Ngô Nam nghĩ đến quan hệ giữa Dương Bách Xuyên và đàm chủ đời trước Hạ Lộ, trong lòng lựa chọn vế sau. Ông ấy tin tưởng Dương Bách Xuyên xem mình như bạn bè, tâm trạng ít nhiều khá vui vẻ.
Đối với việc đàm chủ đời trước mất tích, Ngô Nam vẫn canh cánh trong lòng, rất không chào đón Dương Bách Xuyên.
Có điều đi qua mấy năm này, ông ấy đã không còn trách Dương Bách Xuyên chuyện năm đó, đấy là lựa chọn của đàm chủ đời trước, ông ấy không thể can thiệp, vì vậy oán khí trong lòng cũng chậm rãi tiêu tan theo thời gian.
Ngô Mặc Thu nhanh chóng dâng trà cho hai người, Dương Bách Xuyên đưa cháu ngoại trai cho cô, kêu cô bế cô nhóc ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Dương Bách Xuyên và Ngô Nam.
Dương Bách Xuyên nâng tách trà mời Ngô Nam, anh không hề sốt ruột, chờ đối phương mở lời.
Ngô Nam đặt tách trà xuống, nhìn chằm người đối diện, không lòng vòng nói thẳng: “Hai câu hỏi, một việc.”
Dứt lời, ông ấy dừng một lát, dường như đang sắp xếp lại từ ngữ: “Câu hỏi thứ nhất, theo lời cậu, sẽ có ngày tu chân giả Sơn Hải Giới đến địa cầu đúng không? Câu hỏi thứ hai, cậu thống nhất giới võ cổ nhằm chống lại tu chân giả đến từ Sơn Hải Giới có thể gây tai họa trong tương lại mà không ôm bất cứ lòng riêng nào thật ư?”
Ngô Nam hỏi xong hai vấn đề thi không tiếp tục nữa, nhìn Dương Bách Xuyên chờ anh trả lời.
Dương Bách Xuyên vốn đang mỉm cười, nghe xong lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Câu hỏi thứ nhất, ông đừng nghi ngờ, sáu năm trước tôi biến mất ở núi Trường Bạch là vì bị cuốn vào không gian phong bạo, tiến vào Sơn Hải Giới, một thế giới tu chân cường đại hơn giới võ cổ rất nhiều.
Hôm nay những lời tôi nói với mọi người đều không hề bốc phét, thậm chí còn nói giảm nói tránh rồi, về phần tương lai tu chân giả đến từ Sơn Hải Giới có làm loạn hay không, câu trả lời của tôi là chắc chắn sẽ.
Tin rằng ông cũng biết địa cầu thông với Sơn Hải Giới, tuy hiện tại thông đạo đã bị hủy diệt nhưng không ai có thể khẳng định còn có thông đạo bí mật khác hay không. Hơn nữa năm đó một số người tiến vào Sơn Hải Giới ở núi Trường Bạch khó tránh khỏi sẽ hợp tác với tông môn, hay nói cách khác bọn họ bị bắt ép, nói ra chuyện thông đạo.
Theo suy đoán của tôi, địa cầu chúng ta ẩn chứa bí mật hấp dẫn tu chân giả phía bên kia, một khi bọn họ tìm được dấu vết, tìm đến đây là chuyện đương nhiên.”
Dương Bách Xuyên một hơi trả lời xong vấn đề thứ nhất của Ngô Nam, sau đó anh nâng tách trà lên nhấp một ngụm, đặt xuống, cười tủm tỉm nói: “Về phần câu hỏi thứ hai của ông, tôi thống nhất giới võ cổ để làm gì…?”
Người đàn ông họ Dương nào đó kéo dài âm cuối, cười híp mắt: “Tôi muốn làm hoàng đế.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Ngô Nam lập tức thay đổi, tách trà trong tay choang một tiếng rơi xuống đất vỡ tan tành.
Là đàm chủ của Thần Long Đàm ở Trung Quốc, trách nhiệm của Ngô Nam chính là ổn định Trung Quốc, mà hôm này Dương Bách Xuyên dùng thủ đoạn gần như thần tích như vậy, lôi đình ân uy khiến tất cả thế lực lớn ở giới võ cổ thần phục Vân Môn.
Điều ông ấy lo lắng chính là, Dương Bách Xuyên muốn làm gì…?
Không ngờ rằng Dương Bách Xuyên vừa há mồm đã nói một câu như vậy, thế này là tr@n trụi bày ra dã tâm ư?
Ông ấy lo lắng nhất chính là Dương Bách Xuyên sẽ làm như vậy, bởi vì dựa theo hiểu biết của Ngô Nam thì bây giờ Dương Bách Xuyên có thực lực như thế.
Kỳ thật Thần Long Đàm được thành lập để ngăn chặn tình huống như vậy ở giới võ cổ, thậm chí sau khi Ngô Nam tiếp quản Thần Long Đàm mới tiếp xúc với một số chuyện tối mật.
Thông đạo giữa Trái Đất và Sơn Hải Giới bị cả một đám phá hủy hoặc phong ấn, kỳ thật phía sau đều là Thần Long Đàm thao túng sau lưng.
Chính là để hạn chế sự phát triển của giới võ cổ, để một ngà nào đó xuất hiện cục diện không thể kiểm soát được, đề phòng người vượt qua phạm vi khống chế cỡ như Dương Bách Xuyên xuất hiện.
Mà… Hiện tại cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng vùng lên rồi.
Kỳ thật từ khi Dương Bách Xuyên vùng lên trong giới võ cổ thì người phía sau Thần Long Đàm cũng đã bắt đầu để ý tới anh, bọn họ cho rằng Dương Bách Xuyên chính là một dị giáo có giá trị vũ lực.
Lúc ấy Ngô Nam được gọi đến, vị đại lão nào đó bên trên đã nói với ông ấy, nếu như kiểm soát được Dương Bách Xuyên thì không còn gì tốt hơn, nếu như không kiểm soát được thì phải tiêu diệt anh. Trung Quốc không cho phép sự tồn tại giống như yêu nghiệt như Dương Bách Xuyên vùng lên, phá vỡ cục diện cân bằng hiện tại.
Năm đó ngay khi Ngô Nam muốn tìm Dương Bách Xuyên nói chuyện rõ ràng thì anh lại tới bí địa Trường Bạch, kết quả bí địa Trường Bạch sụp đổ, Dương Bách Xuyên và những người kia năm đó đều biến mất không còn một ai.
Chuyện này không giải quyết được gì, mà đại nhân vật phía sau Thần Long Đàm cũng không truy cứu nữa.
Thế nhưng sáu năm trôi qua, Dương Bách Xuyên lại xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện một cách mạnh mẽ, hôn nay còn khiến tất cả thế lực lớn ở giới võ cổ thần phục Vân Môn.
Bây giờ không giống ngày xưa, trong mắt Ngô Nam thì thực lực của Dương Bách Xuyên đã vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát của Ngô Nam.
Lần này Dương Bách Xuyên vừa xuất hiện đã khiến đại nhân vật phía sau Thần Long Đàm chú ý, nhất là sau khi biết hôm nay tất cả tông môn lớn đều tề tựu ở Vân Môn, đại lão phía sau trực tiếp lên tiếng kêu Ngô Nam đến tìm Dương Bách Xuyên ngả bài.
Cho Ngô Nam quyền hạn giải quyết theo tình hình cụ thể, chuyện ngả bà này có hai tầng ý nghĩa, một là biết rõ thực lực và ý đồ của Dương Bách Xuyên.