Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 137: Nhược điểm không tìm thấy được



Lục Dao đỏ mặt, khi nghe thấy từ một đôi, cô cúi đầu nhìn hai tay bị băng bó của mình.

Tiểu Đao cũng nhìn thấy hai tay bị băng bó của Lục Dao, cậu kéo ghế ra và ngồi xuống, “Lúc đó xảy ra chuyện gì vậy, cái tên An Chí Minh kia không có thời gian để phạm tội…”

“Không phải hắn, là Triệu Lập Khôn…” Lục Dao nhớ rõ mùi hương đó, mùi hương trên bàn tay đó.

“Em có nhìn thấy không?” Lúc trước Hạ Thần Phong cũng nghe Lục Dao nhắc đến cái tên Triệu Lập Khôn. Nhưng lúc đó Lục Dao mới tỉnh lại, hơn nữa video do camera ghi lại cũng không đầy đủ, không đủ để chứng minh người đưa cô đi là Triệu Lập Khôn.

Tiểu Đao đột nhiên hiểu ra vấn đề, “Thảo nào anh Phong muốn em điều tra hành tung của Triệu Lập Khôn. Nhưng em đã điều tra hành tung của Triệu Lập Khôn rồi, dù là bối cảnh hay là hành tung ngày hôm đó thì cũng đều rất sạch sẽ. Camera trong thang máy cho thấy hắn đi về tầng của mình là tầng mười ba, sau đó trợ lý của Triêu Lập Không cũng ở trong phòng của hắn. Bọn họ nói là trong cuộc họp thoại, một nhóm người trong công ty đều nghe thấy tiếng của Triệu Lập Khôn… Hắn có chứng ngoại phạm rất hoàn hảo.”

Lục Dao nhíu mày, “Mặc dù tôi không nhìn thấy nhưng tôi chắc chắn đó là Triệu Lập Khôn. Chắc chắn tôi sẽ không nhận nhầm mùi hương trên tay của hắn.”

Mùi hương trên tay?

Tiểu Đao và Hạ Thần Phong nhìn nhau, như thể giữa Lục Dao và Triệu Lập Khôn có xảy ra một số chuyện không thoải mái vậy.

Lục Dao ngẩng đầu, “Có lẽ hai người không biết, người như chúng tôi phải nuôi dưỡng tiền cổ mình thường hay dùng, không chỉ là ở bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi, có đôi khi còn phải chăm sóc, nhưng chăm sóc tiền cổ dùng để tính toán không giống chăm sóc tiền cổ bình thường.”

Lục Dao không nói cụ thể ra nhưng Tiểu Đao và Hạ Thần Phong đều hiểu, bởi vì đặc biệt nên chắc chắn là sẽ lưu lại thứ gì đó trên tay.

“Em có chắc là Triệu Lập Khôn không? Cũng có thể là người khác mà?”

Lục Dao tự tin nhớ lại, “Lúc đó đèn khẩn cấp tầng mười hai không sáng, nhìn chiều cao thì đúng là giống Triệu Lập Khôn thật…” Lục Dao nói, thật ra trừ chiều cao và nhiệt độ cơ thể, nếu nói chắc chắn người này là Triệu Lập Khôn thì quan điểm này rất khó thuyết phục.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2: 2: Con Cừu Trong Chiếc Rương

Nhưng Lục Dao biết, Triệu Lập Khôn cũng biết, “Chắc là người của kẻ được gọi là thầy kia… Bọn họ nói với em rằng giết em là việc rất đơn giản với bọn họ.”

Giọng nói hơi khàn khàn của Lục Dao vang lên trong phòng bệnh, trong ánh mắt của Hạ Thần Phong hiện lên vẻ tức giận, “Huênh hoang.”

Đúng vậy hành động như vậy chính là đang khiêu chiến uy quyền của cảnh sát, cướp Lục Dao ngay dưới mắt của bọn họ, chúng đang khiêu khích Hạ Thần Phong.

Lục Dao sẽ không vô duyên vô cớ nghi ngờ một người, Tiểu Đao vuốt cằm, “Nhưng mà, tính ra thì đây lại là một chuyện tốt.”

Hạ Thần Phong gật đầu, “Đúng vậy, lúc trước chúng ta đều không điều tra được một chút thông tin nào về kẻ được gọi là thầy và người đội mũ đen kia. Nhưng nếu Triệu Lập Khôn là người của kẻ được gọi là thầy kia thì chúng ta sẽ dễ điều tra hơn.”

Theo tình hình hiện tại, người được gọi là thầy này là kẻ đứng sau thao túng người khác phạm tội. Nhưng cho dù là vụ án của Trương An An, vụ án của Ngũ Gia Mẫn hay những vụ án sau đó, đằng sau những hung thủ biết phong thủy này đều có bóng dáng của người được gọi là thầy kia.

Nhưng bọn họ ẩn nấp rất kỹ, dường như những tên tội phạm này đặc biệt kính nể người được gọi là thầy kia. Họ nhận tất cả trách nhiệm, bảo vệ người đứng sau, không làm liên lụy đến người đó.

Nhưng cho dù che giấu như thế nào thì vẫn sẽ tạo thành một vài manh mối. Chẳng hạn như chiếc điện thoại di động biến mất trong vụ án này. Những lời nói dối không thể che lấp, những chứng cứ không thể giấu giếm đó đều chứng minh đằng sau vụ án này còn nhiều uẩn khúc.

“Nhìn bề ngoài thì có vẻ như những vụ án này đều đã kết thúc nhưng chúng ta sẽ không từ bỏ mà vẫn tiếp tục điều tra.” Hạ Thần Phong đưa tay lên nắm lấy cổ tay của Lục Dao, “Em yên tâm, cho dù người đó không phải là Triệu Lập Khôn thì tôi cũng sẽ tìm ra giúp em.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 345: Cuộc chiến cuối cùng

Tiểu Đao nhìn hành động của Hạ Thần Phong liền vỗ bắp đùi nói, “Đúng đúng đúng, chắc chắn anh Phong của chúng tôi sẽ tìm ra kẻ đó giúp cô!” Hạ Thần Phong trong lúc này khiến Tiểu Đao nhớ lại một từ lóng mà nữ đồng nghiệp trong văn phòng trước đây đã nói, hình như là bạn trai lực MAX(*)?

(*) Bạn trai lực MAX: MAX là từ viết tắt của maximum – tối đa. Nói chung “bạn trai lực MAX” thường được dùng để miêu tả sức hấp dẫn và một số hành vi tạo cảm giác an toàn cho phái nữ của phái nam.

Mặc dù là người không có kinh nghiệm nhưng nhìn hành động Hạ Thần Phong dành cho Lục Dao, Tiểu Đao dường như có thể hiểu sâu sắc được ý nghĩa của cụm từ đó.

“Được rồi được rồi, thấy cô tỉnh lại rồi thì tôi sẽ không làm bóng đèn cản trở hai người nữa. Anh Phong, ngày mai anh nghỉ ngơi cho tốt đi!” Nói xong cậu liền nhướng mày nhìn Lục Dao với vẻ không đứng đắn, sau đó khẽ hát và đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi bóng đèn rời đi, Lục Dao nghiêng đầu nhìn cảnh sát Hạ – bạn trai mới nhậm chức chưa được bao lâu của cô, dưới mắt của anh có quầng thâm xanh đen, trên cằm cũng lún phún râu. Rất rõ ràng vì phá án mà đã mấy ngày rồi người đàn ông này không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

“Ở đây sẽ không có gì nguy hiểm đâu, anh nghỉ ngơi đi.”

Hạ Thần Phong quay đầu nhìn lại, đây là phòng bệnh dành cho một người, có một cái xô pha nhỏ cho ba người ngồi. Bây giờ còn chưa tìm ra được người bắt cóc Lục Dao, mặc dù bây giờ là ban ngày hơn nữa còn là ở bệnh viện, nhưng anh vẫn thấy không yên tâm, “Ừm, tôi sẽ nghỉ ngơi ở đây, nếu có gì thì gọi cho tôi.”

Ban đầu Lục Dao muốn Hạ Thần Phong về nhà, nhưng khi thấy anh đã mệt như vậy rồi, nếu lái xe thì sẽ rất nguy hiểm cho nên cô cũng không phản đối.

Triệu Lập Khôn nhìn tin tức, tay cầm điếu xì gà, nghe người đàn ông trong điện thoại chất vấn, hắn khẽ bật cười, “Tam gia, thầy còn không nói gì, hơn nữa cho cô ta chịu khổ một chút, đương nhiên cô ta phải hiểu ra điều gì đó rồi…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1312

Nói xong, Triệu Lập Khôn nhìn chiếc điện thoại di động cũ nát ở bên cạnh, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười ấm áp, hắn nhẹ nhàng cầm lên, lấy thẻ sim điện thoại ra rồi đốt bằng bật cái bật lửa được tẩm rượu trắng có nồng độ cao.

Sau khi trải qua sóng gió, Di Tiên Truyện lại được quay tiếp vào một tháng sau đó.

Lần thứ hai đến phim trường, Lục Dao đã không nhìn thấy Triệu Lập Khôn nữa, vai của hắn vốn cũng không có cảnh gì diễn chung với Lục Dao trong vai Lạc Thần Hoa, lần này cảnh quay đã được tách ra.

Chỉ trong ba ngày Lục Dao đã hoàn thành tất cả cảnh quay của mình. Thật ra nó rất đơn giản, cô chỉ cần ngồi đó viết mấy chữ, giả vờ đánh đàn hoặc là đeo dây bảo hộ vào rồi bay tới bay lui. Dù sao thì cũng không có một lời thoại nào, Trần Hoa cũng định đổi nhân vật của Lục Dao thành nhân vật bị câm.

Lục Dao cũng không cần phải lo lắng về tất cả mọi việc hậu kỳ, thậm chí để bù đắp cho sự hoảng sợ của Lục Dao khi bị bắt cóc và việc xem quẻ trước đó, catxe của cô rất cao, số tiền này còn tương đương với tiền lương Lục Dao làm khoảng hai năm cho Tinh Thần.

Không thể không nói, mặc dù Di Tiên Truyện xảy ra nhiều chuyện, cái chết của diễn viên chính An Thiến, hơn nữa cô ta còn dùng thuốc cấm khiến bộ phim truyền hình gặp trắc trở. Nhưng nó cũng khiến bộ phim này nổi tiếng đến mức ai cũng biết, tùy tiện kéo một người ở trên đường lại hỏi họ có biết Di Tiên Truyện không thì 100% đều trả lời là biết. Trần Hoa còn nói vui rằng anh ta còn thể tiết kiệm được tiền tuyên truyền, quảng cáo.

Bởi vì thời gian cấp bách, ba tháng sau Di Tiên Truyện đã được lên sóng, còn Lục Dao thì cũng chào đón năm thứ tư – năm cuối của chương trình đại học.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.