“A, bác, con biết sai rồi, con không dám nữa, hu hu…”
Tiểu Mạn Mạn kêu lên từng tiếng thảm thiết.
“Thằng nhóc khốn khiếp, mau mở cửa ra, dám đánh tiểu bảo bối của bà, bà sẽ quất chết cháu.” Nghe được tiếng khóc của Tiểu Mạn Mạn, bà nội bắt đầu mắng Dương Bách Xuyên, bà rất đau lòng.
Triệu Nam và mấy người phụ nữ khác cũng la hét bảo Dương Bách Xuyên mở cửa, dù sao đối với Tiểu Mạn Mạn, Dương Bách Xuyên đều là vừa đấm vừa xoa.
Mặc dù vợ chồng Lưu Tích Kỳ đau lòng cho con gái bảo bối, nhưng cũng biết cô gái nhỏ hai ba năm nay được nuông chiều quá rồi, bọn họ cũng có lòng xin tha, nhưng cũng biết một lần trừng phạt như vậy thật ra rất tốt cho con bé nên nhịn xuống.
Mặc kệ bên ngoài có la hét thế nào, Dương Bách Xuyên vẫn không mở cửa, bên trong chỉ có tiếng khóc và tiếng kêu của Tiểu Mạn Mạn.
Mọi người đều biết lần này Dương Bách Xuyên quyết tâm giáo dục cháu gái nhỏ, một vài đệ tử Vân Môn nghe được tin này, oán giận mấy năm nay bị Tiểu Mạn Mạn giày vò cuối cùng cũng tiêu tan.
Bên ngoài nghe thấy động tĩnh lớn như thế, nhưng thực ra bên trong lại là một cảnh tượng khác.
Trong viện Hình Phạt, chỉ thấy giờ phút này Dương Bách Xuyên và Tiểu Mạn Mạn đang nằm trên ghế dài, Dương mỗ uống rượu, miệng Tiểu Mạn Mạn thì gặm linh đào, sau khi cắn một miếng linh đào cô gái nhỏ lại gân cổ hướng ra ngoài kêu thảm một tiếng.
“Được rồi, đừng kêu nữa, chắc vậy được rồi, con còn kêu nữa kẻo lát về bà cố nội lại lột da bác, nhưng cô nhóc con diễn xuất cũng không tệ, tương lai có thể lăn lộn trong giới điện ảnh và truyền thông.” Dương Bách Xuyên lười biếng nói chuyện với cháu gái nhỏ.
Anh đương nhiên sẽ không thật lòng dùng hình phạt đi trừng phạt một cô gái nhỏ trong tông môn chỉ mới ba tuổi, chỉ là giả bộ cho nhưng đệ tử Vân Môn và những võ cổ giả kia xem. Nhưng đạo nên biết vẫn còn đó, cô gái nhỏ thông minh này tự nhiên cũng hiểu chuyện, đồng ý sau này sẽ không làm loạn nữa, cũng nhận ra sai lầm của mình, cho nên lúc này Dương mỗ mới nghĩ ra một trò vô lý như vậy, bảo Tiểu Mạn Mạn giả vờ gào thét.
“Hì hì, bác à, lần này con thật sự biết sai rồi, sau này con sẽ không bao giờ gây chuyện nữa, nhưng khi nào bác mới dẫn cháu vào không gian thần bí của bác đi thăm chị người cá đây?” Năm đó lúc còn nhỏ, Tiểu Mạn Mạn là do chính Dương Bách Xuyên ôm vào không gian bình Càn Khôn tẩy tủy, ở trong đó cũng từng gặp qua chị Mai một hai lần, thật ra kể từ lúc đó cô bé cũng đã hiểu biết, có thể mơ hồ nhớ rõ bác mình từng dẫn cô bé đi đến một không gian thần bí,từng gặp một người cá.
Chỉ có điều, sau khi lớn lên, cô bé có cầu xin bác mình mấy lần nhưng bác vẫn không dẫn cô bé vào.
Lần này hai người thỏa thuận thành công, anh sẽ dẫn cô bé vào.
Dương Bách Xuyên nghe cháu gái nhỏ nói chuyện, nhìn đôi mắt tò mò lóe sáng của cô bé, trong lòng cười ha ha nói: “Chờ lát nữa sau khi bác xin phép ba mẹ con và bà nội, bác sẽ dẫn con đi xem thử, để cho con vui chơi thoả thích.”
“Oa, tốt quá~” Ánh mắt Tiểu Mạn Mạn tỏa sáng, ở động tiên Vân Môn cô bé đã chán rồi, bây giờ cô bé chỉ muốn đi không gian thần bí của bác để chơi đùa.
“Ừm, bác lui trước đây, buổi tối con đến nhà cũ tìm bác, bác sẽ dẫn con đi không gian thần bí chơi, đợi lát nữa đi ra ngoài biết nên nói thế nào chứ?” Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm nói.
“Biết biết, con sẽ nói bác thật sự trừng phạt con, sẽ không nói là giả vờ.” Cô gái nhỏ cười hì hì nói.
“Lần này bác cõng cái chảo lớn thay con, nhưng con phải nhớ kỹ, sau này không được gây chuyện nữa, nhớ buổi tối tới tìm bác để bác dẫn con đi không gian thần bí chơi nha.” Giờ phút này, Dương Bách Xuyên giống như một lão hồ ly, rất sợ cháu gái nhỏ không tới, thật ra mục đích của anh là để cho Tiểu Mạn Mạn tiến vào bình Càn Khôn vài năm, sau khi tiến vào cũng đừng nghĩ đến chuyện dễ dàng đi ra, phải mài giũa tính tình của cô bé thật tốt, cũng để cho anh yên tâm tu luyện ở không gian bình Càn Khôn, đây mới là trừng phạt thật sự.
Mà Tiểu Mạn Mạn một lòng muốn vào không gian thần bí của bác mình chơi, cũng không nghĩ tới bác sẽ nhốt cô bé sau khi cô bé đi vào.
Cô gái nhỏ đáng thương đã bị Dương mỗ tính kế, còn không tự biết mà vui vẻ không thôi.
“Đi đi, bác rút trước đây.” Dương mỗ cười dặn dò, trực tiếp biến mất ở viện Hình Phạt, hiện tại anh cũng không dám ở lại viện Hình Phạt, bà nội và Lưu Tích Kỳ cùng em gái Dương San San đều ở bên ngoài, có thể tưởng tượng lát nữa bọn họ nhìn thấy mình sẽ như thế nào, cho nên vẫn nên nhanh chóng chuồn đi.
……
Ngày hôm sau, cháu gái nhỏ đã bị Dương Bách Xuyên đặt ở không gian bình Càn Khôn để cho cô bé đi theo chị Mai tu hành, toàn bộ Vân Môn xem như cuối cùng đã yên tĩnh, thế nhưng bà nội lại không còn tinh thần, cơ thể càng ngày càng yếu.
Trong lòng Dương Bách Xuyên thở dài, cơ thể bà nội không phải là vì cháu gái nhỏ bị mình giam cầm mà suy yếu, mà là đại hạn cuối cùng đã đến gần.
Đối với việc này anh cũng không có cách nào, không khống chế được vận mệnh.
Đối với chuyện bà nội luôn miệng nói nhớ cháu trai bảo bối, Dương mỗ càng cố gắng, luôn muốn bà nội đi yên ổn một chút.
Bóng tối u ám tràn ngập căn phòng của mấy người phụ nữ.