Chân đi chiến ủng tăng tốc độ ba mươi phần trăm, sau khi hắn bước đi hoàn toàn không thể nhìn ra quỹ tích chuyển động của hắn. Dương Bách Xuyên bất ngờ xông tới trước mặt con cóc, kiếm Đồ Long tỏa ra kiếm khí, chém một nhát lên người con cóc bự.
Ầm!
“Ộp!”
Tốc độ cực nhanh, con cóc bự không kịp phản ứng, bị Dương Bách Xuyên chém vào người. Trong tiếng kêu to “ộp ộp”, con cóc trắng như tuyết bị chém đôi, dòng máu đỏ thẫm chảy ra.
Dương Bách Xuyên ngửi thấy mùi hôi thối. May mà hắn nín thở, nếu không sẽ trúng chiêu.
Ngoài ra hắn còn hơi sửng sốt, cứ tưởng ngũ độc của Hắc Hoa bà bà lợi hại cỡ nào, ai dè bị mình chém đôi.
Nhưng nghĩ kỹ thì thấy cũng phải. Ngũ độc lợi hại ở độc, tiếc là Dương Bách Xuyên mặc giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn có khả năng chống độc, độ mạnh của ngũ độc không nhằm nhò gì.
“Éc éc!”
Đúng lúc này, con dơi tấn công. Dương Bách Xuyên trở tay chém một nhát.
Nhưng biến cố xảy ra, Dương Bách Xuyên không ngờ nhát kiếm này nhắm chuẩn con dơi nhưng lại chém vào không khí.
Một giây sau hắn mới nhận ra con dơi thu nhỏ cơ thể trong nháy mắt, tránh được một kiếm này.
Con dơi vốn to bằng chậu rửa mặt, khi một kiếm chém tới lập tức thu nhỏ bằng bàn tay, biến về kích thước ban đầu lúc Hắc Hoa bà bà gọi ra.
Một kiếm thất bại, Dương Bách Xuyên lập tức cảm thấy không ổn, muốn đối phó nhưng đã muộn.
Hắn chỉ cảm thấy cánh tay bị dơi cắn.
Dương Bách Xuyên vừa giận vừa sợ, tay kia lập tức túm lấy con dơi, thôi động chân khí bóp nó thành thịt nát.
Nháy mắt đã giế t chết hai loài độc, nhưng Dương Bách Xuyên cũng bị dơi cắn.
Sau khi Dương Bách Xuyên bị dơi cắn, mặt chợt biến sắc. Hắn không ngờ một con dơi nho nhỏ lại có nọc độc đáng sợ như vậy, chỉ trong một hơi thở đã chạy thẳng đến tâm mạch, đồng thời tràn vào kinh mạch.
Hắn dứt khoát phong bế tâm mạch, tuyệt đối không thể để cho nọc độc tiếp tục lan tràn.
Sau đó hắn vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết để luyện hóa nọc độc, nhưng không ngờ Tạo Hóa Quyết không thể luyện hóa.
Lần này Dương Bách Xuyên bất đầu lo lắng. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chất độc Càn Khôn Tạo Hóa Quyết không thể luyện hóa.
Đương nhiên có một chi tiết Dương Bách Xuyên cũng phát hiện ra, đó là Càn Khôn Tạo Hóa Quyết không luyện hóa được nhưng cũng ngăn cản nọc độc không tiếp tục lan tràn.
Đầu tiên Dương Bách Xuyên dùng Càn Khôn Tạo Hóa Quyết ngăn chặn chất độc đã xâm nhập tâm mạch, đề phòng nọc độc tiếp tục phá hủy tâm mạch.
Sau khi nọc độc tiến vào tâm mạch, chân khí trở nên hỗn loạn, không thể vận hành như bình thường.
Hơn nữa nọc độc còn không ngừng phản phệ, bắt đầu cắn nuốt chân khí. Đây mới là điểm trí mạng nhất.
Dương Bách Xuyên nhíu mày, tạm thời không nghĩ ra cách hóa giải nọc độc trong cơ thể.
Cánh tay bị cắn cũng bắt đầu mất cảm giác, kiếm Đồ Long rơi bộp xuống đất.
Dương Bách Xuyên thầm niệm trong lòng, thu kiếm Đồ Long vào đan điền nuôi dưỡng.
Lúc này, tiếng lao xao vang lên bên tai, hắn quay đầu lại thì trông thấy một cảnh tượng đáng mừng. Chỉ thấy con chồn dùng móng vuốt sắc bén chém rắn độc thành mấy khúc rồi ăn luôn.
Hai con rối đen trắng cũng chiến đấu xong, ghim con nhện và con rết trên mặt đất.
Đến lúc này, trận chiến với ngũ độc của Hắc Hoa bà bà đã kết thúc. Chuyện buồn duy nhất là Dương Bách Xuyên bị dơi cắn, để lại nọc độc trong người. Có điều Dương Bách Xuyên không lo lắng, hắn tin sư phụ Vân Thiên Tà có biện pháp.
Hiện tại hắn vẫn có thể sử dụng chân khí trong cơ thể, chưa mất sức chiến đấu. Hơn nữa còn có con chồn và hai con rối đen trắng, không phải là hắn không có phần thắng.
Tuy nhiên, nếu tiếp tục vận chuyển chân khí thì nọc độc sẽ lan ra toàn thân, sau đó hắn sẽ mất cảm giác, sức chiến đấu bằng không.