“Cho bọn họ tiến vào Pháp Bảo cung rồi mới giết? Tại sao?” Dương Bách Xuyên có chút khó hiểu hỏi.
Lão quỷ lập tức giải thích: “Bẩm thiếu chủ nhân, lòng người vốn tham lam, tuy rằng tu chân giả mạnh hơn người bình thường một chút nhưng vẫn là con người, là người thì sẽ có lòng tham. Sở dĩ lão hủ bảo để bọn họ tiến vào Pháp Bảo cung rồi mới giết là vì trong Pháp Bảo cung có chín món pháp bảo với tác dụng khác nhau, để bọn họ đi vào tranh giành pháp bảo chắc chắn sẽ có nội chiến.
Đến lúc đó thiếu chủ nhân có thể ra tay, huống hồ chín món pháp bảo trong Pháp Bảo cung đều có người thủ hộ, bọn họ muốn lấy được pháp bảo thì phải thông qua thử thách, như vậy tất nhiên sẽ có thương vong.
Đám người Hắc Hoa bà bà đông người, có thể tự mình hại mình trong quá trình tranh giành pháp bảo và nội chiến thì chẳng phải càng bớt việc sao. Vì vậy lão hủ đề nghị thiếu chủ nhân cho bọn họ tiến vào Pháp Bảo cung.”
Dương Bách Xuyên nghe lão quỷ giải thích thì đột nhiên cảm thấy lão quỷ rất xấu xa, có điều… chủ ý này là dùng trên người đám Hắc Hoa bà bà, người họ Dương nào đó rất thích.
Thế nhưng có một vấn đề mà Dương Bách Xuyên rất để bụng, đó chính là chín món pháp bảo trong Pháp Bảo cung rốt cuộc là pháp bảo gì, chuyện này phải hỏi lão quỷ một chút.
“Chín pháp bảo của Pháp Bảo Cung là pháp bảo như thế nào?” Với tư cách là người tu chân, bất cứ ai cũng vô cùng nhạy cảm với từ pháp bảo, Dương Bách Xuyên cũng không ngoại lệ.
Pháp bảo có thể xuất hiện ở Pháp Bảo Cung thì đương nhiên sẽ không đơn giản, cho nên Dương Bách Xuyên rất tò mò và rất muốn biết.
Nhưng câu trả lời của lão quỷ lại khiến hắn vô cùng bất ngờ.
“Thưa thiếu chủ nhân, lão hủ không biết.” Lão quỷ buột miệng thốt ra.
“Hả? Chẳng phải ngươi là sơn linh của núi La Phù sao, sao lại không biết?” Dương Bách Xuyên cạn lời đối với câu trả lời của lão quỷ.
“Thiếu chủ nhân đã quên rồi sao, trước đó lão hủ có nói rồi, thật ra lão hủ cũng giống với thiếu chủ nhân thôi, không thể khống chế hoàn toàn cung La Phù. Toàn bộ tam cung lục viện và cả điện La Phù của đạo cung La Phù đều bị tổ sư lập nên phái hạ cấm chế.
Chín pháp bảo trong Pháp Bảo Cung cũng như vậy, lão hủ chỉ biết trong Pháp Bảo Cung có chín pháp bảo chứ cũng không biết đó là những pháp bảo như thế nào.
Trong tam cung lục viện có rất nhiều nơi đã bị tổ sư lập nên phái La Phù hạ phong ấn cấm chế, điện La Phù thì hoàn toàn bị phong ấn toàn bộ cung điện luôn, không ai vào được cả.
Đương nhiên, việc tiến vào chỉ yêu cầu điều kiện đặc điểm thôi, lão hủ có thể tự do tiến vào trong điện La Phù, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Nơi trung tâm điện lão hủ không đụng vào được, thế nên có rất nhiều nơi và nhiều loại phong ấn, lão hủ đều mở không ra, nhìn không thấy bên trong là gì.
Về phần những người ngoài như các ngươi muốn tiến vào điện La Phù, hoặc là cần phải có phương pháp pháp môn truyền thừa của Tổ sư gia La Phù đạo quân mới có thể đi vào. Cái này thiếu chủ nhân đã đạt được, theo lý là có thể tự do tiến vào.
Tuy nhiên vẫn có hạn chế, năm đó La Phù bị mười thế lực lớn công kích, trưởng lão viện La Phù chúng ta cũng đã tạo phòng hộ với tam cung lục viện để giữ được căn cơ của La Phù. Chìa khóa minh văn thiếu chủ nhân cướp được từ tay ba người Hắc Hoa bà bà chính là điểm mấu chốt.
Hiện tại lão nói, chỉ cần trong tay thiếu chủ nhân có chìa khóa minh văn và thuật pháp pháp môn của Tổ sư gia La Phù đạo quân, thiếu chủ nhân hoàn toàn có thể tự do xuyên qua tam cung lục viện. Về phần những thứ ở trong điện La Phù thì thiếu chủ nhân cần tự mình tìm kiếm. Dù sao điện La Phù cũng không phải cung điện cố định, cần có bản đồ mới có thể tìm được…”
Lão quỷ giải thích cho Dương Bách Xuyên một số chuyện đến ông ta cũng phải bất lực.
Lúc này đây, Dương Bách Xuyên mới hiểu ra đôi chút. Nghe ý của lão quỷ thì sơn linh của núi La Phù như ông ta cũng không hợp lệ, hơn nữa, Dương Bách Xuyên nghe được ra sự cấp bách, hay có thể nói là lo lắng gì đó trong lời nói của ông ta.
Nghĩ xong, Dương Bách Xuyên thử hỏi: “Lão quỷ ngươi… Có phải ngươi cũng muốn tiến vào điện La Phù để lấy thứ gì đó?”
Lúc này lão quỷ chua xót đáp: “Bẩm thiếu chủ nhân, đích thực là vậy. Sơn linh của núi La Phù như lão hủ là thay đổi giữa chừng, tương đương không hợp pháp hóa. Nếu muốn trở thành chí bảo khí linh của núi La Phù một cách chân chính và hoàn toàn, lão hủ cần đạt được sự tán thành của điện La Phù, hoặc có thể nói là cần phải tiến vào điện La Phù, tiến vào trung tâm của La Phù mới có thể xem như là được hợp lệ hóa một cách chính thức.”
“Nếu ngươi không vào được điện La Phù thì sao?” Dương Bách Xuyên hỏi, trong lòng vẫn lấy làm lạ. Hắn có chút suy đoán nhưng lại không dám xác định, suy đoán của hắn là nếu lão quỷ không thể đạt được sự tán thành chính thức từ điện La Phù, rất có khả năng ông ta sẽ gặp nguy hiểm về mặt thần hồn.
Vốn lão quỷ đã ở trong trạng thái thần hồn rồi, nếu thần hồn xảy ra vấn đề thì ông ta sẽ hoàn toàn tiêu tán vào trong thiên địa.
Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhìn thấy sắc mặt lão quỷ thay đổi hẳn, có vẻ như ông ta đang giãy giụa xem có muốn nói ra hay không?
Dương Bách Xuyên cũng không thúc giục ông ta, nếu lão quỷ không nói, hắn cũng sẽ không tiếp tục hỏi.
Tuy nhiên, khoảng chừng mấy chục giây sau, sắc mặt lão quỷ bình tĩnh lại. Khi nhìn Dương Bách Xuyên, vẻ mặt ông ta kiên định như đã quyết định một việc gì đó mà nói: “Lão hủ cũng không gạt thiếu chủ nhân, nếu không vào được điện La Phù, lão hủ sẽ chết.”