A Hoa sợ mình bị bại lộ dấu vết nên không dám đến gần hai người. Hạ Thần Phong là cảnh sát, khả năng quan sát giỏi hơn người bình thường, chỉ cần anh ta đi gần hơn một chút, sợ rằng sẽ bị phát hiện.
Hơn nữa, thiết bị theo dõi điện thoại này không được cài đặt trên số điện thoại di động của Hạ Thần Phong. Lúc trước khi La Phượng Linh bị đưa đi, chồng và con của cô ta đã sớm bị A Hoa và Tam gia cho người theo dõi, điện thoại của luật sư bào chữa cho La Phượng Linh cũng bị theo dõi. Từ đó ông ta biết được Hạ Thần Phong muốn đi gặp La Phượng Linh, vì vậy trong khoảng thời gian này A Hoa đã cho người theo dõi hai người.
“Tam gia, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? La Phượng Linh ở trong đó, người của chúng ta không thể vào được.”
A Hoa lo sợ La Phượng Linh sẽ khai mọi chuyện ra, bởi vì so với những người khác, La Phượng Linh chỉ quan tâm đến chồng và con của mình. Nhưng bây giờ hai người này đều đang hôn mê, không còn thứ gì có thể khống chế cô ta nữa.
Phải nói là lúc này Tam gia cũng rất bực, Lục Dao đã gây cản trở giống hệt như lời Triệu Lập Khôn nói. Lúc đó nếu thằng nhóc Triệu Lập Khôn có chút tài cán thì đã trực tiếp loại trừ được Lục Dao, như vậy là xong hết mọi chuyện. Bây giờ thì hay rồi, Triệu Lập Khôn đã bị bỏ rơi vì gây chuyện với Lục Dao. Vấn đề lớn nhất bây giờ là cái con quỷ nhỏ Lục Dao này vẫn không chịu an phận một chút nào, lại còn có ý định gặp La Phượng Linh.
“Cậu đến bệnh viện, trừ khử hai người đó cho tôi!”
Trong mắt của Tam gia hiện lên vẻ hung ác, nếu vì người phụ nữ này mà gặp nguy hiểm, vậy thì trực tiếp trừ khử là được! Mà chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là phải ngăn cản Lục Dao gặp La Phượng Linh.
Tuy cuộc hẹn diễn ra vào lúc một rưỡi chiều nhưng Lục Dao đã kích động rời khỏi giường sớm, chờ Hạ Thần Phong đưa cô đến thành phố Hải gặp La Phượng Linh.
So với ô tô riêng của Hạ Thần Phong, mặc dù anh chọn lựa một lần ở trong chỗ để xe của Lý Bách, nhưng Lý Bách là người có tính cách khá màu mè, có rất ít xe có vẻ ngoài khiêm tốn, vất vả lắm mới tìm được một chiếc màu đen, vừa nhìn vào đã thấy giá trị của chiếc xe này không rẻ. Thật ra chiếc xe việt dã lúc trước của Hạ Thần Phong cũng không hề rẻ, nhưng là thương hiệu mọi người ít gặp, hơn nữa do thói quen quanh năm không rửa xe, nên mọi người đều không nghĩ xe của anh là xe đắt tiền.
Tuy nhiên xe của Lý Bách thì lại khác, đó là một chiếc xe bóng loáng và chói mắt, Hạ Thần Phong khẽ nhíu mày nhìn đường cong đen bóng của thân xe, nhưng bây giờ không có cách nào khác, xe của anh vẫn đang sửa, chỉ có thể đi xe của cậu ta.
Thành phố Hải và thành phố Tô rất gần nhau, lái xe nhanh thì mất một tiếng là có thể đến nơi. Vừa đi vào thành phố Hải không được bao lâu, điện thoại di động của Hạ Thần Phong đã vang lên, Lục Dao cầm điện thoại lên nhìn, “Là Lý Bình.”
Lý Bình là luật sư bào chữa của La Phượng Linh, ban đầu họ hẹn với Lý Bình gặp ở trước cửa nhà tù nữ, “Em nghe đi.”
Lục Dao nghe theo ấn nút nghe điện thoại, cô vốn tưởng rằng người này sẽ hỏi bao giờ Hạ Thần Phong đến, nhưng Lục Dao còn chưa mở miệng thì biểu cảm trên khuôn mặt đã đông cứng lại, “Bây giờ đang ở bệnh viện nào?”
Lý Bình sửng sốt, đưa điện thoại ra xa nhìn, số điện thoại mình gọi đúng là số của Hạ Thần Phong. Lý Bình lập tức nghĩ rằng lần này Hạ Thần Phong đi cùng một người quan trọng, nếu vậy thì có lẽ chính là cô gái nghe điện thoại này.
“Ở bệnh viện nhân dân thành phố Hải.” Lý Bình cũng mới nhận được thông báo, thời gian xảy ra vụ việc là vào buổi sáng, ngày hôm qua La Phượng Linh vẫn trò chuyện bình thường với mình, sao hôm nay lại có hành vi muốn tự tử được cơ chứ.
Lục Dao cúp điện thoại, “Đến bệnh viện nhân dân thành phố Hải, La Phượng Linh đã xảy ra chuyện.”
Hạ Thần Phong vừa nghe đến hai chữ bệnh viện đã biết chuyện này không đơn giản như vậy, “Có chuyện gì vậy?”
Lục Dao cất điện thoại đi và thở dài một tiếng, “Chúng ta đến bệnh viện nhân dân thành phố Hải đi, La Phượng Linh xảy ra chuyện rồi.”
Chiếc ô tô màu đen trên đường cao tốc tăng tốc đi về hướng bệnh viện nhân dân thành phố Hải.
Không lâu sau khi ăn xong bữa sáng, La Phượng Linh được phát hiện ngất xỉu trong toilet, cô ta bị dị ứng nghiêm trọng với lạc, vì vậy trong thức ăn của cô ta không được cho lạc vào. Vào sáng sớm hôm nay, La Phượng Linh nhận được một bức thư, sau đó cô ta lấy trộm thức ăn của người khác, trong đó vừa hay lại có lạc, cô ta giấu lạc đi, nhân lúc mọi người không chú ý đã ăn nó.
Đến khi mọi người phát hiện ra thì La Phượng Linh đã rơi vào trạng thái nguy hiểm, khó thở, sốc liên hoàn.
Bởi vì tình hình rất nguy kịch nên sau khi xử lý khẩn cấp, La Phượng Linh đã được đưa đến bệnh viện để điều trị. Khi Hạ Thần Phong và Lục Dao đến thì cô ta sắp không xong rồi.
Lý Bình thở dài đứng ở trước cửa phòng bệnh, “Đội trưởng Hạ, chuyện này… Chúng tôi cũng không muốn như vậy.”
Hạ Thần Phong gật đầu, nhíu mày, “Cô nói rõ cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.” Hạ Thần Phong không tin người này đang yên đang lành lại đột nhiên muốn tự tử. Hơn nữa, nhìn từ tình hình bây giờ, La Phượng Linh rất coi trọng chồng và con của mình, cô ta sẽ không đành lòng bỏ mặc chồng và con của mình ở bệnh viện, còn bản thân thì đi tìm cái chết.
Sau khi biết La Phượng Linh có hành vi quá khích như vậy là vì một bức thư, Hạ Thần Phong nhìn cửa phòng bệnh sau lưng Lý Bình, “Vậy bức thư kia đang ở đâu?”
“Cô ấy đã nuốt nó, lúc nãy rửa ruột mới phát hiện ra.” Lý Bình cũng biết chắc chắn bức thư đó có vấn đề gì đó, nhưng bây giờ bức thư đã bị tiêu hủy, không thể biết trong đó viết gì, “Chẳng phải là có sổ đăng ký sao, là ai đưa đến.”
Đương nhiên Lý Bình cũng nghĩ đến điều này rồi, “Tôi kiểm tra rồi, sử dụng tên văn phòng luật của tôi.”
Đối phương sử dụng tên văn phòng luật của Lý Bình, nhưng thông thường văn phòng luật cũng có đăng ký con dấu riêng, vậy thì đối phương có được nó thế nào?
“Chồng và con của La Phượng Linh thế nào rồi?” Hạ Thần Phong vừa nói xong, Lý Bình ngay lập tức nhớ ra, “Không ổn rồi! Sợ rằng họ đã gặp nguy hiểm!”
Lý Bình chạy nhanh ra ngoài, Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao, “Em ở lại đây!”
Nói xong cũng nhanh chóng rời khỏi, Lục Dao xoay người nhìn cửa phòng bệnh đóng kín nhưng trong lòng có cơn tức giận không che đậy được. Những người này thế mà lại đoán được cô muốn tìm gặp La Phượng Linh, nếu lần này La Phượng Linh thực sự xảy ra chuyện, trong lòng Lục Dao cảm thấy đau buồn, bất lực, áy náy, vì cô nên chuyện này mới xảy ra. Nếu cô không nói là muốn đến gặp La Phượng Linh thì cho dù cô ta bị kết án tử hình nhưng vẫn có thể sống ở trong tù thêm một thời gian nữa.
Hạ Thần Phong rời đi, Lục Dao đứng ở hành lang bệnh viện chờ bác sĩ ra khỏi phòng bệnh và nói rằng La Phượng Linh đã an toàn. Nhưng nguyện vọng này không thành hiện thực, bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh với vẻ mặt nặng nề, cảnh sát ở bên cạnh đi đến hỏi về tình hình, sắc mặt của hai bên đều không được tốt lắm.
Lục Dao đứng cách đó không xa, cô nhíu mày nhìn, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, một nữ cảnh sát bước đến, “Cô là Lục Dao đúng không, đi theo tôi vào trong.”
Hạ Thần Phong gọi điện đến, tình hình không được tốt lắm, lúc nãy bác sĩ kia cũng chỉ nói tình hình của La Phượng Linh không được tốt lắm, ban đầu chỉ là dị ứng với lạc nhưng lại không được cứu chữa kịp thời dẫn đến suy tim. Bác sĩ cũng đã cố gắng hết sức nhưng ý thức muốn sống của La Phượng Linh không mãnh liệt cho nên e rằng không sống được bao lâu.