Đối mặt với ánh mắt của Lê Nặc, rồi sau đó lại đối mặt với ánh mắt tham lam của đám người Thường Bộ Tể, Dương Bách Xuyên chuẩn bị thêm một mồi lửa nữa. Nếu đã muốn giết người lập uy thì cứ khiến những người này điên cuồng một chút đi. Hắn muốn nhìn thử xem còn có bao nhiêu người không kìm được mà nhảy ra nữa?
Dương Bách Xuyên nhìn từng gương mặt với biểu cảm tham lam ở xung quanh mình, cười lạnh nói: “Một đám khốn nạn, hành trình đến địa cung của ông đây, thu hoạch xa xỉ, từ chồn Tầm Bảo đến bí tịch công pháp vô thượng rồi thì đan dược tuyệt phẩm, cái gì cần có đều có, có bản lĩnh cứ việc đi lên lấy, ông đây sẽ cho đám khốn nạn các ngươi một cơ hội.”
Rõ ràng người nào đó họ Dương đang muốn làm cho những người này điên cuồng, chỉ khi bọn họ phát điên thì mới có thể dễ dàng bị gi ết chết.
Rất nhiều người đã nghe thấy Dương Bách Xuyên chính miệng nói rằng hắn đã thu hoạch được rất nhiều dưới lòng địa cung, không ai nghi ngờ điều đó hết bởi vì chỉ có một mình Dương Bách Xuyên được vào địa cung, hơn nữa hiện tại còn thoát ra được.
Điều này cho thấy rằng hắn quả thực đã thu hoạch được rất nhiều.
Trái tim của Trần Thiên Bình thuộc Vũ Hóa Môn đập thình thịch, ông ta cũng tin và điều đó. Dù ông ta không tin thì ông ta cũng nhất định phải chiếm được con chồn Tầm Bảo trên vai Dương Bách Xuyên.
“Thằng nhóc ngạo mạn!”
Trần Thiên Bình hừ lạnh một tiếng, bước một bước về phía Dương Bách Xuyên.
“Cũng được, bắt đầu từ lão già chết tiệt là ngươi trước đi.” Dương Bách Xuyên thì thào một tiếng, ngay sau đó thầm nói với sư phụ trong lòng: “Lão già, ta muốn lập uy giết sạch đám khốn nạn này, ngươi giúp ta áp trận nhé.”
“Không tồi, cuối cùng thì thằng nhóc nhà ngươi cũng có chút tàn nhẫn. Nhớ kỹ, đây là thế giới kẻ mạnh sống kẻ yếu chết, ngươi không giết người, người sẽ giết ngươi. Ngươi phải giết đến khi mỗi lần bọn họ nghe thấy tên ngươi cũng phải run lên, ngươi mới được coi là một tu chân giả đủ tư cách. Cứ mạnh tay mà làm, vi sư giúp ngươi.” Mỗi một câu nói của Vân Thiên Tà đều tràn ngập dụ hoặc.
“Giết!”
Dương Bách Xuyên thấp giọng hô một tiếng, kiếm Đồ Long lập tức chém xuống.
Đồng thời lực lượng thần hồn cũng tràn ra khắp lĩnh vực, hắn điều động ngũ hành chi lực trực tiếp dồn lên người Trần Thiên Bình.
Cùng với khi đang điều động ngũ hành chi lực trong lĩnh vực, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy ngũ hành chi lực bỗng nhiên phát ra uy áp thần hồn cường đại, khiến cho hắn hít thở không thông, mà còn là uy áp phát ra từ lĩnh vực Kim Đan của mình.
Hắn biết ngay là sư phụ ra tay, trong lòng tức khắc cảm thấy cực kỳ an tâm.
Mà ngay khi Trần Thiên Bình tới gần Dương Bách Xuyên, trong lòng ông ta tràn đầy tự tin, chân khí và thần hồn trong cơ thể đều vận chuyển đến cực hạn, ông ta tin tưởng rằng mình có thể hạ gục Dương Bách Xuyên chỉ trong một chiêu rồi cướp lấy chồn nhỏ trên vai hắn.
Đối với Trần Thiên Bình thì chỉ cần Lê Nặc không nhúng tay, Dương Bách Xuyên chính là một người chết ở trong mắt ông ta. Ông ta cũng không phải là như Giản Hoá Phàm và Phương mắt to, thân là đường chủ Ngự Thú Đường của Vũ Hóa Môn, thủ đoạn mà Trần Thiên Bình thấy tâm đắc nhất đó là nuôi dưỡng yêu thú.
Lúc này, khi lao về phía Dương Bách Xuyên, ống tay áo của Trần Thiên Bình vọt lên cao. Bên trong hai ống tay áo của ông ta có hai con Tứ Chuyển yêu xà đã phải nuôi dưỡng trong vòng trăm năm mới có được – Si Mị Võng Lượng.
Một xanh một đỏ, rắn xanh gọi là Si Mị, rắn đỏ gọi là Võng Lượng.
Hai con yêu xà có thể sánh ngang với một tu chân giả có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong. Thiên phú thần thông cũng giống như tên của chúng vậy, tốc độ và độc tính đều khiến người ta khó lòng phòng bị giống như yêu ma quỷ quái, cực kỳ khó chơi.
Hễ đã bị rắn độc khoá lại thì kiểu gì cũng sẽ phải trúng chiêu, dù có là tu chân giả Nguyên Anh trung kỳ cũng khó mà thoát khỏi độc tính của nọc độc, nếu trúng độc thì chân khí và thân thể đều sẽ bị ăn mòn.
Dựa vào hai con yêu xà này mà Trần Thiên Bình gần như đã tung hoành quá nửa cuộc đời, lần nào ông ta cũng có thể tái sinh từ trong nghịch cảnh, hơn nữa còn gi ết chết được kẻ địch nữa.
Đối thủ lần này là Dương Bách Xuyên, để đề phòng trường hợp rủi ro, Trần Thiên Bình vừa ra tay đã sử dụng luôn yêu xà mà ông ta giấu ở trong ống tay áo.
“Cục cưng đi nào, đi biến thằng nhóc kia thành một bãi nước đặc đi.” Trần Thiên Bình vung hai tay ra, hai con yêu thú một xanh một đỏ ngay lập tức lao thẳng về phía Dương Bách Xuyên.
“Xì xì…”
Lưỡi rắn thè ra, tia chớp sáng rực, rất nhiều người đều không thấy rõ được đó là thứ gì.
Tốc độ quá nhanh.
Quỷ dị khó lường giống như yêu ma quỷ quái vậy.
Nhưng mà đối với Dương Bách Xuyên mà nói thì khi đang ở trong lĩnh vực, hắn chẳng hề thấy sợ chút nào. Hắn cũng nhìn thấy hai yêu thú mảnh như ngón út dài chừng một thước, mang theo hơi thở cực kỳ cường đại phi thẳng về phía hắn.
Lúc còn cách khoảng 3 mét, hắn chợt ngửi thấy một mùi tanh hôi, mùi đó khiến hắn cảm thấy buồn nôn cực kỳ.
Mà tốc độ như tia chớp đó cũng khiến hắn phải giật mình.
Mà đúng lúc này, chồn nhỏ lại phát ra một tiếng gầm dài: “Chít!” Nó bỗng nhiên nhảy ra khỏi bả vai hắn, xông thẳng về phía hai con yêu xà.
“Hương Hương về mau!” Dương Bách Xuyên kinh hãi, tuy rằng hắn biết sau khi chồn nhỏ tiến vào Sơn Hải Giới nó đã cắn nuốt thiên tài địa bảo nên huyết mạch của nó đã tiến hóa, mạnh lên không ít. Nó có thể thoát khỏi sự truy đuổi của rất nhiều cao thủ Nguyên Anh, với bản lĩnh cỡ đó thì dù có là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ cũng không thể sánh bằng, nhưng bởi hắn chưa từng nhìn thấy bản lĩnh đặc biệt gì của chồn nhỏ nên trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
Khoảnh khắc tiếp theo, Dương Bách Xuyên lập tức trừng lớn hai mắt.
“Chít Chít!”
“Xì xì!”
Chợt thấy cơ thể như mèo con của chồn nhỏ tăng lên một cỡ ở giữa không trung chỉ trong nháy mắt, rồi sau đó tứ chi duỗi ra những chiếc móng cực kỳ sắc bén, đây là thiên phú mà Dương Bách Xuyên nhìn thấy sau lần tiến hóa đầu tiên của chồn nhỏ, giống như biến thân vậy, không quá ngạc nhiên.
Điều khiến hắn phải trừng lớn hai mắt chính là biểu hiện tiếp theo của chồn nhỏ phải gọi là cực kỳ hung mãnh.
Nó lại biến mất ở ngay giữa không trung.
Đúng vậy, hoàn toàn biến mất không còn thấy đâu nữa, không phải tốc độ quá nhanh mà là biến mất luôn, ngay cả hơi thở cũng không còn thấy đâu nữa. Nếu không phải Dương Bách Xuyên và chồn nhỏ có liên kết cảm ứng thần hồn, hắn cảm giác được rằng chồn nhỏ vẫn còn ở đây, Dương Bách Xuyên sẽ cho rằng chồn nhỏ đã thực sự biến mất.