Ban đầu con dơi màu bạc kia chỉ bé bằng bàn tay, nhưng bây giờ lại to bằng chậu rửa mặt.
Bốn con vật có độc khác cũng vậy. Rắn bạc không biết là rắn gì, trên người mọc đầy vảy, mặc dù nó không đứng thẳng nhưng Dương Bách Xuyên ước chừng chiều cao cũng phải ba mét.
Con rết mọc rất nhiều chân đầy lông, không biết có tổng cộng bao nhiêu, chiều dài hơn một mét.
Con cóc cũng cực kỳ đáng sợ, to bằng cối xay.
Con nhện cũng chẳng kém.
Rõ ràng là ngũ độc không phải thứ tầm thường. Dương Bách Xuyên thu lại thái độ khinh thường, không dám lơ là, lập tức nín thở.
Hắn không tự tin khi đối mặt với ngũ độc kỳ lạ bậc này.
Thoáng cái ngũ độc đã bao vây Dương Bách Xuyên, từng đôi mắt trợn to như chuông đồng khiến hắn rợn tóc gáy.
“Ộp!”
Con cóc bự gầm lên như sấm, là con đầu tiên phát động tấn công, há miệng ói ra chất lỏng màu đỏ.
Nó lao vèo tới nhanh như chớp, Dương Bách Xuyên còn chưa kịp tránh, nó đã nhảy lên người.
Xèo xèo xèo!
Sức lực không lớn, nhưng sau khi nó rơi vào giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn của Dương Bách Xuyên, bộ giáp lập tức phát ra tiếng xèo xèo.
May mà giáp Càn Khôn không phải vật phàm. Trong tiếng xèo xèo có tính ăn mòn mạnh, nhưng sau khi Dương Bách Xuyên sử dụng chân khí lên giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn, chân khí tiêu diệt chất độc của cóc.
Dù vậy lần này giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn cũng bị ăn mòn để lại một vết nông, có thể thấy nọc độc của con cóc bự này mạnh cỡ nào.
Bốn loài độc khác cũng bắt đầu di chuyển.
Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ mũi: “Toàn là nghiệp chướng, bắt nạt ta thân cô thế cô đúng không?”
Nói xong hắn lại niệm trong lòng, lập tức gọi hai con rối đen trắng trong bình Càn Khôn ra. Hai con rối đen trắng không phải người thật, mà là con rối được luyện chế bằng thiên tài địa bảo, không sợ chất độc.
Dương Bách Xuyên gọi hai con rối ra vẫn cảm thấy chưa đủ, bèn gọi con chồn trong bình Càn Khôn ra luôn. Con chồn cũng không sợ chất độc, thế thì cứ gọi ra thôi.
Sau khi tu vi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, thần hồn mạnh mẽ, hắn điều khiển con rối dễ dàng hơn nhiều. Mà thần hồn mạnh cũng biểu thị hai con rối đen trắng có thể phát huy thực lực Nguyên Anh sơ kỳ.
Còn con chồn thì Dương Bách Xuyên không lo lắng chút nào. Nó có thể thoát khỏi sự truy đuổi của mấy chục cao thủ Nguyên Anh, Dương Bách Xuyên tin chắc nó có thể đối phó với chất độc.
“Kéc kéc!”
Con chồn vừa ra ngoài, lập tức chú ý tới bốn loài độc xung quanh Dương Bách Xuyên. Nó kêu kéc kéc mắng chửi, người phồng to một vòng như thổi bóng bay, bộ lông vàng óng cũng dựng đứng lên, móng vuốt sắc bén trên bốn chân lập tức dài ra.
Không cần Dương Bách Xuyên lên tiếng, con chồn hóa thành một vệt sáng màu vàng xông về phía con rắn trong ngũ độc.
“Kéc!”
“Xì xì!”
Con chồn và rắn độc giống như thiên địch gặp nhau, cả hai đều gào lên.
Lúc này Dương Bách Xuyên điều khiển con rối đen trắng xông về phía con rết và con nhện.
Hắn tin rằng dựa vào cơ thể cấp bậc linh khí siêu việt của con rối đen trắng, cho dù không giết được con rết và con nhện thì ngăn cản chúng cũng không thành vấn đề. Huống chi hai con rối này có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có khi con nhện và con rết còn chẳng đủ cho chúng giết cũng không chừng.
Dương Bách Xuyên quan sát con cóc bự và con dơi, ngoài ra còn phải đề phòng Hắc Hoa bà bà giở trò.
Có điều lúc này Hắc Hoa bà bà đang uể oải đứng ở rất xa, chắc là vừa rồi bà ta phá vỡ hồ lô thả ngũ độc ra đã phải trả một cái giá rất lớn, xem chừng trong thời gian ngắn bà ta không thể giở trò.
Đồ đệ của Hắc Hoa bà bà thì khác, Âu Dương Hải Đường khiến Dương Bách Xuyên lo lắng. Hiện tại bà ta đã chạm vào kết giới cấm chế, có vẻ như đã nhận được sức mạnh của La Phù chi linh bên trong cấm chế.
Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên không rảnh quan tâm, trước mắt hắn phải giải quyết ngũ độc mới được, nếu không đến cuối cùng chúng sẽ là vật cản.
Dương Bách Xuyên giơ kiếm Đồ Long lên. Sau khi vận chuyển Chỉ Xích Thiên Nhai Công, hắn còn truyền chân khí lên giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn, điều chỉnh trạng thái của bản thân đến mức tốt nhất.