Thái Cổ Thần Vương

Chương 282: Cả một đám phế vật



Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, Bạch Lộc Động thản nhiên quét mắt nhìn hắn nói:

– Tần Vấn Thiên, thiếu niên nhiệt huyết, không sợ chết, đây là chuyện tốt. Nhưng rất nhiều lúc có thể có lựa chọn tốt hơn, hà tất vì tranh một hơi kia, mà lựa chọn con đường chết? Ngươi dù gì cũng là khách nhân của Học viện Bạch Lộc, nếu ngươi nguyện ý giao cổ thư Thiên Tôn cho học viện thay ngươi chưởng quản, nói thế thì chư vị đại sư cũng sẽ không tiếp tục làm khó xử ngươi.

Thần sắc của Bạch Lộc Động bình thản, tựa như suy nghĩ cho Tần Vấn Thiên, mà giờ khắc này hắn nói, mục đích gì có thể nghĩ, những Thần Văn Đại Sư kia thần sắc đều hơi biến hóa, thầm mắng lão hồ ly.

– Tiền bối quá lo lắng, vãn bối tuổi còn trẻ, làm sao lại muốn chết?

Tần Vấn Thiên nhìn Bạch Lộc Động bình tĩnh nói, thay chưởng quản? Làm của riêng có lẽ còn đáng hơn.

– Ồ?

Thần sắc của Bạch Lộc Động lóe lên, sau đó cười nói:

– Nếu như thế, ta không khuyên nhiều lời nữa.

Dứt lời, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, tựa hồ chuẩn bị bỏ qua hành động kế tiếp của những Thần Văn Đại Sư này.

Lão giả mũi cao, Tống lão, trung niên mặt đen… liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều có ý cười nhạt, chỉ thấy lão giả mũi cao nhìn Tần Vấn Thiên, con ngươi lần nữa híp lại, âm trầm nói:

– Cổ thư Thiên Tôn, tất nhiên là người có tài có được, ngươi là một tiểu bối lại muốn làm của riêng, vậy chỉ có con đường chết.

Giọng nói của hắn hạ xuống, ba tên hộ vệ dạo bước mà ra, đi về phía Tần Vấn Thiên.

– Ta nói rồi, tiến lại một bước, sẽ chết.

Tần Vấn Thiên nhìn ba người, trong mắt lóe lên lãnh mang kim sắc, trong giây lát, ba tên hộ vệ kia chỉ cảm thấy đầu chấn động như lọt vào công kích mạnh mẽ. Trên người bọn họ phóng ra sức mạnh ý chí Võ Đạo, áp lực như núi nghiền ép ra.

Có một người bàn tay tiến tới tóm lấy, trong hư không xuất hiện huyết sắc cự chưởng khủng bố giống như ngọn núi, làm cho huyết mạch trong cơ thể Tần Vấn Thiên không thuận.

– Ầm!

Huyết sắc cự chưởng vỗ xuống phát ra âm thanh bạo liệt, thời điểm mọi người nghĩ Tần Vấn Thiên chết rồi, chỉ thấy Tần Vấn Thiên vẫn đứng đó mỉm cười, bình tĩnh nhìn bọn họ.

– Hả?

Những Thần Văn Đại Sư kia hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy thời khắc này thân thể Tần Vấn Thiên từ từ mơ hồ dường như không phải thực thể, mặc dù ở trước mắt, lại như không phải huyết nhục chi thân, có một khí tức mê huyễn.

Phong Cốc vuốt cằm, lộ ra nụ cười thản nhiên. Thần Văn đại sư ai cũng có sở trường riêng, có người am hiểu Thần Văn chiến đấu, có người am hiểu trận pháp, có người am hiểu luyện khí, cũng có người am hiểu thuật Khôi Lỗi.

Đều là Thần Văn Đại Sư tứ giai nhưng các phương diện tạo nghệ cũng có thể có thể chênh lệch rất xa. Phong Cốc hắn đối với Thần Văn chiến đấu cùng với trận pháp Thần Văn đều có chút am hiểu, hơn nữa thân là cường giả cảnh Thiên Cương cảm nhận của hắn vô cùng nhạy cảm, sớm đã nhìn ra nơi này có đại trận do Tần Vấn Thiên khắc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 56: C56: Chương 56

Trận này là một ảo trận, hư thực tương sinh, ảo trận này là tứ giai.

Không chỉ như vậy, điều càng làm cho Phong Cốc kinh ngạc chính là ảo trận tứ giai này không có lực công kích, hoàn toàn chủ biến ảo, bởi vậy ở trên biến ảo cực kỳ lợi hại, khó mà nhìn thấu, nên Thần Văn Đại Sư tứ giai khác lại không phát hiện được ảo trận tứ giai này tồn tại, càng không phát hiện được rằng mục đích thật sự của ảo trận tứ giai này là vì che giấu Thần Văn Chiến Đấu dưới ảo trận.

Những Thần Văn Chiến Đấu kia chỉ cần nhìn kỹ, Phong Cốc liền thay đám Thần Văn Đại Sư tứ giai kia lau mồ hôi lạnh.

Không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu người chết.

– Ảo trận?

Những Thần Văn Đại Sư kia cũng không phải người tầm thường, thời khắc này cũng nhìn thấu. Nơi này hình như có ảo trận, hơn nữa còn là ảo trận cực kỳ bí ẩn.

– Tống lão.

Lão giả mũi cao nhìn Tống lão đức cao vọng trọng lộ ra vẻ hỏi thăm, Tống lão đối với trận pháp rất có tạo nghệ.

Chỉ thấy Tống lão cau mày, híp mắt, trong lòng sinh ra một cảm giác không ổn.

Hắn xem lướt qua Trận Đạo, bây giờ trước mắt thì có ảo trận chất chứa trong đó, hắn lại chưa từng bắt gặp.

Thứ này đủ để làm hắn cảnh giác, nhìn thấy thanh niên trước đó mới mỉm cười, Tống lão tiếp tục mở miệng nói:

– Không sao cả, trận này chủ biến ảo, không thể công kích, tru diệt hắn.

– Giết.

Lão giả mũi cao nghe được Tống lão nói liền ra lệnh. Thân hình của ba cường giả đi phía trước nhào về phía thân ảnh của Tần Vấn Thiên, bất luận đối phương là thật hay giả cũng sẽ oanh diệt.

Ngay thời khắc này, một thanh âm gào thét kinh khủng đột ngột vang lên, con ngươi của ba người kia co rút lại, đôi mắt nhìn chằm chằm dưới chân, ở nơi đó, bỗng nhiên có tia sáng chói mắt lóng lánh sáng lên, đó là ánh Thần Văn.

– Hưu… hưu… hưu…

Kiếm âm kinh khủng trong giây lát hóa thành thanh âm chói tai, ba người chỉ thấy dưới chân có hàng nghìn, hàng vạn kiếm khí hội tụ thành đinh ốc cuốn tới bọn họ. Hàng nghìn, hàng vạn lưỡi kiếm hội tụ thành phong bạo uy thế đáng sợ như thế nào, như kiếm trận xoắn thịt muốn tiêu diệt hết thảy, thân thể bọn họ nháy mắt bay lên trời, muốn né tránh.

– Đùng!

Đột ngột, một âm thanh vang vọng hư không, ở dưới chân của bọn họ, lại sáng lên một tia Thần Văn rực rỡ, bọn họ chỉ cảm thấy dưới chân có sức mạnh nghìn vạn cân nắm vào kéo xuống, cả người vô cùng trầm trọng, không có cách nào bay lên trời.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Phong Bạo Kiếm vây quanh ba người bọn họ, bao vây ba người ở bên trong.

Trên mặt ba người tất cả đều lộ ra thần sắc kinh hãi, giận dữ hét:

– Không…!

Thân thể của bọn họ điên cuồng run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Phong bạo đinh ốc kia tuyệt đối là công kích của Nguyên Phủ đỉnh cấp, thời khắc này đang nuốt hết bọn họ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 169

– Cứu ta!

Một người điên cuồng hét lớn, quay đầu lại nhìn lão giả mũi cao, ánh mắt tuyệt vọng kia khiến người ta cảm thấy trong lòng rung động.

– Dừng tay!

Lão giả mũi cao giận dữ hét, nhưng nhìn thấy Phong Bạo Kiếm khép kín hoàn toàn nuốt hết ba người kia, thanh âm gào thét như trước, Kiếm Khí um tùm, thỉnh thoảng như có một giọt màu đỏ thẫm bắn tung tóe. Khi phong bạo kia ngừng lại, phương hướng đó không còn lại dấu tích gì.

Ba tên Nguyên Phủ đỉnh cấp, tiêu tan thành mây khói, trực tiếp biến mất ở trong tầm nhìn của đám người.

Thần sắc của mọi người khá khó chịu, nhiều Thần Văn Đại Sư như vậy, lại bị Tần Vấn Thiên lấy thuật Thần Văn tru diệt ba người.

Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tần Vấn Thiên vẫn đứng ở đó như trước, lúc này mới ý thức được thanh niên này tuyệt không phải đơn giản như trong tưởng tượng, có thể tuỳ ý vuốt ve.

– Thần Văn Đại Sư tứ giai?

Tần Vấn Thiên nhìn lão giả mũi cao, trong mắt lóe lên một tia châm chọc không hề che giấu chút nào:

– Đại sư có dám đến đây phá Thần Văn của ta không?

Sắc mặt của Lương lão khó coi, quay đầu lại nhìn Tống lão, chỉ thấy Tống lão híp mắt suy tư.

– Thần Văn kia bị ảo trận che lấp, trận pháp đích thật là không có công kích, ba người kia chết ở trong tay Thần Văn ẩn náu, phong bạo Thần Văn tam giai đỉnh cấp, ta nghĩ rằng ngươi cũng đã nhìn ra. Hơn nữa không chỉ một, người này đã sớm có chuẩn bị, ba người bọn họ chết cũng đáng giá.

Tống lão bình tĩnh nói, sắc mặt của Lương lão xanh mét.

Đây coi như là mang hộ vệ của hắn đi thử dò thực hư của Tần Vấn Thiên sao?

Lão bất tử kia, thật đúng là đa mưu lắm mẹo à.

– Vậy đã dò ra thực hư thế nào rồi, đại sư cũng đi thử một chút chứ?

Tần Vấn Thiên nhìn Tống lão thản nhiên nói, Tống lão khẽ vuốt râu bạc trắng, cười nói:

– Chỉ là Thần Văn tam giai, không cần ta tự mình ra tay. Cổ Hưu, ngươi đi phá đi.

Tần Vấn Thiên cười lạnh, cho Cổ Hưu tới phá sao?

– Lão hồ ly.

Cổ Hưu nghe lời Tống lão nói trong lòng thầm chửi, mặc dù hắn có chút khó chịu với Tần Vấn Thiên, nhưng thấy cảnh tượng vừa rồi cũng kinh hãi, hắn đi phá Thần Văn kia, e là gặp nguy hiểm.

Thần Văn Đại Sư khác đều không đáp lời, chẳng qua là bình tĩnh nhìn, thời khắc này bọn họ tâm sinh nghi hoặc, trận pháp huyễn thuật kia ngay cả ánh mắt của bọn họ cũng có thể giấu giếm được, thật sự chỉ là trận pháp tam giai thôi sao?

Nhưng bọn họ tình nguyện tin tưởng có một chút trận pháp kỳ lạ, có thể ẩn núp hoàn hảo khiến cho bọn họ không thể nhìn thấu. Bằng không, nếu như đây là trận pháp tứ giai, như vậy…

Nhưng bọn họ nghĩ thầm hẳn là bọn họ quá lo lắng rồi, tam giai lên đến tứ giai, đâu có dễ đột phá như vậy, Tần Vấn Thiên mới bao nhiêu tuổi cơ chứ? Căn bản không có khả năng, không có mười năm tích lũy trầm lắng, tuyệt đối không thể.

Tham Khảo Thêm:  Chương 150: Ngoại Truyện 2 (Hoàn toàn văn)

– Thiên Tôn truyền thừa, thật đúng là lợi hại!

Bạch Lộc Du thản nhiên nói, mắt mọi người sáng lên. Không sai, Tần Vấn Thiên tuyệt đối là tu luyện trận pháp lợi hại trong cổ thư Thiên Tôn để cho bọn họ đều không thể nhìn thấu.

– Cổ Hưu, nhanh đi.

Trung niên mặt đen quét về phía Cổ Hưu, lạnh lùng nói:

– Nếu như ngươi tru diệt được người này, bọn ta sẽ không bạc đãi ngươi.

Sắc mặt của Cổ Hưu khó coi, nhưng vẫn gật đầu, từng Khôi Lỗi xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn đi theo phía sau Khôi Lỗi, đi về phía Tần Vấn Thiên.

– Giết!

Cổ Hưu phun ra một chữ, mấy con Khôi Lỗi trùng kích ra, hắn thì đứng ở đó bất động, mặc dù trên người sát ý ác liệt nhưng lại cực kỳ cẩn thận.

Đột nhiên, trên mặt đất có Thần Văn sáng lên, ở dưới trận pháp mê huyễn toát ra khí thế khủng bố.

Chỉ thấy một Đại Bằng khủng bố lăng không tái hiện trấn giết về phía Khôi Lỗi, nháy mắt tiến đánh cùng nhau, ánh mắt Cổ Hưu nhìn chằm chằm Thần Văn phía trước, lực cảm ứng tràn ra, trong mắt có một đạo tinh mang.

– Thần Văn này dễ phá, Cổ Hưu ngươi còn không lên?

Trung niên mặt đen lạnh lùng nói, Cổ Hưu gật đầu, muốn phá Thần Văn phía trước đích xác không khó, cước bộ của hắn đi ra, nhưng có chút thong thả, cực kỳ cảnh giác.

Nhưng khi hắn đi ra bước thứ ba, còn chưa tiếp cận Thần Văn, dưới chân của hắn đã có ánh Thần Văn sáng lên, trong trận pháp này, không biết ẩn tàng bao nhiêu Thần Văn.

– Ông…!

Thanh âm gào thét lan tỏa, sắc mặt của Cổ Hưu trắng bệch, hắn đi ở phía trên Thần Văn, dĩ nhiên không có phát hiện Thần Văn ở dưới chân.

– Phịch…

Một thanh trường mâu khủng bố xuyên ngược lên, cắm vào người Cổ Hưu trực tiếp xuyên qua thân thể, đóng đinh Cổ Hưu ở đó. Ánh mắt của hắn vẫn mở to như trước nhìn Tần Vấn Thiên, tựa như giật giật, trong con ngươi có ý hối hận, hôm nay đến đây hắn hà tất lắm miệng.

Chỉ thấy bàn tay của Tần Vấn Thiên huy động, tức khắc có một ngọn hỏa diễm lao ra che ở trên người Cổ Hưu, thiêu hủy thi thể của hắn. Đồng thời, Tần Vấn Thiên thu Khôi Lỗi vô chủ vào, bây giờ những Khôi Lỗi này là của hắn rồi.

Chư vị Thần Văn Đại Sư đứng ở đó, thần sắc xanh mét. Trận pháp Thiên Tôn này lợi hại quá mức, Thần Văn tam giai kia lại che giấu hoàn mỹ như vậy, Cổ Hưu thân là Thần Văn Đại Sư tam giai đỉnh cấp cũng trực tiếp nhận lấy cái chết.

– Tứ giai đại sư sao?

Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm mọi người trước mắt không dễ dàng dám mạo hiểm, cười lạnh nói:

– Tuổi cao, ở trên Thần Văn lại có chút tạo nghệ, khẩu khí lại lớn như vậy, kì thực chỉ là một đám phế vật, thật đáng buồn mà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.