– Đã không được thì cút.
Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, đột nhiên có từng luồng mũi nhọn kinh người phóng tới, đặc biệt là Cổ Hưu, chỉ thấy lão nhíu mày như kiếm, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo đáng sợ.
Người thiếu niên này lại cuồng vọng như thế, Cổ Hưu lão thân là Thần Văn đại sư, giờ phút này ý lạnh lùng trong lòng có thể nghĩ, một luồng uy thế mạnh mẽ ập vào mặt, đi bao phủ Tần Vấn Thiên.
Người khác cũng đều bị lời của Tần Vấn Thiên chấn trụ. Kẻ này cuồng vọng, thế mà quát Cổ Hưu đại sư không được thì cút, ngữ khí là càn rỡ, không ai có thể so sánh.
– Ha ha, thật thú vị, học viện Bạch Lộc không chỉ có thua, xem ra còn sắp nội chiến rồi.
Tiếng cười Diêm Thiết có vài phần âm trầm, Tần Vấn Thiên muốn ra tay, hắn đương nhiên cực kỳ vui vẻ, như vậy, mới có cơ hội cho gã tru sát.
– Nếu ngươi không cho ta lời giải thích, cho dù ngươi là khách của học viện Bạch Lộc, Cổ mỗ cũng sẽ không bỏ qua.
Cổ Hưu lạnh lùng nói.
– Cổ Hưu đại sư, ngươi đã thua, nên tạm thời lui ra phía sau, học viện Bạch Lộc, còn cần tiếp tục chiến.
Bạch Lộc Di thấy Tần Vấn Thiên mở miệng, biết gã này chỉ sợ có chút tự tin, có lẽ thực có năng lực khắc ra Thần Văn công kích tam giai đỉnh phong, thấy Cổ Hưu không thuận theo không buông tha, nàng tự nhiên là đứng về phía Tần Vấn Thiên.
Vẻ mặt Cổ Hưu khựng lại, nhìn về phía Bạch Lộc Di nói:
– Ta là do học viện Bạch Lộc mời đến, nếu không có ta, học viện Bạch Lộc có thể đi đến một bước này? Hôm nay, thấy ta thất bại ở trong bao vây công kích, học viện Bạch Lộc lập tức thể hiện thái độ này sao?
Đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di hiện lên sự lạnh lẽo, Cổ Hưu này thế mà lại đầu mâu chỉ hướng học viện Bạch Lộc, mơ hồ có ý trách cứ học viện Bạch Lộc đãi khách không chu toàn.
– Thật buồn cười, vòng thứ nhất, Tần Vấn Thiên mới là người cảm nhận được Thần Văn cuối cùng, cần Cổ Hưu đại sư hay không, không có gì khác nhau? Đợt thứ hai, Cổ Hưu đại sư tuy đi ra, nhưng Tần Vấn Thiên và ta cũng phá trận mà ra, mới đi đến vòng này không có vấn đề gì, từ khi nào biến thành công lao của Cổ Hưu ngươi vậy?
Bạch Lộc Di không nói tiếp nhưng vòng thứ ba, Cổ Hưu là trực tiếp bị thua, càng không có chuyện gì của lão.
– Học viện Bạch Lộc ta đã mời Cổ Hưu đại sư đến đây, ngươi bất kể thắng bại, vẫn cho ngươi tôn trọng như cũ, nhưng Tần Vấn Thiên cũng là khách học viện Bạch Lộc ta mời. Chính ngươi bị thua thì thôi, lại còn muốn buông lời ngông cuồng, nói ra lời bất kính, chiến đấu lần này, cần ngươi làm gì cho Tần Vấn Thiên. Tần đại sư, hắn còn đang xuất chiến vì học viện Bạch Lộc đó.
Bạch Lộc Di tiếp tục nói:
– Cổ Hưu đại sư ngươi ở trong lần chiến đấu này luôn muốn thể hiện bản thân, ta cũng muốn trả lại đại sư một tiếng, lần chiến đấu này, cần ngươi làm gì?
– Tốt, tốt…
Cổ Hưu bị Bạch Lộc Di nói đến mức sắc mặt đỏ lên, vẻ mặt xanh mét, không ngờ hôm nay bị một vãn bối giáo huấn như vậy.
– Tiểu Di, không được vô lễ với Cổ Hưu đại sư.
Phía học viện Bạch Lộc, trưởng lão mắt to thấy Bạch Lộc Di rõ ràng giúp đỡ Tần Vấn Thiên, không khỏi thầm nghĩ nữ tử hướng ngoại, nhưng hắn giờ phút này mới mở lời ngăn cản, hiển nhiên đối với biểu hiện của Cổ Hưu cũng cực kỳ bất mãn.
Vừa rồi Bạch Lộc Di đã nói, Cổ Hưu ở thời điểm đợt thứ hai chiến đấu bận bởi bản thân lo phá trận, nàng và Tần Vấn Thiên vứt bỏ không để ý.
– Cổ đại sư, ngươi tạm thời lui xuống đi, đừng ảnh hưởng người khác.
Trưởng lão mắt to lại nói với Cổ Hưu.
Vẻ mặt Cổ Hưu trầm xuống, lập tức lạnh lùng nhìn quét Tần Vấn Thiên một cái, nói:
– Hội giao lưu kết thúc, ta xem ngươi cho ta câu trả lời như thế nào!
Dứt lời, lão phất tay áo lui ra, lạnh lùng tràn ngập bốn phía.
– Có ý tứ.
Diêm Thiết cười nhạt, nói:
– Kẻ này, giao cho ta.
– Được.
Lý gia tam lão cười. Thứ nhất, đã là vật trong bàn tay, Diêm Thiết muốn giết Tần Vấn Thiên, xem bọn họ có quan hệ như thế nào, để những kẻ này thong thả va chạm đi.
Phương hướng Lãnh gia, trong mắt Lãnh Lâm lộ ra hàn quang:
– Giết chết hắn.
Hắn vừa rồi nghe được phụ thân nói, Diêm Thiết, nói một danh ngạch đổi một người, nếu như Lãnh gia muốn tiếp tục trao đổi danh ngạch, nàng sẽ rất nguy hiểm, tất cả cái này, đều là Tần Vấn Thiên tạo thành, hắn phải chết.
Người Lãnh gia, vẻ mặt đều lạnh như băng, nhìn quét Tần Vấn Thiên, người này, phải chết, giữ lại sẽ thù hận Lãnh gia bọn họ.
Thanh niên Luyện Yêu Tông đương nhiên sẽ không nhúng tay, hắn một mực thờ ơ lạnh nhạt.
Diêm Thiết ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:
– Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết nhanh như vậy, trước khi ngươi chết, ta sẽ cho ngươi thống khoái hẳn hoi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nhìn quét một lượt, trong đôi mắt đó tràn ngập sát ý đáng sợ.
Hắn từng nói, hôm nay, hắn chắc chắn phải giết được Diêm Thiết.
Diêm Thiết không chết, hắn làm sao đối mặt được với Lãnh Ngưng.
Hắn phải chết, Diêm Không phải chết, Lãnh Kiên phải chết.
Thiếu nữ xinh đẹp đáng thương chết thảm ở dưới sự tàn khốc như vậy, gương mặt xinh đẹp mỉm cười kia vẫn sẽ quanh quẩn ở trong đầu Tần Vấn Thiên.
Những người hại chết nàng, đều phải trả giá đắt.
Người thứ nhất, sẽ là Diêm Thiết.
Chỉ thấy thân thể Diêm Thiết chậm rãi bay lên, khuôn mặt U Minh khổng lồ theo đó dâng lên, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, khiến Tần Vấn Thiên cảm giác được từng đợt hàn ý.
Tần Vấn Thiên đạp một bước, tinh thần nguyên lực lưu động, Thần Văn hắn khắc rốt cuộc bắt đầu lưu động, mọi người chỉ cảm thấy một cơn lốc xoáy đáng sợ điên cuồng quay cuồng, lốc xoáy này giống như tầng mây cuồn cuộn hướng ra bên ngoài cuốn đi, rít gào, không ngừng bốc lên, lực lượng khủng bố trở nên bạo động, luồng khí trời đất điên cuồng chảy vào trong đó.
Ở trung tâm gió lốc kia, mọi người đột ngột cảm giác được một khí tức sắc bén đáng sợ, đó là tiếng kiếm rít!
Vô tận kiếm sắc điên cuồng ở trong gió lốc, hóa thành vòng xoáy kiếm, từng tầng một đẩy về phía trước, hóa thành một thủy triều kiếm đạo.
– Đây là Thần Văn gì?
Con ngươi của mọi người co rút lại, nhìn chằm chằm Thần Văn của Tần Vấn Thiên, luồng kiếm ý kia càng lúc càng đáng sợ, giống như từ trong gió lốc vô hình ấp ủ mà sinh, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng mạnh.
Diêm Thiết hừ lạnh một tiếng, sau đó truyền ra một tiếng gào rống, khuôn mặt U Minh khổng lồ trong giây lát mở ra cái mồm to như chậu máu, hướng Thần Văn Tần Vấn Thiên khắc bổ nhào tới.
Thân thể Tần Vấn Thiên theo sóng kiếm quay cuồng bay lên trời, đột ngột, một luồng sát ý làm người ta sợ hãi thổi quét ra, luồng sát ý này cùng thủy triều kiếm đạo đáng sợ kia hội tụ cùng một chỗ, trong khoảnh khắc cả mảng không gian bao phủ.
– Giết!
Đúng lúc này, ngón tay Tần Vấn Thiên hướng phía trước nhấn một cái, trong phút chốc, sóng kiếm quay cuồng giống như sóng thần cuồng mãnh gào thét lao ra, sát khí làm người ta kinh hãi thổi quét cả mảng không gian, thiên địa ở giờ khắc này tựa như chỉ có tiếng kiếm ngân.
Sắc mặt Diêm Thiết cứng đờ, sắc mặt đột ngột trở nên đặc biệt khó coi, từng chút u quang gào thét tấn công.
– Phập, phập…
Kiếm diệt tất cả, từng điểm u quang kia bị chém diệt toàn bộ, Diêm Thiết lạnh lùng quát một tiếng, khuôn mặt U Minh khổng lồ hướng về phía trước gào rống mà ra, ngàn vạn thanh kiếm sắc đâm vào trên nó, nhưng lại không cách nào dao động.
Tần Vấn Thiên lại ra chỉ một lần nữa, gió lốc lại một lần nữa quay cuồng, từ trong vòng xoáy chui ra một thanh kiếm khổng lồ ngập trời, chiếu sáng cửu thiên.
Một kiếm hàn quang, thiên địa biến sắc, kiếm rít mà qua, truyền ra tiếng nổ vang ầm ầm, khuôn mặt U Minh khổng lồ bị thanh kiếm lớn đâm thủng, sau đó vạn kiếm cùng phát, phốc một tiếng vang lớn, rốt cuộc, khuôn mặt U Minh khổng lồ triệt để sụp đổ tán loạn.
Vô số thanh kiếm sắc bén kia hướng Diêm Thiết bắn giết, khiến vẻ mặt Diêm Thiết đại biến, từng Khôi Lỗi bỗng dưng hiện lên, che ở trước người hắn.
– Ngươi phạm quy rồi.
Tần Vấn Thiên lạnh như băng mở miệng, ngón tay lần thứ ba chỉ ra, trong nháy mắt, lực lượng cả bầu trời giống như hội tụ ở trên vô tận mưa kiếm.
– Giết.
Sắc mặt Tần Vấn Thiên rét lạnh đến cực điểm, kiếm như mưa rơi, tiếng vang răng rắc truyền ra, Khôi Lỗi của Diêm Thiết bị hủy diệt, vỡ nát ở trong kiếm.
– Ta nhận thua.
Diêm Thiết nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể hắn hướng tới bên dưới đài chiến đấu chạy đi, nhưng chỉ thấy màn kiếm vô tận hạ xuống, tiếng gió gào thét khiến bước chân của hắn đột nhiên cứng ngắc ở nơi đó.
– Phốc phốc phốc phốc…
Từng thanh tinh thần lợi kiếm bắn ở xung quanh hắn, trong phút chốc mảnh không gian đó vỡ nát, Diêm Thiết quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên đứng ở trong màn kiếm, sắc mặt trở nên tái nhợt. Hắn thế nào cũng không ngờ, Thần Văn sư tam giai trẻ tuổi này có thể khắc ra Thần Văn đỉnh phong như vậy.
Trong hư không, Thần Văn sư tam giai trẻ tuổi mà mạnh mẽ kia ánh mắt rét lạnh mà sắc bén, kiếm khí vờn quanh thân, đôi mắt tràn ngập sát ý đó của hắn khiến Diêm Thiết cảm giác được cả người đều lạnh lẽo thấu xương.
– Ta đã nhận thua, ngươi không thể động thủ.
Diêm Thiết phẫn nộ quát.
– Ngươi đã phạm quy, nếu không đã chết.
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói:
– Ta nói rồi, hôm nay, ta chắc chắn sẽ giết ngươi.
Dứt lời, ngón tay hướng về phía trước, kiếm quang ngập trời ra sát phạt, sắc mặt Diêm Thiết trắng bệch, lộ ra sự hoảng sợ.
– Không…
Nhìn thấy màn kiếm ngập trời hạ xuống, Diêm Thiết nổi giận gầm lên một tiếng, một thanh kiếm lớn khủng bố lao thẳng xuống.
– Phốc!
Từng thanh kiếm sắc bén đâm vào trên người Diêm Thiết, trong phút chốc, thân thể Diêm Thiết vỡ nát, trên đầu hắn cắm một thanh kiếm lớn, bộ mặt dữ tợn, vô cùng khủng bố.
Hôm nay, ta chắc chắn sẽ giết ngươi!
Lời Tần Vấn Thiên nói còn đó, thân thể Diêm Thiết giật giật, sau đó truyền ra một tiếng vang nhỏ, mưa máu rải xuống, thân thể hắn bị hủy diệt liền biến mất, ở trong vô tận kiếm sắc sát phạt hóa thành tro bụi.
Diêm Thiết, chết.
Thần Văn đại sư từng được xưng có hi vọng nhất đạt được hạng nhất hội giao lưu lần này đã ngã xuống, chết ở trong tay Thần Văn sư tam giai trẻ tuổi Tần Vấn Thiên.
Từng là Thần Văn sư tam giai cực ít người quen biết, không có danh tiếng, không ai biết tới.
Hắn dựa vào thủ đoạn cường thế, đánh chết Diêm Thiết.
Người Diêm gia đột nhiên biến sắc hẳn, Diêm Thiết đã chết?
Tử vong, điều này có ý nghĩa hội giao lưu lần này, Diêm gia hắn, chưa thể đạt được ghế ba hạng đầu, sẽ không có danh ngạch.
Người Diêm gia, cũng từng nghe nói thù hận giữa Tần Vấn Thiên cùng Diêm Thiết, nhưng bọn họ cũng không để ý, tin tưởng Diêm Thiết sẽ đối phó Tần Vấn Thiên, nhưng hiện tại, Tần Vấn Thiên đã giết chết Diêm Thiết.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần Vấn Thiên lộ ra một hận ý mạnh mẽ.
Diêm Không, hận tương tự, nhưng trong lúc hận, thân thể hắn run nhè nhẹ.
Tại sao có thể như vậy, Tần Vấn Thiên đã giết chết Diêm Thiết, điều này sao có thể là thật được?
Người Lãnh gia, cũng chấn động tới mức không nói nên lời.
Diêm Thiết, đã chết, như vậy, danh ngạch của Lãnh gia bọn họ trực tiếp biến thành bọt nước rồi, cho dù bọn họ có người trao đổi, cũng không có cơ hội nữa, Lãnh gia bọn họ, một cái danh ngạch cũng đừng nghĩ lấy được.
Nhưng, còn không chỉ như vậy, tự tay phá diệt hy vọng của bọn họ, người giết chết Diêm Thiết, là người bọn họ từng từ bỏ, Tần Vấn Thiên!
Đã từng… Tần Vấn Thiên tại Lãnh gia, là gần như vậy, nhưng vì Diêm Thiết, bọn họ tặng ra Lãnh Ngưng, bức tử Lãnh Ngưng, tự tay, khiến một người vốn có thể trở thành bằng hữu, đã trở thành kẻ địch!