Nhưng không đúng! Lục Dao liên lạc với Tạ Điền, chủ nhiệm Tạ là con gái mà, việc gì Hạ Thần Phong phải ghen với cô chứ? Nhưng cũng chính vì hình như chuyện không thể này lại là sự thật, cô hơi đỏ mặt lên, dường như là muốn trốn tránh chủ đề này.
“Nhưng việc này không đúng, chủ nhiệm Tạ là con gái mà…”
“Không phải việc nam hay nữ, Lục Dao, anh hy vọng em vẫn có thể dựa vào anh… Nói một cách khác là nếu có việc gì thì em có thể bàn bạc với anh… Nếu lại có chuyện gì xảy ra với em, anh thật sự không biết là mình có phát điên lên không nữa…”
Hai người dần dần nói ra khúc mắc của mình, “Em biết bình thường anh không thích việc em xem quẻ tính thời vận cho anh, nhưng mỗi lần anh có vụ án em lại lo lắng cho anh… Hơn nữa, sau khi ở bên anh, em càng ngày càng không đoán ra được thời vận của anh…”
Những lời còn lại Lục Dao không cần nói thì Hạ Thần Phong cũng hiểu, anh vươn tay ra vuốt tóc Lục Dao ra phía sau, anh nhìn gương mặt đỏ rực của cô, “Sau này đi đâu anh cũng sẽ nói với em một tiếng, em yên tâm, lần này Chu Tiếu sẽ không ra khỏi Cục Cảnh sát dễ dàng như vậy đâu…”
Lục Dao nghe Hạ Thần Phong nói đến chuyện chính thì cũng cau mày, “Chu Tiếu cũng chỉ bị người khác lợi dụng, có lẽ là Đổng Vũ đứng ở phía sau sai khiến cô ta…”
“Em đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết tốt việc này. Chẳng phải em muốn đi thăm Chu Văn sao? Để anh đưa em đi thăm cậu ấy…” Hạ Thần Phong biết rằng lúc này anh bắt buộc phải giả vờ mình rất rộng lượng. Dù sao thì Chu Văn vì Lục Dao nên mới bị thương, cho dù thế nào cũng phải đi thăm cậu ta, thay vì Lục Dao đi thăm Chu Văn vào lúc anh không có mặt, chi bằng bây giờ mình đưa cô đi thăm Chu Văn.
Thực ra Chu Văn không sao cả, cậu chỉ bị thương ngoài ra, chỉ là trông cậu hơi thảm một chút. Lúc này Đỗ Hiểu Lan biết được Lục Dao không sao thì mới yên tâm chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đúng vào lúc Hạ Thần Phong đưa Lục Dao đến cửa phòng bệnh thì Hầu Tử gọi điện đến, anh liền để cô vào một mình.
“Anh Phong, chủ nhiệm Tạ về rồi, chỉ là trạng thái không được tốt lắm…” Hầu Tử nói với vẻ lo lắng.
Cơ thể Hạ Thần Phong lập tức cứng lại, “Có chuyện gì vậy?”
Tuy Hầu Tử đã cố gắng đến thật nhanh nhưng khi đến nơi thì Vương Nho đã ngồi bệt xuống dưới đất, còn hai tay của Tạ Điền thì bị dao đâm xuyên qua, mấy ngón tay cô cũng bị chặt.
Hành vi này đã trực tiếp làm tổn thương đến gân cốt, cho dù là nối lại được thì sau này Tạ Điền sẽ không thể dùng dao để thực hiện giải phẫu tinh vi được nữa…
Hầu Tử thở dài, cậu nhớ lại vừa rồi Tiểu Viên đỏ mắt dìu Tạ Điền, cầm mấy ngón tay bị chặt bằng đôi tay run rẩy của mình, hận thù trong mắt dường như có thể giết chết Vương Nho đã trở nên điên cuồng.
“Cô ấy đâu?”
“Đang điều trị trong bệnh viện thị trấn, sau này sẽ chuyển về bệnh viện thành phố.” Hầu Tử nhìn về phía sau, toàn thân Tạ Điền toàn mùi thuốc sát trùng, cho dù không được gây mê nhưng cô giống như không cảm nhận được đau đớn vậy… Chủ nhiệm Tạ như vậy làm Hầu Tử cảm thấy lòng mình khó chịu vô cùng.
Hạ Thần Phong trầm mặc, “Còn Vương Nho thì sao?”
“Đang bị đưa về Cục Cảnh sát rồi, anh Phong, e rằng chuyện này không đơn giản… Hình như Vương Nho biết rất rõ chuyện trong Cục Cảnh sát của chúng ta, lần này anh ta cũng cố ý đưa manh mối cho chúng ta biết.”
Hầu Tử nhìn thấy tin tức Vương Nho vẫn chưa bị loại bỏ liền thấy phía sau chuyện này còn có thông tin rất lớn.
Hạ Thần Phong nghe xong điện thoại thì Lục Dao cũng đi ra ngoài, cô khẽ cau mày hỏi, “Anh làm sao thế?”
Cô lắc đầu, “Hầu Tử vừa gọi điện cho anh à? Chủ nhiệm Tạ thế nào rồi?”
Hạ Thần Phong dìu Lục Dao, “Không tốt lắm, lát nữa anh phải về Cục ngay, một mình em ở đây có được không? Anh sẽ bảo người mời một hộ lý đến đây.”
Tuy vết thương của Lục Dao không nghiêm trọng lắm nhưng Hạ Thần Phong vẫn không yên tâm khi để cô một mình ở đây. Nếu thật sự có người ở đằng sau thao túng tất cả vậy thì tất nhiên là anh sẽ không bỏ qua cho kẻ đó. Anh phải tự tay tìm ra và loại bỏ tất cả nhân tố đe dọa đến sự an toàn của Lục Dao.
Triệu Lập Khôn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phạm sai lầm không đáng có, hơn nữa lại còn là người mà hắn coi thường. Hắn vốn nghĩ rằng Vương Nho căm hận cảnh sát như vậy nhất định sẽ là quân cờ rất tốt. Nhưng khi tính toán, hắn đã quên một việc rất quan trọng đó là Vương Nho cũng là người từng học về luật pháp.
Vương Nho là người hiểu biết về luật pháp, chính vì sự cố chấp với chứng cứ, với pháp luật nên anh ta mới trở nên cực đoan. Vụ án của Lý Duyệt trong điều kiện thiết bị năm đó rất khó tìm được chứng cứ quan trọng, nhưng khi đối mặt với Tạ Điền, vào giây phút cuối thì lý trí của Vương Nho đã chiến thắng sự cố chấp trong lòng mình.
Triệu Lập Khôn muốn lợi dụng Vương Nho, còn Vương Nho cũng muốn lợi dung Triệu Lập Khôn. Bao nhiêu năm nay Vương Nho luôn tìm Tạ Điền nhưng chẳng ai nói cho anh ta biết cô đã đi đâu. Anh ta thật sự không ngờ cả nhà Tạ Điền lại chuyển đến thành phố Tô xa xôi như vậy.
Khi Triệu Lập Khôn tìm được Vương Nho, thực ra trong lòng anh ta cũng đã có dự định của riêng mình. Cho dù báo được thù rồi thì anh ta cũng sẽ không để kẻ nguy hiểm như Triệu Lập Khôn nhởn nhơ ở ngoài vòng pháp luật.
Mà Triệu Lập Khôn cũng quá tự tin, hắn vốn cho rằng chắn chắc sẽ thắng trong việc này, lợi dụng việc của Hà Vĩ làm Tạ Điền hoảng sợ, lợi dụng Tạ Điền để Lục Dao và tay cảnh sát kia có khoảng cách với nhau. Triệu Lập Khôn đã tính toán hết tất cả, nhưng hắn đã quên một điểm rất quan trọng.
Bản thân phong thủy vốn dĩ là thiên cơ, thuận theo ý trời, cho dù là cao nhân thời cổ đại cũng không dám tự ý thay đổi vận mệnh của một người. Rất nhiều lúc cho dù là đi sửa mệnh thì người đi hỏi quẻ cũng chỉ muốn hỏi xem làm thế nào để tránh được tai họa. Còn việc này thì tuyệt đối không được làm.
Dùng nó để hỏi về việc đánh cược hoặc việc đi ngược lại đạo lý, làm tổn hại đến lợi ích của người khác, người xưa dạy rằng: “Âm tà bất chiếm, tiên thánh hữu linh, duy chính thị phù.” Kinh Dịch tuân thủ đạo lý thiên tượng(*), đạo lý thiên tượng hứng đến lẽ phải, nó sẽ không ủng hộ quẻ bói với mục đích xấu.
(*) Thiên tượng: Chỉ các hiện tượng thiên văn.
Hơn nữa, rất nhiều người khi dạy phong thủy cho thế hệ tiếp theo đều sẽ nói với con cháu của mình rằng việc muốn xem phải là việc không được trái pháp luật, không được đồng thời suy luận quẻ bói với người khác, nếu không thì quẻ bói sẽ thay đổi. Khi việc này xảy ra thì quẻ tượng suy luận được không phải dành cho bạn mà là quẻ tượng phức tạp dành cho người trong ngành.
Triệu Lập Khôn chưa chính thức bước vào giới xem phong thủy, đương nhiên là người thầy kia sẽ không nói cho hắn biết những việc này. Triệu Lập Khôn không hề biết, khi hai người cùng biết phong thủy đồng thời xem quẻ, vậy thì đương nhiên người có thiên phú tu vi tốt sẽ giành chiến thắng.
Triệu Lập Khôn chủ yếu học phong thủy âm trạch và dương trạch từ người thầy kia, hai kiểu xem phong thủy này vốn dĩ tương thông với Kinh Dịch cho nên người đoán quẻ cũng biết chút ít về bát tự. Nhưng cho dù họ biết gieo quẻ bằng tiền cổ thì cũng không thể chính xác bằng những kiến thức mà ông nội Lục Dao dạy cho cô.
Trình độ nửa vời đương nhiên là không được rồi.
Không chỉ có Triệu Lập Khôn mà Đổng Vũ cũng đen đủi không kể xiết. Quả thực Chu Tiếu hận Lục Dao nhưng cô ta không biết Chu Tiếu lại là một kẻ vô tích sự như vậy. Đổng Vũ đã chuẩn bị tất cả cho Chu Tiếu nhưng cuối cùng Chu Tiếu vẫn không làm tốt được.
Đổng Vũ quả thực là người đẹp não ngắn, uổng cho cô ta có một gương mặt đẹp như vậy, bây giờ cô ta chỉ sợ có khi nào Chu Tiếu sẽ khai cô ta ra không?