Trong rừng rậm nguyên thủy hoang sơ có non xanh nước biếc, cổ thụ cao chọc trời, linh khí dày đặc.
m điệu du dương từ trong lều vọng ra, văng vẳng khắp bờ sông.
Phong Lôi Điểu toàn thân trắng như tuyết trợn cắp mắt đỏ ngầu yêu dị nhìn chằm chằm con dê rừng vàng óng ánh trên vỉ nướng, chốc chốc lại nuốt nước miếng, mắt không chớp lấy một cái.
Diệp Vô Tâm lười biếng nằm trên chiếc giường Simmons mềm mại trong lều, hai tay ôm một chiếc máy tính bảng lướt trên màn hình, thỉnh thoảng lại hét lên một tiếng. Trong máy tính bảng vang lên âm thanh “tinh tinh tang tang”, ai từng chơi game thì vừa nghe liền biết là cái gì.
Sau khi đại tiểu thư nhìn thấy mấy đồ vật mới lạ này, nàng cứ quấn lấy Dương Bách Xuyên. Tên họ Dương nào đó phải chuẩn bị thức ăn, bèn lấy ra một chiếc máy tính bảng có cài đặt trò chơi cho Diệp đại tiểu thư có việc để làm.
Còn Dương Bách Xuyên thì bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Hắn nướng yêu thú dê rừng và nhúng lẩu, hai con yêu thú cũng đủ ăn rồi.
Ban đầu yêu vương Tiểu Bạch bảo không ăn, nhưng sau khi Dương Bách Xuyên quét mật ong và các loại gia vị lên dê nướng, mùi thơm của thịt bay xa theo gió, yêu vương Tiểu Bạch lập tức xuất hiện bên cạnh vỉ nướng, có đuổi cũng không đi, nước miếng chảy ròng ròng.
Thật ra Dương Bách Xuyên cũng không giỏi nướng đồ. Ngoài mấy loại gia vị thường dùng ra, hắn dùng mật ong, linh quả và vài loại linh dược khử mùi tanh chắt thành nước để quét lên thịt nướng. Thế là cả hồ nước thơm phưng phức.
Không có rau, nhưng trong không gian bình Càn Khôn của Dương Bách Xuyên có linh dược. Lá và của của một số loại linh dược có thể ăn, lấy ra rửa sạch rồi nhúng lẩu thì không gì bằng.
Khi đồ nướng gần chín, nước cốt lẩu cũng đã xong xuôi. Thịt nai yêu trắng, mỏng, dai, thích hợp nhúng lẩu. Sau khi nước sôi, Dương Bách Xuyên cho thêm một ít gia vị mình điều chế, cuối cùng bỏ vào nồi thứ quan trọng nhất: ớt.
Sau khi cho thịt nai yêu vào nồi, Dương Bách Xuyên vừa nhìn kiệt tác của mình vừa ngửi mùi hương của thịt nướng và lẩu trong không khí. Hắn hít sâu một hơi, sống mũi cay cay: “Hương vị của gia đình!”
Dương Bách Xuyên đã đến Sơn Hải Giới hơn một năm, sao lại không nhớ nhà kia chứ. Từ khi đến đây hắn chưa từng ăn một bữa cơm nhà, hôm nay coi như hầu hạ Diệp ma nữ, cũng là tưởng nhớ gia đình. Nơi này điều kiện có hạn, hắn chỉ có thể làm đồ nướng và lẩu mà thôi.
May mà ở đây không có luật bảo vệ động vật, nếu ăn một bữa như thế này ở trái đất thì sẽ phải đến đồn cảnh sát uống trà.
Đúng lúc này, cây cối xung quanh xào xạc, trong linh thức Dương Bách Xuyên nhìn thấy mấy chục loài động vật bị mùi thơm nức mũi dụ đến.
Yêu vương Tiểu Bạch ngồi trước vỉ nướng nổi giận, phát ra tiếng hét dài đầy uy nghiêm nhằm đe dọa đám động vật xung quanh: “Gừ!”
Dù sao yêu vương Tiểu Bạch cũng là yêu cầm biến dị cấp bốn tương đương với Nguyên Anh, tiếng hét vang dội như tiếng sấm, ẩn chứa uy nghiêm của yêu thú cấp cao. Sau tiếng hét đó, đám động vật xung quanh lập tức chạy tứ tán.
Bên hồ nước trở nên yên tĩnh.
“Còn tới nữa thì bản vương nướng các ngươi ăn luôn!”
Yêu vương Tiểu Bạch toát ra khí thế oai phong.
Nói xong nó lại chảy nước miếng nhìn chằm chằm con dê rừng chảy mỡ vàng óng ánh, tỏa hương thơm phức trên vỉ nướng, đồng thời nịnh nọt Dương Bách Xuyên: “Chủ nhân có cần tiểu yêu đi bắt thêm về nướng không? Một con này không đủ nhét kẽ răng.”
“Không cần, hai người chúng ta ăn chừng này là đủ rồi, có khi ăn không hết ấy chứ.” Dương Bách Xuyên biết yêu vương Tiểu Bạch nịnh nọt như vậy là có ý gì, cố tình trêu nó.
“À thì… chủ nhân này, tiểu yêu chưa từng nếm thử mùi vị của yêu thú nướng bao giờ, ngài có thể thưởng cho tiểu yêu một miếng nếm thử không?” Nó nói xong, ánh mắt đong đầy mong đợi.
“Chẳng phải ngươi nói là đã ăn hai con rồi ư? Không có phần của ngươi đâu.” Dương Bách Xuyên xếp bát đũa lên bàn, tiếp tục trêu Tiểu Bạch.
Yêu vương Tiểu Bạch cuống lên, vội vàng nói: “Chủ nhân ơi, ta vẫn chưa no, ngài cho ta nếm thử đi mà! Ta không có công lao cũng có khổ lao, hai con yêu thú này là ta bắt được…” Đường đường là vua Phong Lôi Điểu, vậy mà sắp rớt hết liêm sỉ vì đồ nướng của tên họ Dương nào đó. Bây giờ thịt nướng sắp chín rồi, Dương Bách Xuyên đột nhiên nói là nó không có phần, nó không thể nào chấp nhận được.
Vì một miếng ăn, nó lập tức biến thành tên lải nhải.
Dương Bách Xuyên vừa bực mình vừa buồn cười: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, lát nữa sẽ thưởng cho ngươi một cái chân. Đi gọi chủ mẫu nhà ngươi đến ăn cơm đi!”
Vèo!
Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, yêu vương Tiểu Bạch vèo một cái đã biến mất tại chỗ.
“Chủ mẫu, ăn cơm thôi!”
Vèo!
Một giây sau, yêu vương Tiểu Bạch lại xuất hiện ở vị trí cũ, tầm mắt vẫn dán vặt vào vỉ nướng, mà nói đúng ra là con dê rừng đang nướng.
“Cho ngươi này!”
Dương Bách Xuyên ném một cái đùi cho yêu vương Tiểu Bạch.
Đối phương ngậm vào miệng với tốc độ nhanh như chớp.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh!
Lúc này, Diệp Vô Tâm hầm hừ đi ra, tay vẫn cầm máy tính bảng: “Bản cô nương tức chết mất, cái trò chơi rởm gì đây, ta chơi mười lăm ván thì thua cả mười lăm. Dương Bách Xuyên, lát nữa dạy ta chơi game nhé!” Diệp Vô Tâm trực tiếp ra lệnh cho Dương Bách Xuyên.
“Hix! Diệp đại tiểu thư à, chỉ là trò chơi thôi mà, ngươi tích cực làm chi?”
“Ta mặc kệ, tóm lại là ngươi phải dạy ta!”
“Được được được! Ăn cơm trước đi, ăn xong ta sẽ dạy ngươi.”
“Không… ăn… Ồ, thơm thế!” Diệp Vô Tâm vẫn luôn cắm đầu chơi game, bây giờ mới phát hiện hương thơm lấp đầy không khí. Nàng hít hà rồi nhìn thịt nướng vàng óng ánh và nồi lẩu sôi sùng sục. Vốn dĩ Diệp Vô Tâm định bảo không ăn, nàng đường đường là đại tiểu thư của thương hội Thiên Diệp, nào có cái gì chưa từng ăn. Nhưng ngửi thấy hương thơm, nàng lập tức thèm ăn.
“Đến đây ăn đi! Tiếc là thiếu bia, nếu không thì càng có bầu không khí.”
“Bia á? Là loại rượu gì? Bản cô nương có linh tửu.” Diệp Vô Tâm vừa nói vừa vung tay, một vò linh tửu xuất hiện trên bàn.
“Là một loại rượu ở quê ta. Thôi, uống linh tửu của ngươi cũng được.” Dương Bách Xuyên không giải thích thêm.
Hắn lấy bát đũa cho Diệp Vô Tâm, tiện tay cắt cho nàng một đĩa thịt dê nướng.
Hai người bắt đầu ăn.
“Ui, cay quá! Nhưng mà ngon!” Một khi bắt đầu ăn, Diệp Vô Tâm không còn hình tượng thục nữ.
Dương Bách Xuyên ăn rất chậm, hắn chỉ muốn bầu không khí bữa ăn, nhớ về quê nhà.