Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 315: Lục Đạo Lâm



Hạ Tuân sửng sốt, tuy năm đó tuổi tác của Lục Đạo Lâm không lớn nhưng bản lĩnh lại không thấp. Vốn dĩ Hạ Tuân còn nghĩ đây là chỉ sự trùng hợp, bây giờ biết được Lục Dao thật sự biết phong thủy, lại thêm tài liệu vừa điều tra được, ông không còn nghi ngờ gì nữa.

Chỉ là năm đó nhà học Lục rất bề thế, nhưng bây giờ toàn bộ căn cơ nhà họ Lục đã bị hủy diệt, tuy không biết là nguyên nhân gì nhưng đúng là ông không nhìn thấy con cháu của nhà họ Lục nữa.

“Ồ, không ngờ cô Lục thật sự là cháu gái của ông Lục…”

Lục Dao cũng không ngờ Hạ Tuân lại điều tra ra được ông nội của cô từng là người thành phố Bắc, vậy có phải ông cũng biết tại sao năm đó ông nội cô lại rời khỏi đây không?

“Vậy ông có biết tại sao năm đó ông nội cháu lại rời khỏi thủ đô không?”

Hạ Tuân lắc đầu, ông phải bỏ ra rất nhiều thời gian mới có thể điều tra ra những việc này, “Xin lỗi cô Lục.”

Tuy Lục Dao đã đoán được kết quả này nhưng khi nghe thấy đáp án này, cô vẫn không thể che giấu được sự thất vọng, cô miễn cưỡng mỉm cười, “Ông Hạ, vậy lần này ông gặp cháu là vì…”

“Cô Lục, cô cũng biết nhà họ Hạ chúng tôi chỉ có một đứa cháu nội là Hạ Thần Phong, chúng tôi đều đợi nó trở lại thừa kế gia nghiệp. Trước đây chúng tôi muốn tìm một cô gái tốt làm vợ của thằng nhóc đó. Nhưng cô cũng nhìn thấy tính khí của nó rồi, nó là đồ cứng đầu giống hệt bố nó.” Nói đến đây Hạ Tuân cũng rất bất lực, chưa nói đến việc bây giờ ông thật sự bị Thẩm Duyệt chọc giận, cho dù bây giờ có cô gái để giới thiệu thì có lẽ theo tính cách của Hạ Thần Phong thì anh vẫn giống như lần trước, trực tiếp nói một cách phũ phàng đắc tội với người ta.

Sau nhiều lần cân nhắc, Hạ Tuân dự định không quan tâm đến chuyện này nữa, ông không ủng hộ cũng không phản đối mà chỉ xem hai đứa trẻ này sau này đi thế nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 339

“Tôi và bà nội của thằng nhóc đó cũng hy vọng sau này nó có thể thoải mái một chút, chuyện của cô và nó bây giờ chúng tôi không ủng hộ cũng không phản đối, nhưng tôi hy vọng lúc cô ở bên nó có thể bảo nó về Tinh Thần làm việc, suốt ngày làm cảnh sát thì ra cái gì nữa.”

Hạ lão gia tính toán không đi theo con đường bình thường, bây giờ thằng nhóc đó thích Lục Dao như vậy, vậy thì đến lúc đó Lục Dao nói bóng nói gió bên tai Hạ Thần Phong, có khi lại khuyên bảo được nó thì sao?

Lục Dao đột nhiên nghe thấy yêu cầu này liền vô thức muốn phản bác lại nhưng Hạ lão gia lại nói tiếp, “Chuyện này cô hãy nghĩ cho kỹ, nếu như thành công tôi sẽ ủng hộ chuyện của cô và nó.”

Giọng điệu của Hạ lão gia tuy rất tùy ý nhưng Lục Dao cảm thấy đây là một sự uy hiếp, nhưng rất rõ ràng Hạ Tuân có ý định nghe đáp án của cô, khi đi ra khỏi phòng đọc sách Lục Dao cau chặt mày lại, Tiểu Hoa đã trở về nói tình hình bây giờ rồi.

Hạ lão phu nhân ôm ngực, trên mặt là vẻ đau thương, “Thật sự tàn nhẫn như vậy sao?”

Suy nghĩ của Lục Dao chuyển sang chủ đề này, “Có chuyện gì vậy ạ?”

Vú Vương lấy thuốc cho Hạ lão phu nhân, trên mặt cũng là vẻ đau thương, “Bảy người trong nhà họ Dương ở phía trước bị giết rồi, tiền trong nhà cũng vơi đi rất nhiều, cảnh sát nói là có khả năng là đột nhập vào nhà cướp của…”

Lục Dao hít vào một hơi lạnh, cô cau chặt mày lại, “Chẳng phải công tác bảo vệ trị an ở đây rất nghiêm ngặt sao ạ?”

Nơi này là khu dân cu cao cấp, cho dù Lục Dao được tài xế của nhà họ Hạ đón đến cũng phải đăng ký ở cổng ra vào, còn cần chủ hộ ở đây bảo đảm, bảo vệ nghiêm ngặt như vậy tại sao còn có thể có thành phần tội phạm đột nhập vào nhà cướp của?

Đây cũng là điều bây giờ cảnh sát nghi ngờ, lúc Phùng Phàm đến đã nhìn thấy Hạ Thần Phong và Tiểu Đao đứng ở cổng rồi, “Có chuyện gì vậy?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 388: Đứa bé trai trong tủ

Hạ Thần Phong nghiêng đầu, “Chúng tôi đi ngang qua chỗ này phát hiện ra điều không bình thường nên đi vào xem, tự anh đi xem đi, ngoài dấu chân của tôi và Tiểu Đao ra thì ở hiện trường không có dấu chân nào khác, chắc là vụ án xảy ra trước khi tuyết rơi.”

Phùng Phàm gật đầu đưa người khám nghiệm hiện trường và bác sĩ pháp y vào trong. Tiểu Đao đứng ở một bên vừa hút thuốc vừa đùa, “Anh Phong, chúng ta thật có tố chất của ôn thần, đi đến đâu là có án mạng đến đó.”

Hạ Thần Phong nghe xong liền lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Đao, ánh mắt đó nói rằng Tiểu Đao mới là một tên có miệng quạ đen.

Phùng Phàm đi vào nhìn vết máu bắt đầu từ con đường dẫn đến đại sảnh, râu trên cằm anh sắp vểnh lên rồi, vụ án tài xế taxi vừa kết thúc, sóng gió trên mạng chưa dừng được bao lâu, lẽ nào lại có một vụ thảm án giết cả nhà?

Thực tế chứng minh rằng cả gia đình này đã bị giết, thêm hai bảo mẫu, một tài xế, một người già nhà họ Dương, cả gia đình trẻ ba người đều bị hại, người nhỏ tuổi nhất mới chỉ có mười bốn tuổi.

Dựa trên tình trạng của hồ máu tử thi, Phùng Phàm đã có được thông tin sơ lược. Anh cau mày đi ra, “Chết hết rồi, có lẽ vụ việc xảy ra vào tối hôm kia, chỉ có bốn người nhà họ Dương thôi sao?”

Tuy Hạ Thần Phong biết gia đình này nhưng đã rất nhiều năm rồi anh không về đây, “Anh vẫn nên đi điều tra đi, thông tin này tôi cũng không rõ lắm.”

Phùng Phàm gật đầu, anh nghĩ đến việc vừa mới biết được ở Cục Cảnh sát, “Đội trưởng Hạ, tôi có việc muốn nói với cậu.”

Tiểu Đao không biết hai người này có bí mật gì muốn nói, nhưng cậu vẫn rất biết ý mà đi sang một bên xem có phát hiện ra manh mối gì không. Hai người đi đến một chỗ rẽ, Phùng Phàm lấy ra mốt điếu thuốc, “Đội trưởng Hạ, cậu còn nhớ Chu Thần giả kia không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 51: Thi sống

Hạ Thần Phong gật đầu, nghĩ lại thì Lục Dao là người phát hiện ra Chu Thần giả này trước, “Sao thế? Anh điều tra ra được thân phận của anh ta rồi à?”

Phùng Phàm gật đầu, anh lấy điện thoại ra, tài liệu vừa rồi đã được gửi đến điện thoại của anh, “Cậu xem đi, tôi thấy cậu cần biết điều này.”

Hạ Thần Phong cần biết? Anh có chút nghi hoặc nhưng vẫn nhận lấy điện thoại, Phùng Phàm nhìn màu xanh tươi của cây cối sau trận tuyết, “Tên thật của người này là Lý Gia, năm đó vợ con và em trai của anh ta đều chết trong một vụ tai nạn giao thông, vụ tai nạn giao thông này cũng đã đến cái chết của bố mẹ cậu…”

Hai mắt Hạ Thần Phong cứ thể nhìn thẳng vào tài liệu ngắn ngủi chỉ có vài dòng chữ đó, mấy chữ này tách ra thì anh hiểu, nhưng mà ghép nó cạnh nhau thì anh mất rất nhiều sức mới hiểu được.

Đương nhiên là anh cũng biết tình hình năm đó, hôm đó tuyết cũng rơi lớn thế này, vốn dĩ xe của bố mẹ Hạ Thần Phong đi xuống núi thì phải đi qua một cột đèn giao thông. Nhưng nghe nói là chiếc xe đã bị mất lái, tông thẳng vào một chiếc xe chở dầu, sau khi bị đâm thì lật nghiêng, sau đó nữa là một vụ cháy lớn trực tiếp thiêu cháy cây cối ở nửa đỉnh núi.

Cho tới tận bây giờ, màu trắng đó của tuyết, máu đỏ của máu, còn cả màu vàng của vụ cháy đó vẫn hiển hiện trước mắt anh…

Chiếc xe chở dầu đó là do Lý Mặc em trai của Lý Gia lái, bởi vì trong xe còn có vợ và con của Lý Gia, lại thêm bên chịu trách nhiệm chủ yếu là nhà họ Hạ cho nên anh ta được bồi thường rất nhiều tiền, lại thêm tiền của công ty bảo hiểm…

Nếu Hạ Thần Phong nhớ không nhầm thì khoản tiền bồi thường năm đó là hơn năm trăm nghìn tệ. Năm trăm nghìn tệ bây giờ không thể so với năm trăm nghìn tệ lúc đó, nó gần bằng một triệu tệ bây giờ rồi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.