.
Quả nhiên, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy hai tay của mình vung múa, trong tay kết thành một thủ ấn rất kỳ lạ, trong nháy mắt trong tay đã kết ấn hơn nghìn lần.
Trong đầu cũng vang lên giọng nói tràn đầy uy nghiêm của Vân Thiên Tà: “Càn Khôn đại đạo, thiên địa phục yêu, pháp tắc chư thiên cho ta sử dụng, thiên uy thành núi, địa uy thôn phệ, diệt.”
Theo pháp chú trong miệng sư phụ đọc ra, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy hai tay hội tụ năng lượng mạnh mẽ, đột nhiên bị sư phụ một trái một phải đánh ra ngoài.
Trái hướng lên trời, phải ấn xuống mặt đất.
Chữ diệt cuối cùng vừa dứt, toàn bộ đất trời đều hơi tối sầm lại, mặt đất ầm ầm chấn động một cái.
Không gian quanh người vô hình trung xuất hiện một luồng sức mạnh khó tả, Dương Bách Xuyên hiểu đây là sức mạnh tới từ thiên địa đại đạo, sư phụ tiếp lấy cơ thể của anh, thi triển đạo pháp thần thông của mình.
Giây phút này Dương Bách Xuyên giống như một quần chúng, nhưng lại có thể cảm nhận và chứng kiến toàn bộ quá trình.
Khoảnh khắc sư phụ thi triển đạo pháp thần thông, lần đầu tiên Dương Bách Xuyên cảm nhận được uy lực đến từ đại đạo thiên địa, có thể chân chính phá vỡ sức mạnh Càn Khôn, hoàn toàn bị sư phụ Vân Thiên Tà chi phối sức mạnh, giống như sư phụ chính là Thiên Địa chi thần.
Dới sức mạnh mạnh mẽ gần như tràn ngập toàn bộ đáy cốc này, sấm sét trên đỉnh đầu cũng ảm đạm trong nháy mắt.
Ngay sau khi Càn Khôn trong tay sư phụ như xoay chuyển đánh ra, chín con giao long sát khí mắt thấy sắp tấn công tới, nhưng chỉ sau một chữ diệt của sư phụ, chín con giao long sát khí của Bạch Cốt Yêu nháy mắt gào thét, thoáng chốc như bong bóng nước gặp phải áp lực từ gió lớn, lập tức tan thành mây khói.
Chín con giao long sát khí đều tan thành mây khói.
“Rống! A a a a a!”
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy Bạch Cốt Yêu biến thành người khổng lồ xương, lập tức kêu la thảm thiết, hài cốt trên người nó “ầm” một cái tan rã, núi xương trắng trước mắt cũng biến mất không còn một mảnh như gió trong cát dưới sức mạnh của đại đạo thiên địa.
Tường xương trắng sau lưng cũng bị tan vỡ, toàn bộ xương trắng dưới đáy cốc cũng biến mất.
Trong lúc đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy hai đồ đệ Độc Cô Hối và Võ Kiếm có chút nóng nảy đứng cách đó không xa, mà ở nơi người xương biến mất để lại một khối hài cốt màu thạch anh, chỉ là một khối hài cốt thạch anh hình bàn tay không tính là lớn.
Mà ở núi xương trắng trên không ban đầu xuất hiện một cái lỗ lớn đường kính ba mét, không có chút sức mạnh sấm sét nào.
Lúc này Dương Bách Xuyên cảm thấy hai tay đang cử động, phát hiện là sư phụ Vân Thiên Tà phất tay với hai đồ đệ, sau đó cơ thể của Độc Cô Hối và Võ Kiếm bất giác bay lên, lập tức bay ra khỏi lỗ hổng.