Thái Cổ Thần Vương

Chương 119: Kiếm Đâm Ra, Máu Tươi Đổ



Tần Vấn Thiên đứng đó ngẩng đầu nhìn trời cao, khuôn mặt niên thiếu tuấn tú đạm mạc mà an tĩnh nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, trông có vẻ tự tin vô hạn.

Ánh dương rọi xuống khuôn mặt anh tuấn làm tăng thêm mấy phần đẹp đẽ, lúc này đây thiếu niên như toát ra mị lực đặc biệt vô cùng.

– Tiểu tử này khôi ngô thật.

Ở vị trí của Mạc gia, phụ thân của Mạc Khuynh Thành nhìn thấy khuôn mặt tắm ánh mặt trời của Tần Vấn Thiên thì không khỏi cười nhẹ mà nói:

– Tần gia có con cháu như thế quả là hiếm thấy. Thiếu niên này bước đi trong mưa gió, đi đến võ đài lớn nhất nước Sở dựa vào cố gắng của bản thân mình, hi vọng là hắn có thể sáng tạo ra kì tích.

Người của Mạc gia chân thành chúc phúc Tần Vấn Thiên.

– Hắn sẽ làm được.

Mạc Khuynh Thành cười dịu dàng. Tần Vấn Thiên lúc này thật sự là quá đẹp trai.

Đám người nhìn thấy Tần Vấn Thiên vẫn tươi cười thì không khỏi cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ hắn thật sự không để ý việc bị đá xuống đài ngay từ trận đấu đầu tiên, rồi hoàn toàn biến mất khỏi võ đài Quân Lâm yến ư?

Hay là hắn tự tin đến mức mù quáng, cho rằng mình có thể thắng được Giang Tú trong kinh thành thập tú?

Đúng lúc này thì một tiếng vang lớn phát từ từ chiến đài số một, Lạc Thiên Thu vừa đánh bại đối thủ của hắn chỉ bằng một quyền. Vì không chủ động nhận thua nên đối thủ của hắn bị một một quyền lôi đình đánh cho bay thẩng ra ngoài, gân cốt toàn thân đứt hết, kinh mạch bị phế, cực kì thê thảm.

Đây là trận chiến diễn ra nhanh nhất, Lạc Thiên Thu chỉ chừa lại cái mạng cho đối phương. Dường như hắn đang tuyên bố với mọi người bằng một tư thái bá đạo rằng: Quân Lâm yến năm nay là vũ đài của riêng mình hắn.

Cùng lúc ấy, trên chiến đài số chín, khí thế trên người Giang Tú bạo phát. Kiếm khí cường liệt điên cuồng gào thét. Một thanh kiếm ngưng tụ từ nguyên lực tinh thần xuất hiện trong tay hắn.

Trên chiến đài Quân Lâm yến không được sử dụng thần binh, nếu không sẽ mất đi sự công bằng.

Cuồng phong cuộn lên từ thanh kiếm càn quét cả không gian, Kiếm Chi Tinh Hồn của Giang Tú phóng ra, kiếm ý bùng nổ quanh thân kiếm trở nên càng thêm cuồng bạo.

Tiếng rít chói tai vang lên, khí tức của Giang Tú cứ ngùn ngụt bốc cao mãi cho đến mức đỉnh phong.

– Này là…

Dù ở rất xa nhưng mọi người vẫn thấy luồng khí tức và kiếm khí không ngừng bốc lên, trong lòng họ đều hơi rung động.

Giang Tú còn chưa bắt đầu chiến đấu đã bộc phát khí tức mạnh nhất của bản thân, không hề che giấu thực lực để chuẩn bị cho bước tấn công kế tiếp, động tác ấy ẩn chứa sự tự tin khôn tả. Đồng thời hắn cũng muốn tuyên bố cho Tần Vấn Thiên biết rằng, trước mặt Giang Tú hắn thì thứ được gọi là thiên tài như Tần Vấn Thiên chẳng là cái thá gì.

Giang Tú muốn dùng công kích bá đạo trực diện phá nát Tần Vấn Thiên. Hắn là Giang Tú, là một trong kinh thành thập tú. Hôm ấy hắn bị Tần Vấn Thiên sỉ nhục trong học viện Đế Tinh, hôm nay hắn phải đòi lại cho bằng hết.

– Bây giờ ngươi vẫn có sự lựa chọn để rời khỏi vũ đài không thuộc về mình này. Ngươi muốn tự cút xuống hay là để ta ra tay?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Giang Tú nói hờ hững như đang cố ý làm nhục Tần Vấn Thiên.

Trong cơ thể của Tần Vấn Thiên, bảy luân mạch điên cuồng bùng nổ, nguyên lực tinh thần trong người như đang sôi trào. Khí thế của hắn cũng bùng lên.

– Qua ngày hôm nay, trong kinh thành thập tú sẽ không còn cái tên Giang Tú nữa.

Giọng nói của Tần Vấn Thiên chậm rãi cất lên. Trong sự bình thản lại ẩn chứa niềm tự tin không gì sánh kịp.

Loại tự tin này làm cho mọi người đều cảm thấy hơi ngạc nhiên. Không một ai nghĩ rằng khi đối mặt với kinh thành thập tú mà Tần Vấn Thiên vẫn có thể thản nhiên thốt ra lời nói ngông cuồng làm vậy.

Qua ngày hôm nay, trong kinh thành thập tú sẽ không còn cái tên Giang Tú nữa.

– Luân Mạch cảnh tầng bảy!

Mạc Thương ở khu khán đài của học viện Đế Tinh cảm nhận được khí tức trên người Tần Vấn Thiên thì nở nụ cười nhẹ. Nói đến Tần Vấn Thiên, Mạc Thương cũng cảm thấy hơi hổ thẹn, bởi vì người đệ tử này có thiên phú quá xuất chúng nên căn bản Mạc Thương chẳng chỉ bảo cho hắn được gì. Công pháp thì hình như hắn đã tự có, thuật thần thông hắn cũng luyện thành thạo, không cần người ta phải chỉ dạy cho.

Chuyện này làm cho Mạc Thương buồn bực lắm. Hắn hiểu rằng thế có nghĩa là năng lực của hắn không đủ để chỉ bảo đệ tử mình. Hắn không khống chế nổi thiên phú của Tần Vấn Thiên, cho nên mới để xuất hiện tình huống như thế.

Đương nhiên Mạc Thương cũng rất kiêu ngạo vì Tần Vấn Thiên, đây là đệ tử mà hắn khai quật ở thành Thiên Ung mang về đấy.

Hôm nay hắn đã muốn tuyên bố sự tồn tại của mình cho cả nước Sở rồi sao?

Mạc Thương rất mong chờ nhưng cũng rất hồi hộp, Tần Vấn Thiên có thể thắng Giang Tú được không đây?

Mọi người cảm nhận được khí tức của Tần Vấn Thiên thì đều thấy bất ngờ. Nghe nói khi hắn vào học viện Đế Tinh thì mới chỉ là Luyện Thể cảnh mà thôi, thế mà bây giờ mới có một năm trôi qua, hắn đã lên tới Luân Mạch cảnh tầng bảy, hơn nữa còn có thành tựu lớn về thần văn. Cho dù hắn thể hiện không tốt ở Quân Lâm yến thì mọi người cũng sẽ không có ý kiến gì nhiều, bởi vì đó là do số mệnh.

Hắn đã xuất sắc lắm rồi.

Thực lực Luân Mạch cảnh tầng bảy của Tần Vấn Thiên làm cho Diệp Triển kích động, đến cả Liễu Nghiên, Bạch Thu Tuyết và Bạch Thanh Tùng cũng kích động theo.

Diệp Triển từng đuổi giết Tần Vấn Thiên, thế nhưng giờ đây bọn họ đã không cùng cấp bậc. Bạch Thu Tuyết và Bạch Thanh Tùng lại càng biết rõ, một năm trước Tần Vấn Thiên thậm chí còn chưa có thực lực Luyện Thể cảnh.

Mà trên thực tế, lúc bấy giờ Tần Vấn Thiên mới vừa tiếp xúc với tu hành.

Các chiến đài khác nhanh chóng phân thắng bại, thế nhưng nhiều người không hề để ý đến. Không có một chiến đài nào hấp dẫn nhiều sự chú ý như chiến đài thứ chín.

Không chỉ vì danh tiếng của hai người trên đài, mà còn vì lòng kiêu ngạo của Giang Tú và sự tự tin của Tần Vấn Thiên.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Giang Tú chuyển động. Chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở trước mặt Tần Vấn Thiên, bàn tay hắn rung lên, bóng kiếm rực rỡ xán lạn như mưa sao đầy trời.

Tham Khảo Thêm:  Chương 241: Người Mua Cũ

– Kiếm Nhược Tinh Vũ, Giang Tú lại luyện Điểm Tinh Kiếm Pháp tới được cảnh giới nàythì chỉ cần một kiếm là đủ để bịt kín hết thảy đường lui của Tần Vấn Thiên, rồi bao phủ hắn trong kiếm vũ đầy trời. Không hổ là kinh thành thập tú.

Kinh thành thập tú tuyệt đối không phải là thùng rỗng kêu to, bọn họ có thể được xếp hạng trong đó chứng minh bọn họ đã từng khẳng định được chính mình.

Tần Vấn Thiên không hề cử động. Hắn bình thản đứng đó như thể trước mặt không phải là kiếm quang giết chóc kín trời.

Thần sắc của hắn vẫn bình tĩnh chẳng hề thay đổi, tay hắn thậm chí còn không cầm binh khí ngưng kết ánh sao, cảnh ấy làm cho rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, hắn tự tin, hay là tự đại?

Trong mắt Giang Tú lóe lên sát ý, nếu Tần Vấn Thiên tự tìm đường chết thì hắn sẽ cho kẻ kia toại nguyện.

Nếu Tần Vấn Thiên chết trên vũ đài Quân Lâm yến thì cho dù học viện Đế Tinh có muốn che chở cho hắn cũng chẳng nói được gì.

Kiếm quang như mưa sao lả tả đầy trời mang theo sát ý khủng bố đâm thẳng về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên đương nhiên có thể cảm giác được, Giang Tú đã động sát tâm rồi.

Tần Vấn Thiên phóng thích cảm giác của mình lên mức tận cùng, một luồng lực lượng kì diệu tràn ra, là đại mộng khí tức.

Kiếm Tinh Hồn dẫn nguyên lực tinh thần vào làm gia tăng sự sắc bén cho mũi kiếm, Lôi Điện Tinh Hồn gia tăng sự cuồng bạo của lôi điện, Đại Mộng Tinh Hồn đương nhiên cũng mang trong mình ý cảnh của giấc mơ.

Chỉ trong nháy mắt ấy, Giang Tú cảm thấy một cảm giác mơ hồ không chân thật, như thể công kích từ kiếm của hắn phát ra trở thành hư ảo.

Tần Vấn Thiên không giống Giang Tú. Đây là lực lượng thuộc về hắn, khi khí tức của mộng phóng thích ra thì hắn ở trong chính khí tức ý cảnh của mình, hắn có thể cảm nhận được hết thảy một cách rõ ràng, đồng thời cũng cảm giác được bóng kiếm rợp trời như mưa sa.

Mỗi kiếm đều lạnh lẽo thấu xương, mỗi kiếm đều muốn lấy mạng người.

Thế nhưng dường như Tần Vấn Thiên thấy được quỹ tích của mỗi đường kiếm một cách rõ ràng. Cuối cùng, hắn cử động.

Thân thể hắn dường như hóa thành một bóng mờ hư ảo lướt đi không ngừng.

Mỗi bước chân của hắn đều không lớn, thế nhưng hắn lại có thể đi xuyên mưa kiếm một cách cực kì khéo léo.

Kiếm, dường như chẳng thể chạm tới người hắn.

Thần động, thân thể động.

– Cửu Thiên Côn Bằng quyết, cấp Thần Động.

Thần sắc của trưởng lão học viện Đế Tinh chững lại. Đây là cảnh giới cao nhất của Cửu Thiên Côn Bằng quyết ở Luân Mạch cảnh, cấp Thần Động vượt qua cả cấp Hoàn Mỹ.

– Xem ra năng lực lĩnh ngộ của người này đối với thần thông còn bị thiên phú của hắn trong phương diện khác che mờ.

Bọn họ nghĩ thầm trong lòng. Tần Vấn Thiên mới ở Luân Mạch cảnh tầng bảy đã tu luyện môn thần thông cơ hồ không ai tu luyện này đến mức cực hạn trong cảnh giới Luân Mạch rồi.

Mưa kiếm hạ như mưa sa phủ kín cả bầu trời, lại chẳng thể đánh trúng cơ thể hắn.

Thân pháp bước vào tầng Thần Động vô cùng hoàn mỹ. Nếu nói rằng trên chiến đài Quân Lâm yến này hiếm ai có thân pháp sánh bằng Tần Vấn Thiên thì cũng không phải là quá khoa trương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 18

Thần sắc của Giang Tú thay đổi, hắn biến chiêu trong khoảnh khắc, kiếm ý vẫn ùn ùn không dứt.

Thế nhưng trong khoảnh khắc hắn biến chiêu thì Tần Vấn Thiên cũng cử động. Hắn đạp xuống mặt đất một bước, nguyên lực tinh thần thông qua luân mạch chảy xuống hai chân, thân thể hắn áp sát ngay trước mặt Giang Tú chỉ trong giây lát. Tốc độ đáng sợ đến mức Giang Tú thấy như không thực.

Giang Tú hành động cực kì quyết đoán và sáng suốt: hắn quăng kiếm.

Kiếm của Giang Tú biến thành ánh sao tiêu tan trong không trung, tay phải của hắn chém thẳng ra sắc bén y như lưỡi kiếm. Nếu chưởng này chém trúng thì có thể bổ đôi thân thể của Tần Vấn Thiên ra.

– Trảm Kiếm quyết. Tuy không phải thần thông lợi hại gì, thế nhưng dùng vào thời điểm này thì lại cực diệu. Năng lực ứng biến của Giang Tú khi chiến đấu đúng là vô cùng mạnh.

Nhiều người không kìm được tiếng tán thưởng. Khán giả trên đài là người có kiến thức rộng rãi, đều đã tiếp xúc hoặc hiểu biết về các thần thông đẳng cấp không cao. Họ chỉ khó có cơ hội động vào một vài thần thông cấp cao hoặc bí kíp của các tông môn gia tộc mà thôi.

ẦM!

Tần Vấn Thiên đánh ra Lạc Sơn chưởng tụ lực từ lâu. Kiếm thiên về sát phạt và sắc bén, thích hợp chiến đấu ở cự li xa. Trong cự li gần như thế này, lực sát thương của Lạc Sơn chưởng lại trở nên kinh khủng vô cùng.

Trong nháy mắt ấy, Giang Tú cảm thấy một ngọn núi cao sừng sững đổ ập xuống người mình, lưỡi kiếm sắc bén bị phá tan trong khoảnh khắc.

Uy lực của Lạc Sơn chưởng mà Tần Vấn Thiên đánh ra cường đại đến mức ép cho Giang Tú hít thở không thông. Tần Vấn Thiên tu vi Luân Mạch cảnh tầng bảy làm sao có thể đánh ra Lạc Sơn chưởng uy lực chừng ấy?

Nghiền nát hết thảy, phá hủy hết thảy, khiến cho Giang Tú cảm thấy mình như bị vây trong cảnh mộng.

Giang Tú thoái lui về phía sau, đồng thời hội tụ một luồng lực lượng khủng bố. Chỉ một loáng sau, vô số kiếm quang như ngưng tụ cùng nhau hóa thành một thanh kiếm khổng lồ đáng sợ, chém thẳng về phía Lạc Sơn chưởng.

Một tiếng nổ vang vọng phát ra, đại kiếm chém xuống Lạc Sơn chưởng, cắt vào thật sâu nhưng lại không thể phá vỡ. Động tác của Giang Tú ngừng lại trong chớp mắt, chỉ một chớp mắt ấy đã đủ để quyết định hết thảy.

Tần Vấn Thiên vung tay, và rồi dường như một luồng kiếm quang loáng lên. Theo kiếm quang ấy, máu văng tung tóe.

– Kiếm có sát ý, ta chặt cánh tay cầm kiếm của ngươi.

Tần Vấn Thiên vừa dứt lời thì Giang Tú đã tru lên thảm thiết rồi lùi mãi về phía sau. Hắn dùng tay trái bịt tay phải, máu tươi tuôn chảy không ngừng nhỏ thành dòng xuống chiến đài, cánh tay phải của hắn đã lăn lóc trên mặt đất.

Cả không gian chìm vào thinh lặng.

Kiếm có sát ý, ta chặt cánh tay cầm kiếm của ngươi!

Qua ngày hôm nay, trong kinh thành thập tú sẽ không còn cái tên Giang Tú nữa!

Nhưng mà, Tần Vấn Thiên vốn không có sở trường kiếm pháp, kiếm quang ấy ở đâu ra?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.