Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1627



Như vậy xem ra số linh dược này dùng không được vài năm thì hoàn toàn có thể đạt tới hơn một ngàn năm, linh dược hơn ngàn năm chính là điều kiện cứng rắn để luyện chế đan dược tầm trung.  

Điều này cũng tương đương với việc sau này sẽ mang về một cái vườn linh dược khổng lồ, chỉ cần có hạt giống linh dược là có thể liên tục không ngừng bồi dưỡng ra linh dược cần thiết.  

“Róc rách!”  

Trong lúc Dương Bách Xuyên thất thần, chỗ suối nguồn vẫn là một đầm nước sâu, đột nhiên nghĩ tới tiếng bọt nước.  

Dương Bách Xuyên vừa nhìn sang thì mặt nước phẳng lặng đã nổi lên một vòng gợn sóng cực lớn, ngay sau đó một con cá rồng toàn thân màu vàng rực rỡ bay vọt lên.  

Đó là cá rồng Dương Bách Xuyên bắt từ hồ Tiên Nữ ở quê nhà bỏ vào không gian trong bình Càn Khôn. Con cá rồng vừa nhảy lên khi nãy đã phát triển gần ba thước.  

Dương Bách Xuyên ngầm thừa nhận nó là vua cá rồng, cũng là vì con cá rồng này là con lớn nhất trong cả cái hồ.  

Vua cá rồng nhảy lên một cái rồi rào rào quay trở về nước. Nó bơi về phía Dương Bách Xuyên, sau khi tới mép bờ thì lại bơi về, thỉnh thoảng nhìn Dương Bách Xuyên.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên sinh ra một loại ảo giác, hình như con cá rồng này là một người bạn cũ, bộ dạng nó nhìn hắn rất kích động.  

Ngay sau đó bên cạnh cá rồng xuất hiện hơn mười con cá rồng nhỏ, chúng nó bắt đầu bơi vòng vòng xoay quanh con cá rồng này.  

Cảnh tượng vào giờ phút này quả không hổ là vua cá rồng.  

Khoảnh khắc này trong lòng Dương Bách Xuyên hơi động, đột nhiên hắn cảm giác được trên người vua cá rồng có linh khí tỏa ra.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 8

“Khai khiếu ư?”  

Dương Bách Xuyên nhìn vua cá rồng tự nói một tiếng, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng trong cơ thể của vua cá rồng có linh khí nhàn nhạt phát ra. Đây chính là cư dân phàm trần thành tinh, mà trong mắt tu chân chính là khai khiếu, mở ra linh trí, từ nay về sau con vua cá rồng này có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, bước vào tu hành.  

“Mi là con cá rồng đầu tiên khai khiếu, cũng là sinh linh khai khiếu lớn nhất trong không gian bình Càn Khôn. Thôi được, ban cho mi một giọt nước Sinh Mệnh, chỉ mong trong thế giới bình Càn Khôn linh khí sung túc, ngày nào đó mi cũng có thể có được một lần cơ duyên.”  

Dương Bách Xuyên nói xong thì vung tay lên, một giọt nước Sinh Mệnh trên đá Sinh Mệnh bay tới giữa, khua tay một cái, nước Sinh Mệnh đã bay về phía vua cá rồng.  

Dường như vua cá rồng cũng biết nước Sinh Mệnh là đồ tốt, há miệng nuốt nước Sinh Mệnh vào, rồi bất chợt há mồm phát ra một tiếng kêu to với Dương Bách Xuyên. Tiếng kêu này rất trầm thấp, giống như tiếng ruồi muỗi, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn nghe thấy được.  

Vua cá rồng bơi lội trong nước gật đầu với Dương Bách Xuyên, dường như đang nói cảm ơn.  

“Không cần cảm ơn, tu hành cho tốt, sau này hi vọng mi có cơ duyên, cá chép hóa rồng.” Dương Bách Xuyên cười cười, tâm trạng rất tốt.  

Cá rồng trong bình Càn Khôn khai khiếu, nó chính là sinh linh có trí khôn đầu tiên trong bình Càn Khôn, cũng mang đến sức sống cho bình Càn Khôn.  

Ngày sau cá rồng hóa rồng cũng không phải là chuyện không thể, nếu như thành công thì nói không chừng sau này sẽ còn có nhiều cá rồng khai khiếu hơn. Nếu hơn mười con cá rồng này tất cả đều có thể khai khiếu hóa rồng, nói không chừng chính là Long tộc hùng mạnh hiện thế.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 143: 143: Đoàn tụ

Dương Bách Xuyên không biết rằng suy nghĩ trong đầu hắn vào vài năm sau thật sự sẽ trở thành sự thật, trong tam giới xuất hiện tộc Kim Long ngũ trảo thần bí mà hùng mạnh, đương nhiên những chuyện này đều phải nói sau.  

Hành động hôm nay của Dương Bách Xuyên hoàn toàn là nhất thời nổi hứng, cũng là do thấy cá rồng khai khiếu mà có tâm trạng tốt.  

Có điều Dương Bách Xuyên hoàn toàn không ngờ rằng một giọt nước Sinh Mệnh ngày hôm nay của hắn sẽ khiến hắn gặp được một cố nhân.  

Sau đó Dương Bách Xuyên khẽ động khuếch tán ý niệm, hắn muốn xem thử Vượng Tử và Hầu Đậu Đậu đang ở chỗ nào. Hôm đó lúc tế đàn đài sen sụp đổ hắn liền thu Vượng Tử và Hầu Đậu Đậu vào trong bình Càn Khôn.  

Ý niệm vừa khuếch tán đã lập tức tìm được Vượng Tử và Hầu Đậu Đậu, giờ phút này hai con linh thú đều đang ở trên ngọn núi phía sau suối nguồn. Dương Bách Xuyên nhìn bộ dạng của hai con linh thú, hình như bọn nó cũng đang trong trạng thái tiến hóa, điều này khiến hắn vui mừng trong lòng.  

Linh khí sung túc trong bình Càn Khôn xem như không tệ, Vượng Tử nuốt một giọt máu của Phong Vân Thần Khuyển, tiến hóa chính là chuyện đã nằm trong dự đoán. Dương Bách Xuyên rất chờ mong sau khi Vượng Tử tiến hóa sẽ có dáng vẻ thế nào.  

Dương Bách Xuyên ngược lại không ngờ rằng Hầu Đậu Đậu sẽ tiến vào. Ban đầu hắn còn có chút sững sờ, nhưng khi hắn nhìn thấy một cây đào treo đầy quả đào đỏ tươi linh khí sung túc trên núi thì liền bừng tỉnh.  

Cây đào linh quả xuất hiện trên núi, không cần hỏi cũng biết nhất định là Hầu Đậu Đậu đã ăn rồi.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 23: Tống Chu Thành: Đàn ông ở trong phòng khiêu vũ này đều đầy rẫy mưu mô!

Sau khi Dương Bách Xuyên cảm nhận thì trong lòng có chút kinh ngạc.  

Cây đào này nhất định là cây linh quả thượng đẳng, quả đào kết ra lớn chừng nắm đấm, mỗi quả đều có linh khí và sức sống mạnh mẽ, không hề thua kém nước Sinh Mệnh bao nhiêu.  

Thậm chí tổng hợp mà nói thì còn mạnh hơn nước Sinh Mệnh. Điểm đặc biệt nhất của nước Sinh Mệnh chính là sức sống mạnh mẽ, mà linh khí tỏa ra từ quả đào trên gốc cây đào quả thật còn nhiều hơn linh khí chứa trong đan Thiên Nguyên mà hắn luyện chế gấp ba.  

Thứ này trong mắt Dương Bách Xuyên chính là chí bảo thượng đẳng để luyện đan, có thể dùng để luyện chế đan dược trung đẳng cao giai.  

Đáng tiếc bên trên chỉ có một quả đào, nếu như Hầu Đậu Đậu đã ăn hết một quả, vậy ban đầu trên cái cây đào này phải có chín quả mới đúng.  

Dương Bách Xuyên lập tức khẽ động ý niệm hái tất cả những quả đào còn sót lại xuống. Hắn sợ Hầu Đậu Đậu và Vượng Tử tỉnh lại sẽ gieo họa hết, linh quả thiên địa bực này nên dùng ở nơi quan trọng.  

Bây giờ nghĩ lại cây linh đào này mới là đại bảo bối lớn nhất xuất hiện sau khi bình Càn Khôn thăng cấp.  

“May mà Hương Hương không có ở đây, nếu có nó thì chỉ sợ đống đào này đã bị nó trộm ăn hết rồi.” Dương Bách Xuyên tự nói một tiếng, sau khi nghĩ tới chồn nhỏ thì trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, nói thật hắn rất nhớ chồn nhỏ.  

“Hương Hương, bây giờ mi đang ở đâu?”  

Dương Bách Xuyên lên tiếng trong Càn Khôn chốc lát rồi ý niệm thoái lui ra khỏi bình Càn Khôn, mở mắt ra tỉnh lại.  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.